Cảm giác tâm tình Trần Lạc hơi khó chịu, Lãnh Cốc đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Lạc gia nói đại nhân vật ở đâu?

- Ở đó.

Lãnh Cốc nhìn theo ánh mắt Trần Lạc, gã xoe tròn mắt. Góc phía đông đại sảnh có một nữ nhân, một nữ nhân rất bình thường. Nữ nhân không có vóc dáng nóng bỏng, không có khuôn mặt đẹp khuynh thành, càng không có khí chất đặc biệt gì. Ba ngàn tóc dài, một bộ đồ trắng, nữ nhân ngồi trên ghế mềm nhìn nam nữ mê loạn trong đại sảnh.

Nữ nhân nhìn sao cũng rất bình thường, bình thường đến không chút bắt mắt trong đại sảnh Hồng lâu xa hoa trụy lạc. Nữ nhân bình thường như cái bàn chiếc ghế, khiến người không chú ý đến sự tồn tại của nàng. Đúng là không ai để ý tới nữ nhân, với ánh mắt của Lãnh Cốc, gã nhìn ngang ngó dọc vẫn khó liên tưởng ba chữ đại nhân vật với nữ nhân áo trắng nay. Huống chi Trần Lạc chính miệng bảo là đại nhân vật.

- Nàng là đại nhân vật mà ngươi nói? Có lầm không vậy?

- Bớt nói nhảm đi.

Trần Lạc đi qua.

Nữ nhân mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Đã lâu không gặp.

Trần Lạc nhìn nữ nhân chằm chằm, một lúc sau gật đầu thay câu trả lời.

- Ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì? Chắc vị này là đại danh đỉnh đỉnh Lãnh Nhị gia?

Lãnh Cốc không khách sáo, ngồi xuống ngay:

- Bảo ta Lãnh Cốc được rồi, còn chưa thỉnh giáo, người là...?

Trần Lạc bình thường tiêu sái không hiểu sao hắn trở nên cẩn trọng, mắt nhìn nữ nhân đăm đăm đầy khó hiểu.

- A? Ha ha ha, ta là bằng hữu của Trần công tử, ta họ Nữ.

Họ Nữ? Dòng họ thật kỳ lạ, ít nhất Lãnh Cốc chưa từng nghe có dòng họ Nữ. Lãnh Cốc thấy biểu tình Trần Lạc nghiêm túc, trong bụng lầu bầu, không dám hỏi sâu hơn.

Lãnh Cốc cười ngại ngùng nói:

- Ra là Nữ cô nương, thất kính.

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Ha ha ha, biết hai vị thích rượu ngon nên hôm nay cố ý chuẩn bị một bình.

Nữ nhân mở một bình bạch ngọc, rót hai ly rượu. Lãnh Cốc thí hà, không ngửi được chút vị rượu nào.

Lãnh Cốc hỏi:

- Không có mùi rượu, đây là rượu gì?

- Ta tự nhưỡng, tên là Tâm Tửu, hai vị nếm thử xem?

Tâm Tửu?

Là cái thứ gì?

Đời Lãnh Cốc mê rượu, mấy năm nay gã uống nhiều rượu ngon. Trên đến Cửu Thiên Quỳnh Ngọc Dịch vô giá, dưới đến Khất cái Cổn Thiêu Đao. Trong thế giới hễ rượu nào có tên thì Lãnh Cốc hầu như nếm hết, nhưng gã chưa từng nghe nói về Tâm Tửu.

- Tâm Tửu? Có giải thích gì không?

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Chỉ là một cái tên.

Lãnh Cốc gãi đầu, gã rất muốn nếm thử nhưng thấy biểu tình Trần Lạc nghiêm túc thì lòng nhút nhát. Lãnh Cốc biết Trần Lạc là người rất tùy ý, trước nay chưa bao giờ nghiêm chỉnh, ít khi thận trọng thế này. Tại sao gặp nữ nhân áo trắng thì Lạc gia như thay đổi thành một người khác?

Không hiểu, Lãnh Cốc thật sự không hiểu nổi.

Lãnh Cốc hỏi dò:

- Lạc gia không nếm thử sao?

Ý Lãnh Cốc hỏi Trần Lạc rượu này có được uống không?

Nữ nhân ngồi đối diện nửa cười nửa không nhìn Trần Lạc, chậm rãi nói:

- Lạc gia, ta nhớ ngươi yêu thích rượu mà sao không nếm thử? Đánh giá rượu cho ta nghe.

- Ta cảm thấy hôm nay ta tốt nhất giữ sự tỉnh táo.

Trần Lạc nói câu đó làm Lãnh Cốc không dám uống Tâm Tửu.

Nữ nhân bật cười:

- A?

Nữ nhân bất đắc dĩ nói:

- Trong ấn tượng của ta thì Lạc gia luôn là người tiêu sái tùy ý, lần đầu tiên hai ta gặp nhau cũng vậy. Tại sao hôm nay Lạc gia bó tay bó chân vậy?

- Trước kia ta còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết sự tồn tại của người đáng sợ đến mức nào.

- Đáng sợ?

Nữ nhân rướn người tới trước, hai tay đặt trên bàn chống cằm.

Nữ nhân thú vị hỏi:

- Ta... Đáng sợ lắm sao?

- Người không đáng sợ sao?

- So với ta thì ngươi đáng sợ hơn.

Nữ nhân nói xong tự rót Tâm Tửu cho mình, giơ ly ra hiệu.

Nữ nhân nhướng mày cười nói:

- Nào, cạn ly.

Nữ nhân ngửa đầu uống cạn.

Trần Lạc cũng nâng ly dứt khoát uống ngay. Lãnh Cốc bĩu môi, thấy Trần Lạc uống rượu, gã đã thèm nhễu nước miếng, vội uống cạn ly chứa rượu. Tâm Tửu vào cổ họng trơn mềm, ngoài ra không có cảm giác gì khác, như uống nước lã, nhạt nhẽo. Lãnh Cốc nghi ngờ thứ này có phải là rượu không.

- Nhị gia, rượu của ta tên là Tâm Tửu, chỉ có cảm nhận bằng tấm lòng mới nếm được vị rượu.

- Cảm nhận bằng tấm lòng?

Lãnh Cốc là nam nhân phóng khoáng, kêu gã uống rượu thì được, bảo dùng tâm cảm nhận rượu thật làm khó cho gã.

- Người... tìm ta có chuyện gì?

Trần Lạc không thích nữ nhân trước mắt, cực kỳ khó chịu. Bởi vì nữ nhân áo trắng là hóa thân của vận mệnh, Nữ Vu, một người chấp chưởng vận mệnh. Trần Lạc trải qua nhiều chuyện, hắn biết việc xảy ra trên người mình, thậm chí sự việc sắp xảy ra trên thế giới ít nhiều gì liên quan đến vận mệnh. Mặc dù nữ nhân này không phải chủ mưu thì chắc chắn cũng là đồng phạm.

Nữ Vu rót rượu cho hai người, nói:

- Chỉ muốn tâm sự.

- Chỉ đơn giản là tâm sự?

Nữ Vu trả lời chắc chắn:

- Đơn giản là tâm sự.

- Ta với người không có gì để trò chuyện.

- Dường như ngươi rất ghét ta?

Nữ Vu cho cảm giác trống rỗng, trống trơn, rõ ràng ngươi nhìn thấy nàng nhưng không thể nhớ. Hễ ngươi nhắm mắt lại sẽ không còn nhớ hình dạng của Nữ Vu nữa.

- Không đến mức ghét, nhưng ta không thích sự tồn tại của người, vậy thôi.

Nữ Vu cười tủm tỉm:

- À, ta biết, ta hiểu vì sao ngươi không thích ta.

Nữ Vu bưng ly rượu nhấp môi, nàng nhìn Trần Lạc, nói:

- Tin ta đi, so với ngươi không thích ta thi ta càng ghét ngươi hơn. Ngươi cảm thấy chuyện gì đều có phần của ta, liên quan đến ta, nghi ngờ ta là kẻ đứng sau màn.

- Điều ta muốn nói là ta ngược lại cảm thấy chuyện gì đều có ngươi một phần, mặc kệ ta trốn cỡ nào cũng không thoát khỏi ngươi.

- Ngươi cảm thấy ta phá hỏng sinh hoạt của ngươi, ta thì thấy ngươi phá nát cuộc sống của ta. Hai chúng ta giống nhau, ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi. Nhưng chúng ta tuyệt đối không phải kẻ thù.

- Đương nhiên bây giờ không phải, còn về sau thế nào thì khó nói.

Trần Lạc chỉ xì cười:

- A!

Lãnh Cốc không nghe hiểu hai người nói gì, gã không tiện hỏi. Lãnh Cốc cúi đầu uống rượu, một ly tiếp một ly, dù gì không có mùi vị, coi như uống nước lã.

- Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Giờ này ngày này ngươi nên biết có vận mệnh, nhân quả, thiên duyên hỗ trợ lẫn nhau, rất nhiều chuyện vô hình trung đã định trước, bản thân ta cũng không thể thay đổi.

Nữ Vu muốn giải thích thêm, bất đắc dĩ Trần Lạc không muốn nghe.

Trần Lạc nói thẳng:

- Đừng nói lan man nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.

- Ha ha ha.

Nữ Vu lắc đầu cười, nụ cười có chút tức giận, có chút bất đắc dĩ.

- Trong mấy đời Người thừa kế Hư Vọng mà ta tiếp xúc thì tính tình của ngươi nóng nhất, tùy ý nhất, khiến người ghét nhất, không thích hợp làm Người thừa kế Hư Vọng nhất. Mãi đến bây giờ ta không hiểu nổi tại sao nó chọn ngươi.

- Người nói nhiều chuyện vô hình trung đã định trước. Có lẽ nó luôn ăn chay, lần này muốn đổi khẩu vị ăn mặn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play