Người vây xem thấy chuyện kết thúc, Dương Vũ cũng sắp bỏ chạy, hai bên không có đánh nhau không có gì náo nhiệt để coi cả thì cũng có chút tiếc nuối. Mặc dù mọi người đều biết có thân phận Dương Vũ ở đó, hơn nữa hắn chiếm phần lý, nên đám người Tần Phong không thể làm gì hắn. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn hy vọng mâu thuẫn có thể kịch liệt hơn một chút.
Ngay tại lúc Dương Vũ xoay người, hắn chợt phát hiện một người tuyệt đối không tưởng tượng được xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt Dương Vũ trở nên ngạc nhiên.
"Ai nói ngươi có thể đi." Sát khí kinh người từ trên người thiếu niên này tản ra, khiến Dương Vũ rốt cuộc nhớ ra, tên sát tinh này vẫn còn ở đây, hơn nữa vẫn luôn không nói gì.
"Long Thần, đệ làm gì đấy?" Đám người Tần Phong giật mình hô to. Một khắc vừa rồi, Long Thần vẫn đang còn nói chuyện với Khương Linh Văn đấy, mà trong nháy mắt tiếp theo, gần như chỉ là chớp mắt, hắn đã tới trước mặt, chặn lại đường đi của Dương Vũ.
Mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, không ai ở đây nhìn ra được, Long Thần đi tới như thế nào.
"Tốc độ này, thật sự là nghịch thiên." Đám người Tần Phong thầm khẩn trương. Bọn họ lúc này mới nhớ, rất có thể thực lực của Long Thần, không đơn giản, vượt xa tưởng tượng của bọn họ, cứ nhìn tốc độ mới vừa rồi của hắn là mọi người có thể nhận ra.
"Long Thần dừng tay."
Nhưng bọn họ không hy vọng xảy ra xung đột.
Chỉ có hai anh em Khương Linh Văn không lên tiếng. Khương Linh Văn cắn chặt môi, hắn có dự cảm biết Long Thần muốn làm gì. Lúc này, Long Thần từ từ vươn tay ra, mắt lạnh nhìn Dương Vũ, nhìn qua giống như một con cự thú tới từ hoang cổ, sát khí kinh khủng kia vờn quanh hắn, tạo nên một trấn áp cường đại đối với tiểu tử Dương Vũ này, khiến cho tim gã đập thình thịch.
"Ta biết ngươi, ngươi là Long Thần, mới trở thành đệ tử của Khương Khanh. Ngươi muốn làm gì, ngươi còn chưa biết môn quy của Chân Vũ Đế Cung nhỉ. Ngươi có thể làm gì ta với cái thực lực của ngươi chứ." Mặc dù nói miệng là vậy, nhưng trong lòng Dương Vũ còn ôm một tia kính sợ đối với Long Thần. Một quyền lúc nãy của Long Thần khiến cho thần nguyên của gã còn đang cuồn cuộn, chưa bình ổn lại.
Long Thần không nói nhảm với gã, trực tiếp đi về phía Dương Vũ, khí tràng sát khí kia trấn áp Dương Vũ, khiến gã theo bản năng lui về phía sau. Sắc mặt Lý Anh bên cạnh cũng chả đẹp đẽ gì.
"Ngươi dám ra tay với đệ tử của điện chủ, kết quả tuyệt đối thảm khốc đó. Dương Vũ ca ca, nếu như hắn không biết sống chết vậy thì làm thịt hắn đi." Lý Anh kéo tay Dương Vũ, ngoài mạnh trong yếu nói.
Người vây xem nhìn Long Thần không chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, tên Long Thần mới tới này quả thực là lớn gan, nhưng cho dù hắn có thực lực thì có thể làm gì được Dương Vũ.
Kết quả rất nhanh sẽ có.
"Ta là tới đòi nợ." Giọng nói Long Thần rất bình tĩnh, tốc độ của hắn thực sự quá nhanh, nói xong câu này, Dương Vũ đã thấy thân thể của đối phương dán lại gần mình, cỗ sát khí kia đập vào mặt khiến người ta nghẹt thở. Gã ngẩng đầu nhìn lên, thấy nụ cười tà khí của Long Thần và ánh mắt có sương mù màu đỏ máu lượn lờ, giống như cự thú trên bầu trời vô tận đang nhìn gã.
"Tự tìm đường chết." Dương Vũ thực sự kinh hoảng, gã tập hợp thần nguyên toàn thân vào nắm tay, ầm ầm đánh ra.
"Chấn Liệt Bát Hoang." Một quyền ầm ầm đánh ra, đây là chiến kỹ nổi tiếng của Tà Long điện, thần cấp tứ phẩm, ngang cấp với chiến kỹ Tà Long Nghịch Thiên Quyền mà Khương Linh Văn sử dụng lúc trước. Chiêu này có năng lực đánh rách cường hãn, nếu đánh lên cơ thể một người, có thể đánh rách người đó.
Ở khoảng cách gần như vậy, Chấn Liệt Bát Hoang này trực tiếp ịn lên thân thể Long Thần.
"Lão Thất." Vô số tiếng hét chói tai vang lên, bọn họ sợ ngây người. Long Thần có tốc độ nhanh như vậy, tại sao không tránh.
Những người khác cũng không nỡ nhìn, thân thể Long Thần lập tức sẽ vỡ vụn thôi, kết quả chắc chắn còn thảm hại hơn Khương Linh Văn. Dương Vũ từ trước tới giờ ra tay chưa bao giờ lưu tình cả.
"Đây chính là Long Thần kia sao." Tất cả mọi người đều hoài nghi thực lực của hắn.
Người duy nhất không hoài nghi thậm chí kinh ngạc, là người trong cuộc Dương Vũ. Nắm tay của hắn sưng đỏ lên, thần nguyên đánh ra kia, bị thể xác cường hãn khiến người ta giận sôi gan của Long Thần chấn trở về. Ở góc độ tất cả mọi người không thấy được, Dương Vũ dùng ánh mắt ảm đạm nhìn Long Thần, tay phải không ngừng run rẩy, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng gã, từng giọt rơi trên mặt đất.
Đây là máu đen vô cùng đậm.
Gã đánh Long Thần một quyền lại khiến bản thân trọng thương, thực lực đối phương rốt cuộc kinh khủng cỡ nào chứ... Dương Vũ bối rối, trong đầu trống rỗng, chỉ có đôi mắt màu đỏ máu kia giống như đang treo trên không, khiến gã cảm thấy kính sợ run rẩy từ sâu trong lòng.
"Ngươi... Ngươi..." Dương Vũ không nói nên lời.
"Dương Vũ ca ca.. A." Lý Anh còn kéo Dương Vũ, vốn nghĩ sẽ được hả giận, nhưng một khắc sau nàng phát hiện chuyện thì lập tức khiếp sợ nhìn Long Thần, nói không nên lời.
Long Thần vươn tay ra, đè lại bả vai Lý Anh, nụ cười kia khiến Lý Anh sởn tóc gáy.
"Ta đã nói, ta là tới đòi nợ. Nợ của ngươi, Khương Linh Văn sẽ trả lại cho ngươi, cho nên..." Một tay phất lên, Lý Anh lập tức bị Long Thần ném ra ngoài, ngã úp sấp trên mặt đất, mông hướng lên trời, không dễ dàng gì mới dừng lại được, mặt xám mày tro, bộ dạng kiêu căng phách lối đã sớm ném tới nào nào rồi. Ả ta chỉ ngơ ngác nhìn Long Thần, tràn đầy kinh hãi.
"Ngươi cảm thấy Dương Vũ ca ca này của ngươi rất mạnh sao. Nói cho ngươi biết, ở trong mắt ta, gã cũng chỉ là một phế vật." Giờ khác này, sự to gan và cường đại của Long Thần khiến cho hầu hết mọi người sợ tới són tiểu. Hắn và Dương Vũ vốn không cùng một cấp bậc, sau khi đã ném bay Lý Anh, Dương Vũ bị Long Thần dùng một tay khống chế.
"Ngươi cho huynh đệ ta chỗ tốt gì, bây giờ ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, nhất định sẽ rất thoải mái." Long Thần nhẹ giọng nói bên tai Dương Vũ, nhưng ai cũng có thể nghe thấy lời hắn nói.
"Người này, thật sự là điên rồi."
"Dương Vũ là đệ tử mà điện chủ thương yêu đó... Chẳng lẽ hắn..."
Vào lúc này, Dương Vũ ở trong tay Long Thần giống như một phế vật trói gà không chặt, mọi người cũng công nhận thực lực của Long Thần rồi, tiếp theo chính là lúc xem can đảm. Mặc dù trong lòng Tần Phong rất kinh hãi, nhưng nghĩ tới vấn đề địa vị và quy tắc, thì không nhịn được nhắc nhở Long Thần: "Lão Thất, đệ đừng động tới gã, sẽ chọc phiền toái lớn đó."
Lúc này Dương Vũ đã sợ són tiểu, liều mạng giãy giụa, lại bị Long Thần một tay nhấn trên mặt đất. Sức lực to lớn của Dương Vũ khiến mặt đất rung nhẹ, nhưng lại không trốn thoát khỏi bàn tay Long Thàn.
"Long Thần, ngươi không thể đả thương ta, sư tôn ta sẽ lấy mạng ngươi."
"Long Thần... Tha cho ta, tha cho ta."
Từ lúc mới bắt đầu là cương quyết, kế tiếp đó là cầu xin tha thứ, biến hóa của Dương Vũ vô cùng lớn, mà những chuyện này Lý Anh đều nhìn rõ ràng. Long Thần chính là muốn cho ả ta nhìn thấy, hắn đang mỉm cười nhìn Lý Anh, nhưng ánh mắt lại hung ác. Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, một chân hắn đá vào bả vai Dương Vũ, một tiếng hét thảm cùng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi văng ra khắp nơi. Cánh tay phải của Dương Vũ, từ bả vai trở xuống bị Long Thần dùng chân đá gãy, máu thịt mơ hồ, Dương Vũ kêu gào thảm thiết, âm thanh khàn đặc kia khiến người bên cạnh nghe tới tê dại da đầu.
Bọn họ càng thêm sợ hãi tên Long Thần này.
Giống như một cước kia của Long Thần là đạp trên người bọn họ vậy.
"Long Thần..." Đám người Tần Phong cũng sững sờ, mặc dù trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng lần này thì lớn chuyện thật rồi.
Long Thần không quan tâm ai cả, nhìn về phía Khương Linh Văn, trong mắt hắn có một sự trấn định không ai sánh bằng, giống như chuyện lớn như vậy không phải do hắn làm ra vậy. Nhìn Dương Vũ vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại nằm dưới chân Long Thần kêu rên, những người khác giống như nằm mơ. Dương Vũ gắng sức giãy dụa, nhưng không thể nhúc nhích, máu đã nhuốm đỏ toàn thân, trông cực thảm hại.
"Hình như hắn còn cắt đứt chân ngươi." Những lời này là Long Thần nói với Khương Linh Văn. Hắn như đang hỏi ý kiến của Khương Linh Văn, cũng muốn nhìn xem, thiếu niên này có thật sự có cốt khí hay không.
Khương Linh Văn nhìn Dương Vũ, lại nhìn sang phía Lý Anh, ả ta thấy vậy thì vội vàng cầu xin: "Khương Linh Văn, ta van cầu ngươi, Dương Vũ ca ca đã cụt tay rồi, ngươi bảo hắn đừng hành hạ Dương Vũ ca ca nữa..."
Tiếng khóc nỉ non vang lên.
Khương Linh Văn tan nát cõi lòng. Quả nhiên trong lòng nàng đã sớm không còn mình, lúc này có thể hoàn toàn giải thoát rồi. Nhắm mắt lại, sau khi mở ra, Khương Linh Văn đã thay đổi.
"Lão Thất, giúp ta đánh gãy chân gã." Khương Linh Văn bình tĩnh nói.
Long Thần đạp một cước tới phía Dương Vũ, một cước trúng hai điểm, trực tiếp phế bỏ hai chân của Dương Vũ, sau đó nhấc Dương Vũ đang hét thảm tới bên cạnh Lý Anh, lưu loát xoay người, đi về phía Khương Linh Văn. Cái tư thái phóng khoáng và biểu tình lạnh nhạt đó, khiến cho mọi người thầm kính sợ thiếu niên này.
Hôm nay, mọi người thật sự được chứng kiến, cái gì mới gọi là người ác thực sự. So với Long Thần, loại người dùng thân phận địa vị tác oai tác quái như Dương Vũ, chỉ có thể coi là con nít ranh mà thôi.
CHo dù là đám người Khương Trà Tần Phong đã sống cùng Long Thần mấy ngày, lúc này cũng có một loại cảm giác không quen Long Thần. Trên thực tế, ấn tượng của bọn họ về Long Thần là người tương đối hiền lành khiêm tốn, hoàn toàn không có gì đáng ngại. Bọn họ còn tưởng Long Thần có chút ngây ngốc nữa chứ, nào biết hôm nay hắn lại biểu diễn một màn như vậy, thật sự dọa sợ bọn họ rồi.
Ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của Dương Vũ và tiếng khóc tỉ tê của Lý Anh, mọi người đều lặng yên.
Cùng một thương tích, Khương Linh Văn kiên trì được, còn Dương Vũ thì lại giãy dụa thống khổ, có thể thấy nghị lực của Khương Linh Văn mạnh hơn Dương Vũ một chút. Long Thần rất hài lòng câu nói vừa rồi của Khương Linh Văn "Giúp ta đánh gãy chân gã."
"Đa tạ." Lúc Long Thần đi tới bên cạnh, Khương Linh Văn nước mắt vui mừng nhìn hắn.
"Ta cõng ngươi trở về." Long Thần không nói thêm gì nữa, nhận Khương Linh Văn từ trong tay đám người Khương Trà cõng lên lưng, chuẩn bị rời đi. Tần Phong cũng không biết nên làm sao cho tốt. Chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho sư tôn, hoặc là đi xoa dịu một chút.
Long Thần sảng khoái rời đi, bọn họ cũng đuổi theo.
Chỉ là vào lúc này, một cơn kình phòng từ phía tháp Thí Luyện dùng tốc độ cực nhanh lao tới, một cỗ khí tức cường đại trấn áp toàn trường. Long Thần ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái mặt đầy băng sương trôi lơ lửng trên không, sắc mặt tái xanh tới dọa người.
"Xảy ra chuyện gì." Giọng nói uy nghiêm của cô gái vang lên.
"Nguy rồi, đại sư tỷ..." Đám người Tần Phong nhìn nhau, biểu hiện trên mặt cực khó coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT