Vì thế nhiều Vinh Diệu đoàn không sống nổi nữa, buộc phải giải tán. Một số Vinh Diệu đoàn lớn chút còn đang chống đỡ nhưng không dám công khai tìm báu vật, sợ bị chụp mũ xúc phạm luật pháp, bị Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt dẫn Huyền Hoàng quân đoàn trấn áp.
Phát triển đến hôm nay nghề Vinh Diệu đoàn trước kia hưng thịnh trong thế giới này đã xuống dốc. Nhiều Vinh Diệu đoàn vì tránh cho tranh giành tài nguyên làm trái luật pháp buộc lòng đổi nghề mua bán. Ít Vinh Diệu Giả, không ai dám mạo hiểm tìm tài nguyên, dẫn đến giá đồ vật leo thang, kinh tế mất cân bằng.
Có người nói Trung Ương học phủ quá thả lỏng hoạt động chính nghĩa của Thập Nhị Nhân Kiệt, có người nói tuy Trung Ương học phủ thiết lập Trung Ương tập quyền nhưng không quản lý thế giới.
Gần hai năm nay mọi người oán trách Trung Ương học phủ khá nhiều.
Giờ phút này, người Chúc Long sơn nói ra bực tức trong lòng mọi người, đám người rộ lên đồng ý, càng lúc càng nhiều người quát mắng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt nhúng lo quá rộng. Trong phút chốc Chúc Long sơn ồn ào tiếng cãi cọ.
Không thấy Lưu Sa có hành động gì, trên bầu trời chợt vang tiếng nổ. Mọi người im thin thít.
Lưu Sa mặt không biểu tình nhìn mọi người, mở miệng nói:
- Theo ta thấy các ngươi sống quá thoải mái. Hừ, bảy năm trước đám quý tộc Vân Đoan dẫn nhiều Tài Quyết Giả đến phương thế giới này đại khai sát giới, tạo thành sinh linh đồ thán sao các ngươi không nói chúng ta lo quá rộng?
- Khi các Vinh Diệu đoàn vì tranh giành tài nguyên tạo thành dân chúng lầm than sao các ngươi không nói chúng ta lo quá rộng?
- Khi đám vu sư tà ác làm hại dân chúng, sao các ngươi không nói chúng ta lo quá rộng?
- Khi bầy ma thú cường đại trong Mê Vụ sâm lâm tàn sát khắp nơi, sao các ngươi không nói chúng ta lo quá rộng?
- Hiện tại chúng ta đánh chạy Vân Đoan, đồ diệt hắc ám vực đô, san bằng Mê Vụ sâm lâm, xóa sạch thế lực tà ác, khiến trật tự thế giới phục hồi bình thường, để các ngươi sống yên ổn thì trở mặt nói chúng ta lo quá rộng?
Lưu Sa hỏi mấy câu làm mọi người á khẩu, không thể phản bác. Mọi người không cách nào phủ nhận hôm nay thế giới hòa bình toàn bộ là nhờ công Thập Nhị Nhân Kiệt. Nếu không có Thập Nhị Nhân Kiệt xuất hiện, trời biết thế giới này sẽ ra sao.
Lưu Sa cảnh cáo lần cuối:
- Lãnh Cốc, ta hỏi lần nữa, ngươi có giải tán Độc Lập Vinh Diệu Đoàn không?
Mọi người nhìn Lãnh Cốc. Lãnh Nhị gia vẫn xách vò rượu uống rượu, mãi khi nốc hết mới ngừng.
Lãnh Cốc dùng ống tay áo lau khóe môi, ngoác miệng cười nói:
- Giải tán, ta có nói không giải tán sao?
Câu trả lời của Lãnh Cốc làm mọi người sửng sốt, bọn họ không ngờ gã đồng ý giải tán Độc Lập Vinh Diệu Đoàn. Không thể nào! Đây có còn là Lãnh Nhị gia xương cứng không? Đây là Lãnh Nhị gia ghét ác vô cùng sao? Đây là Lãnh Nhị gia không sợ trời không sợ đất sao?
Mọi người biết thực lực của Lãnh Nhị gia có lẽ không mạnh bằng ba huynh đệ kết nghĩa nhưng gã chưa từng sợ ai, không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai. Dù đối mặt Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Vân Đoan cường đại, Lãnh Nhị gia không bao giờ tỏ ra yếu thế. Vì sao đối diện Thập Nhị Nhân Kiệt, Lãnh Nhị gia chọn rụt cổ?
- Nhị gia, ngươi có ý gì? Ngươi uống rượu lsu lẩn rồi sao? Tại sao muốn giải tán Vinh Diệu đoàn?
- Lãnh Nhị gia, cả đám chúng ta đến đây trợ trạn giúp ngươi, giờ ngươi nói muốn giải tán Vinh Diệu đoàn là sao?
- Nhị gia, chúng ta biết ngươi nghĩ cho tất cả, nhưng ta muốn nói rằng chúng ta không sợ chết, cùng lắm liều mạng với Thập Nhị Nhân Kiệt!
- Đúng, liều mạng! Dù đánh không lại cũng phải nhổ hai cái răng của hắn xuống!
- Cùng lắm chết, mười tám năm sau lại là hảo hán! Sợ khỉ gì?
- Liều mạng, đánh với bọn họ!
- Mọi người xông lên, làm thịt hắn!
Người quen Lãnh Cốc đều biết gã tuyệt đối không phải loại người sợ chết, bây giờ cúi đầu hướng Lưu Sa cũng vì bất đắc dĩ. Nhưng các huynh đệ Chúc Long sơn đều là nam nhân xương cứng, thà chết cũng không cúi đầu trước bất cứ ai. Cả đám la hét đòi đánh lộn.
Lãnh Cốc thở dài nhảy lên cao, giang hai tay ra hiệu đám người đứng xúc động.
Lãnh Cốc nói:
- Các ngươi la lối cái gì? Dù gì người ta cứu thế giới, hiện tại người ta kêu chúng ta giải tán thì cứ giải tán đi, nếu không thì biết làm sao? Đừng nói chúng ta không phải đối thủ của người ta, dù đánh lại cũng không thể đánh nhau với Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Chúng ta nên biết cảm ơn, người ta cứu thế giới tương đương cứu mạng chúng ta. Làm người không thể lấy oán trả ơn!
- Nhị gia, hiện tại chúng ta không phải lấy oán trả ơn mà là bọn họ muốn kiếm chuyện với chúng ta!
- Nhị gia, không thể giải tán! Nếu giải tán thì huynh đệ biết đi đâu?
- Đúng vậy. Không thể giải tán!
Lãnh Cốc phất tay hét to:
- Bà nội nó, cãi lời lão tử phải không? Không nghe lời lão tử nói phải không? Các ngươi còn tin lão tử không? Lão tử đã nói giải tán Độc Lập Vinh Diệu Đoàn thì nhất định sẽ giải tán! Còn chỗ ở của mọi người thì Lãnh Cốc ta có sắp xếp.
Lãnh Cốc nói xong chắp tay hướng Lưu Sa:
- Lưu Sa, Độc Lập Vinh Diệu Đoàn chắc chắn sẽ giải tán, nhưng có quá nhiều huynh đệ, ta hy vọng ngươi thư thả cho vài ngày. Đợi ta dàn xếp chỗ ở cho các huynh đệ được không?
Lưu Sa thản nhiên nói:
- Ta đã cho các ngươi thời hạn một tháng.
- Ta biết ngươi cho ta một tháng, ta định tranh thủ thời gian này sắp xếp các huynh đệ. Nhưng một tháng qua bằng hữu của ta từ khắp thế giới chạy đến, ta không kịp thông báo, vì vậy hy vọng ngươi cho ta vài ngày. Ta nhất định sẽ cho ngươi đáp án vừa lòng.
- Ta đã nói là cho ngươi một tháng rồi.
Hiển nhiên Lưu Sa không nể mặt Lãnh Cốc.
Lãnh Cốc nhướng mày nói:
- Trước đó ta đã tìm Ngụy đại tổng quản Trung Ương học phủ nói chuyện, đã được Ngụy đại tổng quản đồng ý.
Lãnh Cốc cứ nghĩ nâng ra Ngụy đại tổng quản thì Lưu Sa ít nhiều gì sẽ nể mặt, dù sao Thập Nhị Nhân Kiệt trực thuộc Trung Ương học phủ, Ngụy đại tổng quản là một trong mấy đại nhân vật trong đó. Khiến Lãnh Cốc bất ngờ là Lưu Sa không nể tình, không một chút nào.
Lưu Sa không chút suy nghĩ lắc đầu, nói:
- Ta nói lần cuối, ta đã cho ngươi một tháng, hôm nay là thời hạn cuối cùng.
- Nể mặt ta đi, thư thả...
Lãnh Cốc mới thốt lời đã bị Lưu Sa ngắt ngang.
- Ngươi không có mặt mũi gì với Lưu Sa ta đây. Bắt đầu từ bây giờ toàn bộ rời khỏi Chúc Long sơn, nếu không thì...
Lãnh Cốc nheo mắt ngăn các huynh đệ bạo động, nụ cười trên môi dần vụt tắt.
Lãnh Cốc hỏi:
- Không thì sao?
- Nếu không ta sẽ tự tay xoá sổ Chúc Long sơn!
Lãnh Cốc cười to bảo:
- Xem tình hình thì hôm nay ngươi quyết tâm muốn giết ta, sớm biết các ngươi sẽ đối phó với ta, nói gì mà thời hạn một tháng, nhảm nhí. Đã vậy không nói nhiều nữa, ra tay đi!
- Lãnh Cốc, ngươi đừng nghĩ rằng có Trần Lạc chống lưng thì Lưu Sa ta không dám giết ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT