Lãnh Cốc, Trần Lạc xoay người đi đi, ai ngờ tiểu cô nương lên tiếng hỏi:
- Học trưởng, ta... Ta có thể biết tên của học trưởng không?
- Ta?
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Ta không phải đệ tử của học phủ.
- A? Vậy đại ca ca, ta... Còn có thể gặp lại đại ca ca không?
- Có lẽ đi, chắc có thể. Đi đây, tiểu cô nương, có duyên gặp lại.
- Đại ca ca, ta tên Vân Đậu Đậu, đại ca ca có thể gọi ta là Đậu Đậu.
Trần Lạc gật đầu ý bảo hắn nhớ kỹ, sau đó bước đi.
- Này! Đại ca ca còn chưa cho ta biết tên!
Khi tiểu cô nương phản ứng lại thì Trần Lạc, Lãnh Cốc đã khuất xa.
Trên đường về Lãnh Cốc liếc Trần Lạc, cười trêu:
- Lạc gia giỏi quá, sức hấp dẫn không thua năm xưa. Chưa làm gì, mới gặp mặt mà tiểu cô nương đã nhớ mãi không quên.
- Sao? Hâm mộ sao?
- Vớ vẩn, không hâm mộ không được.
- Hâm mộ thì ngươi theo đuổi đi.
- Ta cũng muốn, nhưng người ta không vừam ắt ta.
- Khi nào ngươi trang điểm mình ra hình ra dạng không chừng có thể dụ dỗ được một, hai thiếu phụ.
Lãnh Cốc càu nhàu:
- Cái này liên quan gì đến hình tượng? Trên thế giới này rất nhiều người đẹp trai phong độ hơn ngươi, nhưng nhóm Tiết Thường Uyển, Lạc Anh đã bao giờ nhìn họ cái nào?
- Còn ngươi, nhìn bình thường đến nỗi ngày xưa không bằng ta, nhưng đám nữ thần này từng người mê mẩn.
- Ta luôn rất khó hiểu, ngươi mặc dù có khuôn mặt ăn cơm trắng nhưng đã bao giờ thấy ngươi tán tỉnh làm nữ hài tử vui vẻ đâu? Có khi lạnh luồng thấy sợ. Tại sao các nàng yêu ngươi đến chết đi sống lại?
Trần Lạc hỏi lại:
- Ngươi nghĩ đây là chuyện tốt sao?
- Nhảm, đây là việc siêu tốt bao nhiêu nam nhân khao khát. Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt, Ngự Nương... Những nữ nhân này ai không khuynh quốc khuynh thành? Nếu được một người đã làm người ta hâm mộ chết, tiểu tử nhà ngươi được tất cả nữ thần ưu ái. Tức nhất là ngươi lạnh lùng với bọn họ, tức hơn nữa là các nữ thần quyết tâm không phải ngươi không chịu gả. Đây là đạo lý gì?
Trần Lạc dừng bước, híp mắt nhìn Lãnh Cốc từ trên xuống dưới:
- Từ khi nào ngươi nhiều chuyện quá vậy?
- Ta nhiều chuyện bao giờ? Ta chỉ đại biểu nam đồng bào phát biểu lòng ghen tỵ, hâm mộ ngươi.
Trần Lạc nhớ mang máng ngày xưa lần đầu tiên gặp Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc trong Trung Ương học phủ là ở Hồng lâu. Lúc đó uống xỉn quắc cần câu, còn đánh lộn với người khác.
- Đương nhiên còn, hơn nữa ngươi sẽ không tưởng tượng được ai nhận quản lý Hồng lâu.
- Là ai?
- Ngự Nương tiểu Mạn Đà La.
- Nàng? Nữ nhân này chẳng qua luôn ở Tây Ách vực kinh doanh kỹ viện sao? Tại sao chạy đến Trung Ương học phủ quản lý Hồng lâu?
Lãnh Cốc gãi đầu:
- Đã nhiều năm rồi, hình như sau khi nhân quả mở ra không lâu thì Ngự Nương nhận Hồng lâu.
Lãnh Cốc hỏi:
- Ngự Nương luôn là loại người không có lợi thì không dậy sớm, nàng đột nhiên nhận quản lý Hồng lâu, ta thấy támp hần là vì Nhân Thư.
- Ta cũng không chắc, có lẽ hoặc có lẽ không, ai biết?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, thuận miệng hỏi:
- Trừ Ngự Nương ta ngươi có tin tức của nữ nhân khác không?
Đối với đám nữ nhân này Trần Lạc luôn không chủ động, không từ chối, không hứa hẹn. Trước kia là cậy, sau này cũng vậy, hết thảy tùy duyên, hết thảy thuận theo tự nhiên.
- Ta chỉ biết Ngự Nương tiếp nhận Hồng lâu, Bạch Phiêu Phiêu nhậm chức trong học phủ. Mấy nữ nhân khác thì... Vài năm nay chưa từng nghe tin liên quan bọn họ. Ta không biết nhưng không có nghĩa là Ngự Nương không biết, sao ngươi không đi hỏi thử?
- Có gì mà hỏi. Đi, ra ngoài uống rượuk.
- Ra ngoài uống? Không đi Hồng lâu sao?
- Không.
Lãnh Cốc khinh thường càu nhàu:
- Á à, biết ngay tiểu tử nhà ngươi không dám đi, sợ gặp tình nhân cũ đúng không?
Lãnh Cốc thấy Trần Lạc sắp ra khỏi Trung Ương học phủ nhưng bỗng khựng lại, nhìn hướng Hồng lâu, biểu tình khó hiểu.
- Sao? Lại muốn gặp mặt tình nhân cũ?
- A, xem rap hải đi Hồng lâu một chuyến.
- Ha, biết ngay tiểu tử không nỡ đi. Được rồi, đừng làm bộ nữa, đi gặp tình nhân cũ đi. Mọi người là huynh đệ với nhau, ta sẽ không cười ngươi. Ha ha ha, cùng là nam nhân, ta hiểu.
- Bà nội nó, hiểu cái con khỉ! Ta không biết tại sao tiểu tử nhà ngươi giờ thành ông tám!
Lãnh Cốc định trả treo nhưng bị Trần Lạc cốc đầu.
- Đi, ca mang ngươi đi gặp một vị đại nhân vật.
Lãnh Cốc kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân vật? Là đại nhân vật gì?
Lãnh Cốc không tưởng tượng nổi Trần Lạc nói đại nhân vật là ai. Mạc Vấn Thiên? Vân Đoan thái tử? Không, đám người này ở trong mắt Lãnh Cốc và nhiều người trong phương thế giới này là đại nhân vật, nhưng ở trong mắt Trần Lạc thì không. Lãnh Cốc tò mò là nhân vật nảo có thể được Trần Lạc, người dám chống đối ông trời thốt lên là đại nhân vật?
Hồng lâu.
Trước kia nơi này là tửu lâu xa xỉ nhất, hào hoa Trung Ương học phủ. Từ khi Ngự Nương quản lý Hồng lâu, nàng tự tay hoàn thiện, trang sức, bàn ghế, một miếng gỗ trong tửu lâu cũng toát ra phẩm chất xa hoa cao quý.
Có người nói Ngự Nương là người biết hưởng thụ nhất thế giới này, cũng là nữ nhân có phẩm vị nhất, nữ nhân hiểu hoa quý nhất. Phong Nguyệt lâu trấn nhỏ biên hoang, hay Phiêu Hương lâu ở Tây Ách vực, hay Hồng lâu hiện tại, hễ vào tay Ngự Nương là sẽ trở thành tiêu chí hoa quý.
Hồng lâu hiện tại khi vừa vào cửa, bước lên hồng thảm là sẽ có một đám thị nữ chiêu đãi, vây quanh như sao quanh trăng sáng đưa ngươi vào đại sảnh, cho ngươi cảm giác mình như ngôi sao, hưởng thụ đãi ngộ quy cách cao nhất.
Vào Hồng lâu được một đám thị nữ đưa vào đại sảnh xa hoa lộng lẫy, Trần Lạc cảm thán rằng:
- Phải công nhận Ngự Nương nắm rõ lòng người hư vinh, cô nương kia quá hiểu lòng người. Bước vào đây ít ai chịu nổi.
Lãnh Cốc gật gù đồng ý, tâm tính cứng cỏi như gã đi vào Hồng lâu cũng thấy lâng lâng. Trang sức hao quý, bối cảnh xa hao tụy lạc, cộng thêm tiếng ca hút hồn người làm lòng người hưng phấn, khiến người máu nóng sục sôi.
Đại sảnh rất rộng. Không, Lãnh Cốc cảm thấy không thể dùng chữ rộng để hình dung, vì nó lớn cỡ quảng trường. Tuy nhiên đại sảnh đã chật ních người, tốp năm tốp ba tụ tập, hoặc uống rượu, hoặc cười giỡn, hoặc ôm ấp, hboặc hôn môi, rất hỗn loạn dâm mỹ.
Trần Lạc gay gắt chỉ trích:
- Trung Ương học phủ dù gì là cái nôi người tu hành, được tiếng là thánh địa tu hành. Ngự Nương mở ra Hồng lâu mê loạn trong nơi trang nghiêm thần thánh thế này thật là kỳ cục.
Lãnh Cốc phản bác:
- Không thể trách Ngự Nương, thời đại bây giờ đã thay đổi, trở nên phù khoa. Không có Ngự Nương thì sẽ có người khác kinh doanh Hồng lâu. Dù sao Trung Ương học phủ không còn là học phủ của hai mươi năm trước, tất cả đã đổi thay.
- Có lẽ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT