Nữ tử này đang chầm chậm hạ xuống, tuổi tác thì có vẻ lớn hơn nhóm Tần Phong một chút, tướng mạo không tính là đẹp, nhưng cũng thuận mắt, nhất là dáng người lồi lõm vô cùng tốt. Chỉ là băng sương trên mặt quá đậm, phá hư hết mỹ cảm của nàng, đi kèm với một đôi mắt rất hẹp dài, thì có thể suy ra, nàng là một nữ tử lòng dạ hẹp hòi, cao ngạo lãnh diễm.
Triệu Tuyết Cơ đến khiến cho chuyện xảy ra biến hóa mới. Lúc này trong ánh mắt có chút kinh hồn bạt vía của mọi người, Triệu Tuyết Cơ lướt ngay tới bên cạnh Dương Vũ, ánh mắt nàng âm lãnh đến đáng sợ, Lý Anh bên cạnh khóc sướt mướt. Triệu Tuyết Cơ kiểm tra thương thế của Dương Vũ một chút, sau đó trong ánh mắt xuất hiện tia huyết sắc, quay đầu lại muốn tìm đám người Tần Phong. Khi thấy thương thế trên người Khương Linh Văn giống hệt Dương Vũ, thì nàng cũng giật mình.
Triệu Tuyết Cơ là do có người báo nơi này xảy ra chuyện, nên nàng mới chạy tới. Thần thức của Triệu Tuyết Cơ rất rộng, sau khi ra khỏi tháp Thí Luyện đã dùng thần thức quan sát chuyện bên này, nhưng lúc tới Dương Vũ đã bị Long Thần dày xéo tới hôn mê. Cho nên ánh mắt nàng lướt qua người Khương Linh Văn, cuối cùng nhìn chằm chằm Long Thần.
"Ngươi là ai." Âm thanh Triệu Tuyết Cơ lạnh như băng, nhưng lại khiến người nghe sôi máu.
"Đại sư tỷ, hắn là đệ tử sư tôn mới thu mấy ngày trước, là Thất sư đệ của chúng ta." Trong lòng Tần Phong có dự cảm bất an, vội vàng giải thích.
"Thất sư đệ." Triệu Tuyết Cơ chút ngoài ý muốn, nhưng cho dù nói thế nào, nàng là người biết chuyện xảy ra, cũng biết Long Thần mặc kệ sự cầu xin tha thứ của Dương Vũ, mà tàn khốc ngược đãi gã. Còn vì sao Khương Linh Văn bị thương, thì Triệu Tuyết Cơ nàng không nhìn thấy.
"Cho dù là mới tới, nhưng tổn thương người thành như vậy trong Chân Vũ Đế Cung, cũng là không tuân thủ môn quy. Ngươi muốn ta mang ngươi tới Hình Phạt Đường, hay tự ngươi đi." Triệu Tuyết Cơ cau mày nhìn thương thế của Dương Vũ, dùng một ít linh đan diệu dược khôi phục cho Dương Vũ. Dương Vũ là đệ tử của điện chủ Tà Long điện, quan hệ với Triệu Tuyết Cơ còn tốt hơn đám Tần Phong.
"Là người này ra tay trước, đả thương sư huynh ta. Ta chỉ là trả lại cho gã trừng phạt tương tự mà thôi. Nếu phải tới Hình Phạt Đường, thì chắc cũng phải là người đi trước chứ." Đối mặt với đại sư tỷ trong truyền thuyết, Long Thần biểu hiện rất đúng mực, nhưng cứng rắn hơn đám người Tần Phong nhiều.
Khi Triệu Tuyết Cơ đối mặt với Long Thần, thì trong lòng nàng ta chỉ cảm thấy người mới tới này quả thực quá không hiểu quy củ, nếu không dạy dỗ tốt một chút, thì hắn sẽ còn tiếp tục kiêu căng không coi ai ra gì nữa.
"Bọn họ là khiêu chiến, thắng thua là chuyện bình thường. Nhưng ngươi là tùy tiện ra tay, đánh lén đối phương." Giọng nói của Triệu Tuyết Cơ dâng cao, tạo cho người nghe một loại sức ép cường đại. Người quen biết Triệu Tuyết Cơ đều biết, nàng ta bây giờ đã nổi giận.
