Trần Lạc thật sự sợ thua sao? Trần Lạc núp trong Long Xà viện không dám ra?

Vân Phàm không biết, tuy nàng không hiểu rõ Trần Lạc nhưng trực giác người kia không phải loại gan bé sợ rắc rối. Vấn đề là đã qua tám ngày nhưng Trần Lạc không lộ mặt.

Không chỉ Vân Phàm ôm thắc mắc, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm cũng vậy. Khi nghe bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện thì Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm chạy tới xem.

Vị Tiểu Yêu nghi hoặc nhỏ giọng nói:

- Trần phú ông làm sao vậy? Người ta tới cửa khi dễ mà hắn không lộ mặt ra?

Vị Tiểu Yêu hỏi Lạc Anh:

- Anh Tử, ngươi quen thân với Trần phú ông, ngươi thấy cái tên này là sợ nên cố ý núp đi sao?

Vị Tiểu Yêu thông qua La Phù biết Trần Lạc thật sự không có mặt trong Long Xà viện, nhưng nàng không biết hắn ở đâu.

Lạc Anh gia cố một mê vụ trận pháp, đang cắn hạt dưa, nghe Vị Tiểu Yêu hỏi thì xì cười.

Lạc Anh nói:

- Hồ ly dâm, ngươi cảm thấy một người dám giết người trước mặt các đại nhân vật trong vực, vương tử điện hạ sẽ sợ không dám ra mặt sao?

Giết người trước mặt các đại nhân vật trong vực, vương tử điện hạ?

Trần phú ông làm chuyện đó?

Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm rất ngạc nhiên, hỏi:

- Bình thường không thể ra khỏi Trung Ương học phủ, chuyện này ầm ĩ lớn như vậy chắc chắn Trần phú ông có nghe nói. Nếu Trần phú ông lớn gan như vậy thì hắn không có lý nào không ra mặt. Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, mặt mũi, Trần phú ông sẽ nhẫn nhịn thế sao?

- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Có quỷ mới biết tên kia đang làm cái gì.

Trong lòng Lạc Anh rất xem thường Trần Lạc, nàng không hiểu nổi Trần phú ông đang làm cái gì. Bốn kẻ tự cho mình oai phong oanh liệt đặt lôi đài trước cửa nhà, ngươi nên đi ra mới đúng, nếu không thì người ta cho rằng ngươi sợ đã bỏ trốn. Ngươi muốn suốt đời cõng mối nhục này sao?

Không chỉ Lạc Anh thấy thắc mắc, Lãnh Cốc, Tần Phấn cũng tương tự. Hai người biết Trần Lạc không sợ rắc rối, nhưng tại sao hắn không ra mặt? Thật làm người ta khó hiểu. Trần Lạc không chút quan tâm danh tiếng của mình sao? Trên thế giới này không nam nhân nào muốn cõng danh hiệu chuột nhắt suốt đời.

Lãnh Cốc lên tiếng:

- Bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi không uổng là cùng một giuộc, biết rõ Trần Lạc không có mặt trong Long Xà viện nhưng vẫn đặt lôi đài tại đây, diễn trò hay thật.

Tần Phấn đứng bên cạnh nói:

- Bọn họ đến đây diễn kịch chỉ là thứ yếu.

- A? Không lẽ đám người đó muốn dùng cách này buộc Trần Lạc ra? Ba người kia thì không sao, không biết thực lực của Trần Lạc nhưng Vũ Hóa Phi bị hắn ngược hai lần còn dám đứng ra?

- Với thực lực hiện giờ của bốn người sẽ không để Trần Lạc vào mắt.

Tần Phấn vĩnh viễn cao thâm khó dò như thể gã biết hết mọi thứ, thản nhiên nói:

- Huống chi mục đích bọn họ đến đây không vì Trần Lạc.

Không vì Trần Lạc?

Vậy là sao?

Lãnh Cốc khó hiểu.

- Võ đài. Khiêu chiến với Trần Lạc chỉ là cái cớ, hắn ở cũng được, không có mặt cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là đặt lôi đài tại đây sẽ lôi ra mấy cao thủ ngày xưa từng nổi danh trong Long Xà viện.

nghe Tần Phấn giải thích, Lãnh Cốc rùng mình.

Lãnh Cốc phản ứng lại, nói:

- Ý ngươi là bọn họ không xem Trần Lạc là đối thủ, mục đích đến đây là vì những cao thủ ngày xưa từng nổi danh trong Long Xà viện?

- Nếu không như vậy ngươi cho rằng bốn Thiên Cương, Bắc Đẩu, Thiên Quân, Thiên Không Vinh Diệu đoàn tại sao kéo nhau đến rầm rộ?

- Má ơi, đám rùa đó thật tệ hại!

Lãnh Cốc nhe răng nói:

- Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng. Bây giờ Trần Lạc chỉ là một tiểu bối vô danh, đạp lên hắn cùng lắm là rửa chút sỉ nhục lúc thi thí luyện. Nếu đạp lên đầu các cao thủ nổi tiếng ngày xưa thì... Chậc chậc, khi sự việc truyền ra, danh tiếng của bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi nước lên thì thuyền lên, xuôi chèo mát mái.

- Đúng vậy! Bốn Vinh Diệu đoàn đi nước cờ này rất thâm. Lời đồn điên cuồng, Trần Lạc không ra mặt cho bọn họ lý do đầy đủ để đặt lôi đài, có lớp có lan, khi đồn ra không ai trách móc được gì. Hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu hôm nay Trần Lạc không ra mặt thì danh tiếng bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi sẽ lan xa.

- Cao, quá cao cường.

Lãnh Cốc chợt nhớ điều gì, hỏi:

- Nhưng bọn họ không sợ mấy tên điên Long Xà viện đột nhiên xông ra đại khai sát giới sao?

- Mỗi năm vào lúc này mấy tên điên, quái nhân trong Long Xà viện sẽ bị đưa vào Mật tháp chữa trị, người ở lại toàn là già yếu tàn binh bị phán tử hình đường tu hành. Nếu không như vậy thì bọn họ đã chẳng dám lập võ đài rầm rộ.

Lần này bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện, trên danh nghĩa là muốn đấu với Trần Lạc nhưng từ ý nghĩa nào đó là khiêu khích Long Xà viện. Như Tần Phấn nói, trong Long Xà viện ít rồng mà nhiều rắn, giờ mấy con rồng đi vắng, để lại vài con rắn. Có lẽ bọn họ từng là cao thủ nổi bật nhưng đó là quá khứ, bây giờ hoặc là linh hải bị hủy, hoặc là linh nguyên suy yếu, hoặc linh hồn bị thương, đánh nhau thì sức chiến đấu tuột dốc. Có người tu vi rất cao nhưng không cách nào phát ra linh lực.

La Phù là điển hình cho trường hợp này. Vì La Phù không biết lượng sức tu luyện một bộ công pháp khá mạnh, không thể khống chế làm linh nguyên tán loạn. Đến hôm nay tuy đôi khi La Phù may mắn có thể phát ra linh lực nhưng không đánh ra linh quyết được, nếu không thì gã đã xông ra ngay từ lúc bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Vũ Hóa Phi đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện, đánh đám rùa đó tơi tả như sơ mướp.

Bất đắc dĩ bây giờ La Phù chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta khiêu chiến trước cửa.

- La Phù học trưởng, bọn họ có nhiều người quá.

Mộc Nha trời sinh nhát gan, nhìn thấy nhiều người thì chân mềm như bún.

Mộc Nha lắp bắp nói:

- Hay chúng ta đi báo cho viện trưởng?

- Viện trưởng không có đây, dù có mặt thì lão nhân gia sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Học phủ không cho phép lão sư xen vào chuyện giữa các đệ tử, đây là quy định cũ, là truyền thống. Có chuyện gì thì tìm các pháp vụ đường như Chấp Pháp Đường, Hình Phạt đường, Thẩm Phán đường.

- Vậy... Chúng ta ên làm sao? La Phù học trưởng hãy hãy nói với bọn họ là bạn học Trần Lạc thật sự không có trong Thông Thiên lão tổ, kêu bọn họ đi đi.

La Phù chửi thề:

- Bà nội nó, ta đã nói bao nhiêu lần nhưng bọn họ không chịu tin!

La Phù trợn to mắt nói:

- Hơn nữa ta cứ cảm thấy hôm nay bọn họ đến hoàn toàn không vì Trần Lạc mà mục tiêu là Long Xà viện chúng ta!

Trong phút chốc tình huống bên ngoài bỗng có thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play