Hôn đến nồng nhiệt Tiết Thường Uyển kiềm không được khép mắt lại, hai tay quàng cổ Trần Lạc. Cánh tay Trần Lạc ôm eo thon của Tiết Thường Uyển, hai người hôn say đắm.

Bóng đêm, trăng sáng, sao thưa.

Áo trắng như tuyết, áo lam như mực, một bóng dáng yêu kiều, một bóng dáng lạnh lùng đan vào nhau.

Không biết hôn say đắm bao lâu sau chợt ngừng.

Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển, cười nói:

- Trước kia không nhìn kỹ, hôm nay mới thấy nàng rất đẹp, xứng là mỹ nhân tiên nữ.

- Xấu xa!

Hôn nồng nhiệt qua đi, Tiết Thường Uyển xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Trần Lạc. Nàng muốn vùng thoát nhưng vô dụng, hắn ôm chặt Tiết Thường Uyển.

Tiết Thường Uyển ai oán nói:

- Tên lưu manh nhà ngươi mau buông ta ra!

Trần Lạc ôm Tiết Thường Uyển, mỉm cười nói:

- Mỹ nhân ở trong ngực, đồ ngu mới thả ra.

Nụ cười xen lẫn trêu chọc, nghiền ngẫm.

- Ngươi mà còn không thả là... Ta kêu lên nói ngươi phi lễ ta!

- Vậy kêu đi.

Trần Lạc nhún vai, thản nhiên nói:

- Dù nàng có kêu rách cổ họng cũng vô dụng. Huống chi lần trước trong Trường Hồng trận tháp là nàng phi lễ ta trước, giờ ta trả lại.

- Lần trước trong Trường Hồng trận tháp...

Nhắc đến hợp hoan trận trong Trường Hồng trận tháp là Tiết Thường Uyển xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng vùi mặt vào ngực Trần Lạc. Tiết Thường Uyển há mồm cắn vai hắn. Trần Lạc bị cắn đau hú lên.

- Nàng cắn ta làm chi?

- Không cho nhắc đến hợp hoan trận!

- Rồi rồi, không nhắc thì thôi.

Trần Lạc xoa vai, đùa giỡn:

- Hai chúng ta cũng xem như một nụ hôn định tình, phụ mẫu, sư phụ của nàng đều muốn nàng gả cho ta, xem như ta chịu thiệt cưới nàng vậy.

- A hôn định tình với ngươi?

- Ai muốn gả cho ngươi, ngươi nằm mơ đi.

Tiết Thường Uyển quay người, cúi đầu, xấu hổ nhàu vạt áo.

Tiết Thường Uyển chợt phản ứng lại, giả vờ tức giận nói:

- Gì mà xem như ngươi chịu thiệt? Ngươi quá tự kỷ. Này này, ngươi đừng chạy! Đứng lại cho ta, đồ tự kỷ, đồ xấu xa, đồ lưu manh, đứng lại!

Trên đỉnh núi vang tiếng cười vui rượt bắt nhau.

Một nụ hôn say đắm, rượt đuổi nhau khiến tình cảm của Tiết Thường Uyển với Trần Lạc nhanh chóng tăng lên. Ngày đêm nhớ nhung, khi ăn khi tu luyện, lúc Tiết Thường Uyển nằm mơ cũng thấy bóng dáng người này, không đuổi đi được.

Trần Lạc sinh hoạt trên thế gian nên đương nhiên là người trần tục, có cá tính. Rất nhiều chuyện Trần Lạc làm việc theo cảm giác. Như lúc trên đỉnh núi, Trần Lạc bỗng muốn hôn Tiết Thường Uyển nên liền hôn, không hơn, không có gì khác. Bởi vì Trần Lạc sinh hoạt trong thế giới xa lạ kia bốn năm, có kinh nghiệm đặc biệt, tư tưởng, suy nghĩ, lý tưởng đều tách rời khỏi thế giới này.

Còn vài ngày là đến lúc Trung Ương học phủ khai trường, các học tử thi đậu vào học phủ chuẩn bị nhập học, Trần Lạc cũng vậy. Lúc giữa trưa, Đồ lão đầu nhi biến mất gần hai tháng đột nhiên quay lại, khi biết Trần Lạc thuận lợi thi đậu Trung Ương học phủ thì lão rất kinh ngạc, thất vọng. Đồ lão đầu nhi kinh ngạc là lão không ngờ Trần Lạc mở tử hải mà được Trung Ương học phủ chọn, tuy là học sinh đặc biệt nhưng dù sao vẫn thi đậu. Đồ lão đầu nhi thất vọng là lão biết Trần Lạc có thiên phú siêu cao trong lĩnh vực trận pháp, lão luôn muốn dẫn hắn vào chính tông như bây giờ kế hoạch đã ngâm nước nóng.

Trần Lạc biết Đồ lão đầu nhi biến mất hai tháng là dẫn Ngưu Manh đi khám bệnh, nhưng gã không quay về. Trần Lạc hỏi lý do, Đồ Khai Nguyên nói Ngưu Manh đi chỗ gã nên đi. Trần Lạc rất khó hiểu, cái gì gọi là đi chỗ gã nên đi? Nhưng Đồ lão đầu nhi trừ nói Ngưu Manh rất an toàn, đã tìm được đường tu hành của mình thì không chịu nói gì nữa. Trần Lạc có ép hỏi cỡ nào Đồ Khai Nguyên cũng không khai.

Buổi tối Trần Lạc, Đồ lão đầu nhi đi Thiên Khải tửu lâu ăn cơm, uống rượu. Đồ lão đầu nhi nói một loạt lời làm Trần Lạc ù ù cạc cạc.

Đồ lão đầu nhi bưng một ly rượu lên uống cạn, sảng khoái hà hơi.

Đồ lão đầu nhi hỏi:

- Tiểu tử, ngươi năm nay ngươi sắp tròn mười tám tuổi đúng không?

Trần Lạc gật đầu, nói:

- Còn kém mấy ngàylà đúng mười tám tuổi, sao vậy?

- Lúc sư phụ ngươi đi có để lại một thứ cho gia gia, nhờ gia gia giao cho ngươi khi ngươi mười tám tuổi.

- Sư phụ của ta?

Trần Lạc ngẩn người, hỏi:

- Là thứ gì?

Đồ lão đầu nhi lấy một cái hộp gấm to cỡ bàn tay đưa cho Trần Lạc, nói:

- Bên trong có một khối thủy tinh, chắc là Vân Du Tử muốn dặn dò gì với ngươi. Ta phải nói sư phụ của ngươi thật lú lẩn, có chuyện gì phó thác cứ nói thẳng cho gia gia là được, để lại thủy tinh di ngôn làm gì? Làm thì làm, chơi huyết thủy tinh làm chi? Hai sư phụ đồ các ngươi đang làm gì? Có phải là có bí mật không thể cho ai biết?

Trần Lạc nhận cái hộp, mở ra xem, đúng là một khối thủy tinh đỏ. Loại thủy tinh này cần nhỏ một giọt máu mới không thể mở mật ngữ trong đó. Trần Lạc không vội vàng giải mã, hắn nói chuyện một lúc với Đồ lão đầu nhi rồi vội vã quay về Thiên Khải trang viên.

Lúc chạng vạng, Trần Lạc ngồi trên giường, cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong thủy tinh. Trong đầu Trần Lạc tràn ngập mờ mịt, thắc mắc, không biết tại sao sư phụ kêu Đồ lão đầu nhi lấy ra khi hắn mười tám tuổi? Rất nhanh, giọt máu hòa vào khối thủy tinh. Trần Lạc phát ra linh thức thăm dò, thanh âm sư phụ Vân Du Tử vang lên làm tim hắn đập nhanh.

- Đồ nhi thân mến, nếu Đồ Khai Nguyên giao thủy tinh cho ngươi đúng thời gian thì nghĩa là đã bốn năm từ khi vi sư ra đi. Bốn năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Không biết tạo nghệ trận pháp của đồ nhi tăng tiến đến đâu. Vi sư biết đồ nhi hiếu học, càng hiểu đồ nhi vì học mà phá. Tuy thủ đoạn không sáng sủa gì nhưng xem như một con đường tắt. Tuy nhiên đồ nhi đừng quên tôn chỉ của hệ Vô Vi phái chúng ta. Tự nhiên vốn vô vi, nếu chấp vô vi có vi. Trận pháp là tự nhiên, tự nhiên là trận pháp, thiên địa vạn vật đều là tự nhiên.

Giọng sư phụ dạy dỗ vang lên, Trần Lạc cảm giác thân quen đã lâu, như khi hắn còn nhỏ. Trần Lạc thấy rất ấm áp, hắn tưởng tượng ra biểu tình, động tác của sư phụ khi nói câu này.

- Đồ nhi có tư chất tuyệt vời, trận pháp hay vu pháp đều vậy. Đồ nhi có nhớ lúc ngươi muốn học vu thì vi sư hết sức ngăn cản không? Không phải vi sư sợ ngươi học vu pháp làm lỡ trận pháp, lý do còn là vì mệnh cách của ngươi.

- Mệnh cách của ngươi bí ẩn phức tạp, liên qua nhiều đến thiên cơ, là thiên mệnh. Người thiên mệnh mệnh do thiên định, ông trời sớm sắp đặt đường dời của ngươi. Vi sư đã từng nghịch thiên mà đi, thần thông trận pháp nhìn ngó thiên cơ, biết thiên mệnh của ngươi rất lớn lao. Đồ nhi vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, ông trời không muốn ngươi sinh ra.

Cái gì là ta không nên xuất hiện trên thế giới này

Cái gì là ông trời không muốn ta sinh ra?

Lão tử không làm cái gì đắc tội ông trời, tại sao ông trời không muốn ta sinh ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play