Qua mấy câu nói của Triệu Tuyết Cơ, Long Thần cũng đoán được phần nào lập trường của nữ nhân này rồi. Nàng sẽ không vì Khương Linh Văn là sư đệ nàng mà đứng về phía bọn họ, nếu đã như vậy, thì Long Thần cũng sẽ không khách khí. Từ trước tới giờ hắn làm việc đều là dám làm dám chịu, sẽ không bởi vì Triệu Tuyết Cơ có chút trọng lượng mà sợ hãi. Mọi người chỉ thấy Long Thần cười lạnh nói: "Thật là được mở rộng tầm mắt rồi, các hạ cũng có chút địa vị trong Tà Long điện chứ nhỉ, ngay cả chút mờ ám này cũng phân không rõ sao. Rõ ràng là Dương Vũ dùng mánh khóe chọc giận làm Ngũ sư huynh phát động khiêu chiến với gã, vì sao không tính. Còn ta, ta chỉ bắt chước đối phương mà thôi, nếu như nói ta có tội, thì người này lợi dụng kẽ hở "không chết" của môn quy, tàn nhẫn đánh bị thương người cùng điện, thì gã càng có tội hơn chứ. Ngoài ra, ta có một điểm thật sự không hiểu nổi, Triệu Tuyết Cơ ngươi không phải là đệ tử của sư tôn ta sao, vì sao lại đứng về phía người khác rồi. Chẳng lẽ là muốn khi sư diệt tổ, hay là muốn thấy sang bắt quàng làm họ, tính toán hay thật đó. Ngươi nên ra mặt cho Dương Vũ đi, bọn họ đương nhiên sẽ cảm kích ngươi, nói không chừng còn thật sự coi ngươi là người của bọn họ nữa.
Long Thần nói mấy câu, đã chọc cho Triệu Tuyết Cơ giận tới phập phồng bộ ngực cao vút.
"Không nói nhảm nữa, chúng ta còn vội đi cứu sư huynh đệ mình đây. Còn người ngoài như ngươi, vẫn là mang Dương Vũ này về đi, cũng dễ lấy lòng người khác. Nếu không, lấy tình trạng bây giờ của hắn, có lẽ không cầm cự được bao lâu đâu."
Long Thần khinh bỉ nhìn Triệu Tuyết Cơ đang bên bờ bùng nổ, trực tiếp cõng Khương Linh Văn xoay người rời đi, tốc độ cực nhanh. Đám người Tần Phong thấy Long Thần dám mắng Triệu Tuyết Cơ như vậy, đã sớm mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng vừa kinh hãi, vừa cảm thấy thật sự sảng khoái.
"Đứng lại." Triệu Tuyết Cơ sao có thể cứ vậy thả bọn họ rời đi. Ả bị giận thành như vậy, tuyệt đối là lần đầu trong đời, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng ả. Khi thấy Long Thần rời đi, ả đã chuẩn bị ra tay, không tiếc đánh trọng thương Long Thần cũng phải nhổ ra được một ngụm tức này, chỉ là lúc này lại có một chuyện khiến ả ta không thể tin được xảy ra.
Đó chính là, Long Thần quay đầu, trên hai tay của hắn xuất hiện hai đạo kiếm mang màu trắng. Hai kiếm mang này vô cùng yếu ớt, nhưng lại có một loại khí tức quỷ dị.
"Đi đi, Thái Bạch Kiếm Ngục."
Hai đạo kiếm mang trắng xóa này trong nháy mắt lao về phía Triệu Tuyết Cơ. Hai điểm kiếm mang không gây ra một sự chú ý nào lại trong nháy mắt này nhanh chóng diễn hóa. Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vạn kiếm khí màu trắng từ trong hư không, rồi lập tức hình thành một nhà giam kiếm khí, bao vây tất cả mọi người lại.
Đây chính là Thái Bạch Kiếm Ngục Long Thần học được ở chỗ Sở Thiên Ca. Thái Bạch Kiếm Ngục này là thần kỹ lục phẩm, không có thần kỹ cùng cấp bậc, thì rất khó phá vỡ sự vây khốn của Thái Bạch Kiếm Ngục. Dùng một chiêu này để đối phó với Triệu Tuyết Cơ là đủ rồi, bây giờ Long Thần không có thời gian dây dưa với ả nữ nhân này.
Quay đầu nhìn lại, Thái Bạch Kiếm Ngục giống như một quả trứng khổng lồ, hoàn toàn vây khốn mọi người vào trong. Lúc này Thái Bạch Kiếm Ngục đang cựa quậy không ngừng, nhưng Long Thần có thể yên tâm. Thực lực của Triệu Tuyết Cơ này chỉ xấp xỉ với mấy người Minh Đế phủ chủ của U Minh phủ, đối với Long Thần hiện tại mà nói, nàng tạm thời không có cách nào phá được Thái Bạch Kiếm Ngục của Long Thần.
"Lão Thất, ngươi thật đúng là..." Tần Phong quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Chiến kỹ như vậy, cũng chỉ có nhân vật biến thái như Long Thần mới có thể thi triển ra.
Đám người Tần Khang nhìn chằm chằm Long Thần không chớp mắt, Long Thần trong khoảnh khắc thay thế vị trí của Tần Phong, trở thành người đáng tin nhất trong đám bọn họ.
"Lão Thất, chúng ta đã đắc tội Dương Vũ, lại đắc tội đại sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây. Hôm nay ngươi cứu ca ca ta, sau này mọi chuyện ta đều nghe ngươi." Khương Linh Vũ quyết đoán nói.
Đám người Tần Phong rất đau đầu, gây ra chuyện lớn như vậy, sau này phải thu dọn kết cục thế nào đây. Long Thần mạnh thì đúng là mạnh, lúc hắn đánh Dương Vũ thành như vậy, bọn họ cũng rất sảng khoái, nhưng tiếp đây nên xử lý chuyện này thế nào.
Bởi vì mất máu quá nhiều, nên Khương Linh Văn bây giờ cũng rơi vào trạng thái hôn mê, Long Thần không quay đầu lại, trực tiếp nói: "Vể Giang Tâm các trước, khôi phục lại cho hắn đã. Trong Tà Long điện chắc chắn có dược vật giúp tay cụt mọc lại, dùng thuốc sớm một chút vẫn tốt hơn, nếu không sẽ để lại di chứng xấu."
Tần Phong gật đầu, cứu chữa tốt cho Khương Linh Văn trước đã, đây mới là chuyện cần làm bây giờ.
"Trong tay chúng ta không có thuốc, nhưng trong phường thị có một tiệm có loại thuốc này, cần khoảng năm ngàn thần tinh, mọi người chúng ta góp một chút là đủ. Vậy thì, các ngươi về Giang Tâm các trước, chúng ta đi phường thị mua đan dược rồi về sau."
"Lão Nhị, ta đi với huynh." Tần Khang nói.
"Đi nhanh về nhanh." Long Thần gật đầu một cái, vô hình chung hắn đã trở thành người cho bọn họ dựa vào. Sau khi quyết định, Tần Phong và Tần Khang không nói thêm nữa, trực tiếp xoay người đi phường thị, còn Long Thần, Khương Linh Vũ và Khương Trà thì trở về Giang Tâm các. Lấy tốc độ của bọn họ thì chỉ trong nháy mắt đã về đến, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Khương Linh Văn, ba người bọn họ an tâm ngồi chờ hai người Tần Phong trở về.
"Lão Thất, lần này thật sự là lớn chuyện rồi. Lúc đó ngươi quả thật quá xúc động, nhưng bây giờ ta vẫn quyết định ủng hộ ngươi. Ngươi thật giỏi." Ánh mắt tràn đầy linh khí của tiểu mỹ nữ Khương Trà nhìn Long Thần có chút sùng bái.
"Chỉ là, ta muốn biết, ngươi thật sự không lo lắng chuyện sau này sao. Điện chủ có không ít đệ tử rất mạnh, trong đó có ít nhất ba người mạnh hơn Triệu Tuyết Cơ sư tỷ, hơn nữa còn có các trưởng lão Hình Phạt Đường..."
Đây là nghi ngờ trong lòng Khương Trà, chẳng lẽ Long Thần thật sự không sợ sao.
"Nhưng ngươi phải hiểu một điều, có một số chuyện nhất định phải ra tay bất kể hậu quả sinh tử như thế nào." Long Thần không nói tỉ mỉ cho Khương Trà nghe, thực tế trong lòng hắn vẫn có tính toán của mình. Đương nhiên là Triệu Tuyết Cơ và Dương Vũ kia không thể từ bỏ ý đồ, chuyển cơ duy nhất của chuyện này, thật ra nằm trên người Khương Khanh.
Long Thần hiểu rõ trong lòng.
Nhưng chuyện khẩn cấp trước mắt là tu dưỡng thật tốt cho Khương Linh Văn, thích một người lâu như vậy, lại một nữ nhân như thế, Long Thần tin tưởng chắc chắn người này đang tan nát cõi lòng rồi. Cũng may Linh Hi của hắn không phải người như vậy. Hy vọng thất bại này sẽ giúp Khương Linh Văn trưởng thành, mà không phải vĩnh viễn chìm sâu. Ở cái tuổi này mà Khương Linh Văn đã tới Thần Vũ cảnh tầng bốn thì cũng được coi là thiên tài, chỉ là hắn ở trong Chân Vũ Đế Cung, cho nên không quá bắt mắt mà thôi.
"Sao bọn họ vẫn chưa về, phường thị không xa như vậy mà." Qua một lúc lâu, sắc mặt Khương Trà có chút khó coi, hình như đã quả nửa canh giờ rồi, hai người kia hẳn là sớm trở lại rồi mới đúng.
"Ta đi xem một chút." Khương Linh Vũ vội vàng đứng dậy, lúc trước hắn vẫn luôn ngồi cạnh Khương Linh Văn.
"Không cần đi." Long Thần đi ra khỏi Giang Tâm các, mặc dù hắn không có thần thức, nhưng cũng đoán được hai người Tần Phong nhất định là bị người cản lại, nếu không sẽ không về trễ như vậy. Quả nhiên qua một lát, thông qua thần thức sắc mặt Khương Trà trở nên vô cùng khó coi: "Là đại sư tỷ, còn có sư huynh của Dương Vũ, Trịnh Đông Dương. Trịnh Đông Dương giống như Dương Vũ là đệ tử do điện chủ tự mình mang về, tự mình nuôi dưỡng nhiều năm, tu vi sâu không lường được, nghe nói đã vượt qua Nhân Phong kiếp, là Thần Vũ cảnh tầng năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT