- Vi sư không biết tại sao thiên mệnh của ngươi như vậy. Đại khái là kiếp trước ngươi làm ông trời khó hiểu, có lẽ kiếp trước ngươi uy hiếp ông trời. Vi sư không biết sự thật thế nào, nhưng nếu ngươi đã sinh ra, đến thế giới này thì ngươi chỉ có con đường nghịch thiên. Con đường này đã định đầy kiếp nạn, vì ông trời không cho phép một người không nên sinh ra sống trên thế giới này.

- Nếu sau khi đồ nhi sinh ra chọn làm một người bình thường, nếm đủ vui buồn hờn giận, sinh lão bệnh tử thì không xem như chống lại thiên mệnh. Đồ nhi tu luyện đạo trận pháp là bước lên đường nghịch thiên không lối về, tiềm lực của ngươi càng lớn thì càng lệch khỏi quỹ tích thiên mệnh. Đây là vì sao vi sư không muốn cho ngươi tu luyện đạo vu pháp, vì một đạo trận pháp đã khiến ngươi lệch quá xa, còn tu thêm đạo vu pháp thì càng xa thiên mệnh.

- Khi một người cách xa thiên mệnh thuộc về mình thì kiếp nạn sẽ sinh ra đúng thời cơ, đây là pháp tắc thiên địa. Thiên địa vạn vật đều nằm trong đó, không ai nhảy ra được.

- Vi sư từng bói toán cho ngươi. Khi ngươi mười tám tuổi sẽ gặp một đại kiếp nạn. Trong quẻ biểu hiện ngươi dương tức quá mạnh, vật cực tất phản, tất gặp nạn. Tu luyện trận pháp không có khả năng dẫn đến dương tức quá mạnh, chắc đồ nhi tu luyện vu pháp nên mới sinh ra một kiếp này.

Dương tức quá mạnh?

Trần Lạc ngẫm nghĩ lại, hình như từ khi hắn tu luyện vu pháp đến nay đi đại đạo thuộc tính hỏa, diễn biến lực lượng biến dị là cuồng bạo. Lúc canh giờ Trần Lạc tu luyện Hỏa Giao Kình mạnh mẽ nhất, cảnh giới thứ ba thì ngưng tụ ra vô thượng thuần dương đại nhật linh nguyên. Chẳng lẽ vì điều này dẫn đến dương tức quá mạnh, đén nỗi vật cực tất phản?

Lời sư phụ Vân Du Tử nói tiếp tục vang lên, Trần Lạc nghiêm túc lắng nghe.

- Đồ nhi, ngươi dương tức quá mạnh, thuần dương mạnh đến tột đỉnh, có thể nói là may cũng xui. Bởi vì trong thiên địa này vạn vật đều thủ hằng, có nhân thì có quả, có cực độ thuần dương cũng sẽ có cực độ thuần âm. Ngươi vì cực dương mà gặp kiếp nạn, sẽ có người vì cực âm mà chết.

- Ngày ngươi mười tám tuổi cũng là dương tức mạnh nhất, lúc đó ngươi phải đi Cửu Tuyệt sơn, mở vụ ẩn trận pháp ra. Bên trong sẽ có một nữ nhân cực độ thuần âm chờ ngươi. Hai ngươi là cực độ thuần dương, cực độ thuần âm, trong hợp hoan trận âm dương bổ sung, có như thế mới giảm bớt cực độ thuần dương của ngươi. Nhớ đừng quên, bởi vì nó không chỉ liên quan đến kiếp nạn của ngươi mà còn có sinh mạng nữ nhân kia.

- Hành động này giúp ngươi vượt qua kiếp nạn nhưng giảm bớt chứ không trị tận gốc. Nếu đồ nhi có hy vọng vào Trung Ương học phủ hãy chịu khó tra cứu sách cổ, sự tích Hợp Hoan lão tổ kỷ nguyên thứ ba. Có lẽ nó sẽ giúp ngươi giải quyết tận gốc vấn đề dương tức quá mạnh, nhưng vậy là... Đồ nhi sẽ... Ài, thôi, có lẽ đây là mệnh của ngươi.

Nghe xong di ngôn của sư phụ, trong lòng Trần Lạc vừa giật mình vừa kinh ngạc.

Trần Lạc hoàn toàn tin lời sư phụ Vân Du Tử.

Nhưng sư phụ kêu ngày hắn mười tám tuổi đi Cửu Tuyệt sơn mở vụ ẩn trận pháp, cùng một nữ nhân xa lạ bổ sung âm dương, cái này hơi kỳ cục. Tuy tư tưởng của Trần Lạc rộng mở, nhưng kêu hắn chấp nhận giao hợp như giao dịch này thì khá là khó chịu.

Trần Lạc nghĩ kỹ thì khoảng năm, sáu ngày nữa là hắn mười tám tuổi, có nên đi không?

Vấn đề liên quan đến mạng sống nếu không đi mới là ngốc, dù sao Trần Lạc không bị tổn thất gì.

Huống chi không chỉ cứu mạng Trần Lạc còn có nữ nhân xa lạ kia, xem như tình một đêm đi.

Thời gian gấp gáp, Trần Lạc thu dọn đồ đạc xong chào đám người Đồ lão đầu nhi rồi đi Cửu Tuyệt sơn.

Gần đây Tiết Thường Uyển rất bực mình. Đêm hôm đó hôn nồng nhiệt trên đỉnh núi làm Trần Lạc xâm nhập vào tim nàng, tuy ngoài miệng Tiết Thường Uyển chối nhưng sâu trong lòng nàng rất vui vẻ. Có lẽ vì tình yêu đến quá nhanh nên Tiết Thường Uyển không thể thích ứng, mấy ngày qua từng giây từng phút nàng nghĩ đến tên kia. Lúc ăn cơm, khi ngủ, trong giấc mơ càng nhớ nhung. Nỗi nhớ nhung làm Tiết Thường Uyển không cách nào bình tĩnh tu luyện.

Tiết Thường Uyển kiêu ngạo, dù lòng có thích đến mấy cũng giả bộ hờ hững, nàng sẽ không chủ động tìm Trần Lạc. Tiết Thường Uyển đang chờ, đợi Trần Lạc đến tìm nàng. Nhưng Tiết Thường Uyển đợi một ngày lại một ngày, nhoáng một cái đã qua bốn, năm ngày nhưng Trần Lạc không thèm đến tìm nàng.

Trần Lạc đang làm cái gì? Tại sao không tìm nàng?

Trần Lạc có ý gì?

Không lẽ Trần Lạc xem như chuyện ngày hôm đó không xảy ra?

Vậy nụ hôn kia là gì?

Ngày nhập học càng lúc càng gần, Tiết Thường Uyển không chờ nổi, quyết định đến tìm hiểu xem Trần Lạc đang làm gì, tại sao không tìm nàng.

Nếu Trần Lạc tu luyện thì Tiết Thường Uyển sẽ tha thứ cho hắn.

Nếu Trần Lạc không tu luyện, không bận công việc thì Tiết Thường Uyển tuyệt đối không tha thứ hắn.

Giấc mơ thật đẹp nhưng hiện thực rất tàn nhẫn.

Khi Tiết Thường Uyển đến Thiên Khải trang viên ở Trường Tín thành thì Lâm lão nói cho nàng biết mấy hôm trước Trần Lạc đã lên đường đi Trung Ương học phủ. Biết tin tức này Tiết Thường Uyển không thể tin, nàng không tin được Trần Lạc chẳng những không tìm nàng mà thậm chí không chào hỏi đã đi.

Đêm hôm đó Trần Lạc còn nói một nụ hôn định tình, còn nói muốn cưới nàng. Nhưng sau đó... Không có sau đó, hắn biến mất.

Sao trên đời này có nam nhân nào khốn kiếp như Trần Lạc!

Tiết Thường Uyển giận điên lên, trái tim kiêu ngạo không tha thứ lừa gạt tình cảm.

- Dối trá! Tên lừa đảo chết tiệt!

- Khốn kiếp! Đồ lưu manh chết tiệt!

Trên đường về Tiết Thường Uyển không ngừng rủa Trần Lạc trút ra bực tức trong lòng, có lẽ vì nụ hôn trên đỉnh núi làm nàng kỳ vọng quá cao, không thể chấp nhận kết quả này.

Một thanh âm hư vô vang lên:

- Cố nương có tin vận mệnh không?

Tiết Thường Uyển nhìn theo hướng phát ra thanh âm, thấy một nữ nhân mặc áo đen mũ liền nhau. Khuôn mặt giấu trong bóng tôi, không thấy rõ mặt mũi nữ nhân này. Trước mặt nữ nhân bày một cái bàn màu đen, bên cạnh dựng một lá cờ, lá cờ viết hai chữ vận mệnh.

Bây giờ tâm tình của Tiết Thường Uyển rất bực mình, không thèm quan tâm giang hồ thuật sĩ bói toán đầu đường xó chợ. Tiết Thường Uyển định xoay người đi thì giọng nữ nhân hư vô vang lại lên:

- Cố nương có tin vận mệnh không?

Vận mệnh sao?

Tiết Thường Uyển chưa từng suy nghĩ đến vấn đề mịt mờ này.

- Có phải cô nương gặp khó khăn trong chuyện tình cảm?

Tiết Thường Uyển chợt khựng bước, giật mình nhìn nữ nhân áo đen. Tiết Thường Uyển là một trận sư, tuy tạo nghệ không quá sâu nhưng nàng biết đạo bói toán là một chủng loại trong trận pháp, là học vấn cực kỳ huyền diệu. Tuy nhiên bói toán thường là truyền thừa từ cổ xưa, ít có người hiểu biết. Thầy tướng số ngoài đường toàn là giang hồ thuật sĩ lừa lọc.

Tuy nhiên nữ nhân bí ẩn khiến Tiết Thường Uyển chú ý, nàng bước tới gần tò mò hỏi:

- Mới rồi người nói gì?

- Chắc cô nương gặp khó khăn trong chuyện tình cảm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play