- Ta không nói ngươi không dám. Ngươi là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, người thủ hộ trật tự thế giới, sao thèm để tép nhỏ như ta vào mắt?

- Cho ngươi biết, Lãnh Cốc ta lăn lộn đến bây giờ dựa vào ba thứ, một không sợ chết, hai có nghĩa khí, ba nhiều huynh đệ.

- Còn về Lạc gia thì ha ha ha, ta và Lạc gia đúng là huynh đệ kết nghĩa ra sống vào chết. Nhưng Lạc gia là Lạc gia, ta là ta, ta chưa từng kêu Lạc gia chống lưng cho ta, Lạc gia cũng không bao giờ làm vậy. Nếu Lạc gia thật sự chống lưng cho ta thì ngươi còn có thể đứng đây la hét với ta sao?

- Đừng nói Trần Lạc không ở đây, dù Trần Lạc có mặt, nhân kiệt Lưu Sa ta cũng dám giết ngươi!

- A? Vậy sao?

Lãnh Cốc tháo một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay xuống:

- Mấy năm trước Lạc gia tặng chiếc nhẫn này cho ta, nói là nếu khi nào ta gặp nguy hiểm, bóp nát chiếc nhẫn thì Lạc gia sẽ xuất hiện ngay. Ngươi muốn thử không?

Một câu dậy sóng.

Lạc gia là người như thế nào? Trong phương thế giới này không ai không biết.

Năng lực của Lạc gia lớn tới mức nào, không ai biết. Vì không biết nên sự tồn tại của Lạc gia như một điều bí ẩn, kỳ dị bí hiểm. Giờ Lãnh Nhị gia bóp nát nhẫn là Lạc gia sẽ xuất hiện ngay, thế thì...

Mọi người nhìn Lưu Sa.

Lưu Sa không nói chuyện, gã đứng yên trong không trung nhìn chằm chằm chiếc nhẫn Lãnh Cốc cầm. Mặt Lưu Sa không lộ vẻ sợ hãi gì, nhưng gã im lặng khiến mọi người biết Lưu Sa, một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt kiêng dè đại danh đỉnh đỉnh nghịch thiên Lạc gia.

- Được rồi, ngó bộ dáng nhát cáy của ngươi. Lạc gia bận rộn như vậy, ta sẽ không làm phiền hắn. Ngươi cứ ra tay đi, ta chỉ giữ nhẫn làm kỷ niệm, tiếc không bóp nát nó.

Lãnh Cốc lại đeo nhẫn vào, nhưng gã nói mấy câu đó tràn đầy trào phúng. Khuôn mặt bình tĩnh của Lưu Sa lộ vẻ tức giận, giọng nói tràn ngập túc sát.

- Ta đã nói là đừng nói Trần Lạc không có mặt, dù hắn có ở đây thì hôm nay ta dám giết ngươi!

- Vậy ra tay đi, nói nhảm nhiều vậy?

Lãnh Nhị gia không sợ, không một chút nào. Không uổng là nam nhân xương cứng, cứng như thép.

- Ngươi nghĩ rằng ta không dám?

Lưu Sa thật sự ra tay, gã huơ tay đánh một đấm giống như trời trăng sao cùng tụ tập. Không ai nghi ngờ thực lực của Lưu Sa, nhiều người nhớ rõ mấy năm trước trong Mê Vụ sâm lâm gã đã dùng nắm đấm này đánh chết ma vật hắc ám đến từ khủng bố thâm uyên chết tươi.

Đột nhiên một luồng kiếm quang bao la như chém rách thiên địa chặn lại cú đấm của Lưu Sa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bầu trời vang tiếng sấm nổ. Mọi người giương mắt nhìn.

Một người xuất hiện từ bao giờ, một nam nhân, một nam nhân áo đen tay cầm ngọc kiếm.

Một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Bạch Kiếm.

Không ai ngờ Bạch Kiếm đột nhiên xuất hiện, càng không nghĩ rằng gã đến ngăn cản Lưu Sa.

Thấy Bạch Kiếm, Lưu Sa quát to:

- Bạch Kiếm, ngươi làm gì?

- Ta đến ngăn cản ngươi phạm sai lầm.

Trong Thập Nhị Nhân Kiệt, danh tiếng của Bạch Kiếm lớn hơn Lưu Sa một chút. Ngày xưa Bạch Kiếm một kiếm kinh thế chặt đứt Vân Đoan thánh bia, kiến trúc tiêu chí của Vân Đoan trong phương thế giới này cho đến nay người người còn khen không dứt.

Lưu Sa tỏ vẻ khó chịu:

- Ta phạm sai lầm? Ta sai cái gì? Ta san bằng Chúc Long sơn là trừ hại cho dân, ta sai ở chỗ nào? Ai dám noái ta sai?

- Chuyện Chúc Long sơn hơi phức tạp, còn cần bàn bạc kỹ hơn. Lãnh Cốc đúng là đã xin học phủ, hách phủ chủ và đại tổng quản đều đồng ý yêu cầu của hắn. Vì sao ngươi vẫn cứ khăng khăng không chịu?

- Thế thì sao?

Hiển nhiên Lưu Sa không thèm để phủ chủ Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản Trung Ương học phủ vào mắt.

Lưu Sa nạt:

- Ta đã cho thời hạn một tháng, tự hắn không biết điều, đừng trách Lưu Sa ta vô tình. Có xin ai cũng vô ích!

- Đây là ý của Phi Dương.

Bạch Kiếm nhắc đến Phi Dương tức là Vân Phi Dương. Lúc trước Vân Phi Dương một kiếm chém ra Tiểu Linh giới, rất mạnh, được tiếng là đứng đầu Thập Nhị Nhân Kiệt. Thập Nhị Nhân Kiệt xem Vân Phi Dương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Quả nhiên nghe tên Vân Phi Dương thì Lưu Sa không rống cãi nữa, bí mật truyền âm:

- Bạch Kiếm, ngươi nên rõ ràng hơn ai hết phải xoá sổ Chúc Long sơn, nếu không sẽ ảnh hưởng danh dự của Thập Nhị Nhân Kiệt chúng ta.

- Ta đã nói đây là ý của Phi Dương, ngươi còn cần ta lặp lại một lần sao?

Lưu Sa nhìn Bạch Kiếm chằm chằm:

- Ngươi...!

Một lúc lâu sau Lưu Sa nói:

- Phi Dương ở đâu? Ta muốn đi hỏi hắn.

Lưu Sa mới nói xong chợt cảm giác được gì, gã xoay người nhìn. Một nam nhân áo trắng nho nhã đến đây từ bao giờ. Nam nhân đẹp trai tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn lỗi lạc. Mọi người biết mặt nam nhân này, đó là Vân Phi Dương.

Người từng một kiếm chém ra Tiểu Linh giới hoang dã.

Một chiêu xoá sổ năm vị ma quân tà ác.

Dẫn dắt Thập Nhị Nhân Kiệt san bằng Mê Vụ sâm lâm, đồ diệt hắc ám vực đô, tiêu diệt các thế lực tà ác lớn nhỏ trong thế giới.

Thấy Vân Phi Dương, Lưu Sa hùng hổ không dám hó hé câu nào, cúi đầu gục mặt như đứa trẻ làm sai chuyện.

Vân Phi Dương không trách mắng Lưu Sa, gã nhìn Lãnh Cốc đứng gần đó, lạnh nhạt nói:

- Lãnh Cốc, học phủ đã chuyển thỉnh cầu của ngươi cho ta. Bây giờ ta cho ngươi thư thử thêm mấy ngày, ta hy vọng sau đó Chúc Long sơn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Ngươi làm được không?

- Lãnh Cốc ta nói được thì làm được.

- Chúc Long sơn tồn tại khiến nhiều dân chúng rất lo lắng, vi để an toàn, cũng vì hoà bình thế giới, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

Vân Phi Dương nói xong biến mất, Bạch Kiếm, Lưu Sa cũng đi.

Vân Phi Dương bước chậm trên tầng mây như giẫm đất bằng, nhàn nhã ung dung.

Lưu Sa hỏi:

- Phi Dương, tại sao ngăn cản ta? Lãnh Cốc xin học phủ thì xin, liên quan gì chúng ta?

- Hách Thiên Nhai, Nguỵ tổng quản dù gì là đại nhân vật Trung Ương học phủ, chúng ta không thể làm quá đáng, nên chừa chút mặt mũi cho bọn họ.

Lưu Sa hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Hiện tại trên thế giới nói chúng ta sợ Trần Lạc nên luôn không dám đụng Lãnh Cốc, nếu không trừ khử hắn thì mọi người đều nghĩ chúng ta sợ Trần Lạc.

Lưu Sa tức giận nói:

- Một Trần Lạc nghịch thiên mà đi có gì mà sợ? Hừ, bọn họ không biết lực lượng của chúng ta mạnh cỡ nào.

- Sự tồn tại của Trần Lạc bí ẩn kỳ dị, rất đặc biệt, ta khuyên ngươi nên thạn trọng chút.

Bạch Kiếm nói:

- Dù sao chúng ta không hiểu biết nhiều về Trần Lạc.

- Như thế nào? Bạch Kiếm nhà ngươi sợ hắn?

- Sợ thì không, nhưng ta cảm thấy chúng ta nên có lòng kính sợ Trần Lạc, chỉ khi hạ thấp mình mới thấy rõ ràng đối thủ hơn.

- Hừ! Bạch Kiếm, mỗi lần nhắc đến Trần Lạc là ngươi toàn bênh hắn. Thế nào? Chẳng lẽ giữa các ngươi vẫn còn tình cảm? Ta đã quên, các ngươi cùng đến từ Kim Thủy vực, là đồng hương. Lúc ấy ngươi đặc biệt khâm phục hắn, chậc chậc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play