Không biết qua bao lâu, khi ánh sáng nhiều màu biến mất, mọi người thấy Tiêu Du Tử đứng trong hỗn độn tách biệt khỏi thế giới này. Mảnh hỗn độn hợp thành một thể, lúc lớn lúc nhỏ. Khi nhỏ thì bé xíu, lớn thì to vô cùng tận. Lúc ẩn lúc hiện, khi ẩn thì không thấy gì hết, lúc hiện thì như vượt qua trời và đất. Bên trong dường như không có gì rồi lại có hết tất cả.
Đây là thứ gì?
Trong lòng mọi người nổi lên dấu chấm hỏi.
Tả lão chết lặng lẩm bẩm:
- Thái Cực động mà sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh cực phục động, nhất động nhất tĩnh, hòa vào nhau làm gốc, phân phân dương, lưỡng nghi lập yên. Trên Thái Cực là vô cực.
Hồng Chính Thiên thẫn thờ nhỏ giọng nói:
- Vật chi chung thủy, sơ vô cực dĩ, thủy hoặc vi chung, chung hoặc vi thủy, ác biết kỳ kỷ, tự vật chi ngoại...
Mọi người không xa lạ lời mấy đại nhân vật giới trận pháp nói, là đến từ 'hư vọng minh tưởng đại pháp chi thư', một trong ba điển tịch nhập môn của người tu hành. Dù là vu sư hay trận sư đều từng đọc nó, các đại nhân vật đang đọc khúc dạo đầu của hư vọng minh tưởng đại pháp chi thư.
Không chỉ các đại nhân vật, ai có chút học thức khi thấy mảnh hỗn độn quanh người Trần Lạc đều không kiềm nhớ lại khúc dạo đầu trong hư vọng minh tưởng đại pháp chi thư, vì quá trình dựng hóa hoàn mỹ thuyết minh khái niệm rất trừu tượng này.
Tả lão lầm bầm:
- Tinh thần có biển là nguồn của trận sư, người tạo hóa minh tưởng có thể thông hư vọng minh tưởng đại pháp, diễn trạng thái tự nhiên là trạng thái đại tinh thần.
Có lẽ các vu sư không hiểu vì Tả Quan Sinh đang đọc khái niệm trạng thái đại tinh thần.
Lời Tả lão nói nhắc nhở mọi người, cả đám nhận ra Hiên Viên Đồng dựng hóa đống hỗn độn hư vô mờ mịt dường như là một loại trạng thái đại tinh thần.
Khi Tả Quan Sinh đọc xong câu kia các lão trận sư thâm niên trong Thiên Khải quảng trường biểu tình mất tự nhiên, mặt trắng bệch như nhớ đến thứ gì cấm kỵ, cực kỳ quái dị.
Các đại nhân vật lạ lùng là cùng nhau im lặng, nín thở. Ngày càng nhiều người biểu tình kỳ lạ, mặt trắng bệch. Thời gian từ từ trôi, tình huống này như bệnh dịch truyền nhiễm, ngày càng nhiều người trợn tròn mắt, ánh mắt kinh khủng, không dám thở mạnh.
Tình huống này kéo dài làm các vu sư khó hiểu, Lạc Anh cũng vậy. Lạc Anh thấy đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Tiết Thường Uyển trợn mắt há hốc mồm thì rất khó hiểu.
- Các ngươi làm sao vậy? Chuyện gì?
Lạc Anh lay Tiêu Vị Nhiên rồi đến Tiết Thường Uyển, hai người như pho tượng không có tri giác.
Tĩnh vô biên, tịch vô tận, không có ngôn ngữ hay tiếng hít thở.
Không biết kéo dài qua lâu, bỗng tiếng rít gào tràn ngập kích động phá vỡ tĩnh lặng.
- Vô cực, đây là vô cực, hắn thật sự dựng hóa trạng thái đại tinh thần đệ nhất, vô cực!
Là Tả lão của Quang Minh điện. Tả Quan Sinh là người đầu tiên trong hơn mười vạn người nhìn ra hiện tượng dựng hóa. Lúc trước Tả lão khuyên nhủ Văn Thiên Thu đại chấp chưởng Quang Minh điện, Tân Thành Nghiệp đại chủ sự trận pháp công hội từng bảo hiện tượng dựng hóa của Tiêu Du Tử rất có thể là trạng thái đại tinh thần vô cực.
Nói thật là Tả Quan Sinh không có chứng cứ gì, không phải lão suy đoán ra, hoàn toàn là nói bừa, mục đích chỉ vì muốn hù Văn Thiên Thu, Tân Thành Nghiệp để bọn họ tạm tha cho Tiêu Du Tử.
Tả Quan Sinh không ngờ là Tiêu Du Tử thật sự dựng hóa ra trạng thái đại tinh thần đệ nhất. Giờ phút này, Tả lão không thể kiềm nén nỗi lòng kích động từ tận linh hồn, lão dùng hết sức lực, tinh thần hét to lên. La lớn xong Tả Quan Sinh kiệt sức ngồi dưới đất.
- Đại tinh thần! Thiên nhiên! Đại vô cực!
- Tinh thần cao nhất, trạng thái đệ nhất thiên hạ!
Đám người Hồng Chính Thiên, Phạm lão, Lâm Hàn trưởng lão không gian đại sư lần lượt kích động gào khan. Toàn trường sôi trào, rung động lớn nhất từ trước đến nay.
- Trời, là vô cực, thật sự là đệ nhất trạng thái đại tinh thần trong truyền thuyết!
- Trời ơi, không ngờ khi ta còn sống có thể thấy tận mắt quá trình diễn hóa trạng thái đại tinh thần vô cực, quá là...
- Truyền thuyết, một truyền thuyết lâu hơn vạn năm trong giới trận pháp thành hiện thực.
Đúng vậy, truyền thuyết, hơn nữa còn là một truyền thuyết lâu đời, vạn năm nay chưa từng có ai thực hiện được. Trời đại kim cổ hầu như mọi người lãng quên truyền thuyết này.
Trong truyền thuyết đại vô cực được tiếng là đệ nhất trạng thái, cũng là trạng thái cái thế vô song. Trong sách cổ ghi chép minh tưởng ra trạng thái vô cực tựa như thần linh, như hư vọng minh tưởng đại pháp chi mẫu, diễn âm dương, sinh ngũ hành, biến nguyên tố không gì không làm được. Vậy nên trạng thái đại tinh thần vô cực còn được gọi là đệ nhị đại tự nhiên.
Cho đến nay mọi người nghĩ đó là thần thoại, trong một số điển tích cổ xưa cũng ghi như vậy. Hôm nay thật sự có người minh tưởng, diễn hóa ra, là trạng thái đại tinh thần vô cực, mọi người thấy rõ ràng.
Rất rung động, rất khó tin, như chính mắt thấy một người bỗng biến thành thần.
Chính là loại cảm giác này.
Các đại nhân vật trận pháp công hội rung động nín thở. Hơn năm trăm người Quang Minh điện kinh khủng, hoảng sợ. Năm thống lĩnh Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên, Bạch Chấn Thiên, Lạc Đô, Tào Vệ cách Tiêu Du Tử gần nhất ngừng thở, từng bút thụt lùi.
Bắt? Người này minh tưởng dựng hóa ra trạng thái đại tinh thần vô cực, đây không phải trạng thái thiên tuyết, vân vụ, huyết hỏa hay trạng thái đại tinh thần Thái Cực gì, nó là đại vô cực! Đại vô cực được gọi là đại tự nhiên thứ hai, người dựng hóa nó như hư vọng minh tưởng đại pháp chi mẫu. Bắt? Ai dám đi lên bắt thiên nhiên chi mẫu? Ai dám?
Năm thống lĩnh Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên, Bạch Chấn Thiên, Lạc Đô, Tào Vệ đều to gan, nhưng bây giờ cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám.
Tiêu Du Tử mặc áo đen đứng trong không trung, bốn phía là hỗn độn vô cực hư vô, mờ mịt, vô cùng vô tận.
Nhìn lại thanh niên áo đen gầy guộc, bình thường, ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ như ngó yêu nghiệt, quái vật. Một thanh niên hai mươi tuổi, mười bốn tuổi sáng tạo thất tinh khiên dẫn trận pháp, ngưng diễn phù văn, trận pháp đều hoàn mỹ, bày cửu cung thái nhất đại trận cục thất truyền mấy ngàn năm, búng tay sáng tạo trận pháp không gian. Bây giờ hắn minh tưởng, dựng dục ra trạng thái đại tinh thần vô cực. Người bình thường làm được không? Không phải yêu nghiệt, quái vật thì là cái gì?
Đừng nói thời đại kim cổ lịch sử vạn năm, dù là kỷ nguyên thứ ba thượng cổ cũng chưa từng nghe có yêu nghiệt như vậy.