Diệp Tích Chi sững người, sau đó cười lạnh nói: "Tám phần là ngươi muốn bỏ trốn rồi, cầm đồ của Diệp gia ta mà muốn chạy trốn như vậy sao. Diệp Huyên, ngươi thân là một trong những cường giả của Diệp gia, sao có thể để mặc cho người ngoài lấy được tài sản của Diệp gia chúng ta chứ."

Vì một câu của bà lão ngực bự này, hai bên bắt đầu giằng co với nhau. Trong đó Diệp Tích Chi âm thầm đứng trước mặt Diệp Huyên, còn Đằng Long thì tiến lên một bước, ngăn cản Long Thần.

Diệp Tích Chi biết, nhất định Diệp Huyên sẽ bảo vệ Long Thần, hơn nữa để cho hắn lấy được tất cả mọi thứ.

"Không có chuyện dễ dàng như vậy, đồ của Diệp gia ta, ai cũng không thể cầm đi."

Diệp Tích Chi suy nghĩ trong lòng, rồi cho Đằng Long một ánh mắt, không nói hai lời bọn họ trực tiếp động thủ. Trong đó, Diệp Tích Chi lập tức đánh về phía Diệp Huyên, thi triển ra chiến pháp công kích của Diệp gia, muốn kiềm chế Diệp Huyên một đoạn thời gian. Mà khoảng thời gian này, đủ cho Đằng Long động thủ với Long Thần, cướp đi mọi thứ của Long Thần rồi.

Bây giờ Long Thần còn chưa khôi phục chân nguyên tới một phần tư đâu.

Vợ chồng đối phương trong nháy mắt ra tay, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của Long Thần. Hắn đã sớm biết đối phương chắc chắn không từ bỏ ý đồ, chỉ là Long Thần cũng không phải ở trạng thái toàn thịnh, còn Đằng Long lại là cao thủ Thần Vũ cảnh tầng bốn - Vũ Chi Cực cảnh.

Vũ Chi Cực cảnh, có ý chí của võ, một quyền một chưởng chẳng những có thể điều động sức mạnh thiên địa, còn có một loại chèn ép tinh thần cường đại, chính là ý chí, thuộc về ý chí của võ đạo đỉnh phong. Trên thực tế, từ Vũ Chi Cực cảnh trở lên, tu vi dường như đã từ từ thoát khỏi chữ "võ" rồi, giống như là đi lên con đường thành Thần. Nói ví dụ như Phong Hỏa Lôi kiếp của Thần Vũ cảnh tầng năm, Vô Thượng Kim Thân của tầng sáu, còn có Thiên Địa Pháp Tướng của tầng bảy, những chuyện này đã vượt qua phạm vi sức mạnh của võ rồi.

Cho nên, Vũ Chi Cực cảnh chính là đỉnh phong của võ đạo.

Mặc dù Long Thần có thần nguyên hùng hậu, có rất nhiều thủ đoạn, nhưng thứ như ý chí võ đạo này, hắn chắc chắn không có. Lúc này, Đằng Long vì tiết kiệm thời gian, lập tức đánh một quyền về phía Long Thần. Một quyền đơn giản như vậy, dựa vào thần nguyên vừa dày vừa nặng của hắn nữa, điều động thêm đế linh khí, tạo thành một cái vòng xoáy to lớn. Mà chính giữa vòng xoáy kia, tràn đầy ý chí võ đạo trước nay chưa từng có.

Ý chí võ đạo, một quyền đánh nát vạn vật.

Một áp lực cường đại đánh tới Long Thần, đây là cơ hội duy nhất của Đằng Long, Diệp Tích Chi đã đi giữ chân Diệp Huyên, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế một thời gian ngắn mà thôi. Nếu một quyền này thất bại, thì những hành động sau của hắn sẽ thất bại.

Nhưng hắn là Thần Vũ cảnh tầng bốn, đối chiến với Thần Vũ cảnh tầng một, có thể thất bại sao.

Mặc dù ý chí võ đạo của Đằng Long chỉ là ở mức sơ kỳ, chưa được viên mãn, nhưng cũng không phải thứ mà Long Thần hiện giờ có thể ngăn cản.

Chỉ là...

Long Thần quyết định thật nhanh, long văn trên tay phải trong nháy mắt hóa thành trường kiếm màu đỏ máu được hắn nắm trong tay, ngay sau đó là một tiếng long ngâm vang lên. Long Thần sử dụng Xích Huyết Thiên Hoang, biến ảo nó trở thành hình dạng trường kiếm. Hiện tại Long Thần còn chưa quá quen thuộc với Xích Huyết Thiên Hoang này, chỉ có thể vận dụng một chút phương pháp đơn giản.

Long Thần không dùng chiêu thức gì, vung trường kiếm lên, một đạo kiếm khí hình rồng bắn ra, giống như một vầng trăng khuyết, lao thẳng về phía Đằng Long gần trong gang tấc. Trong mắt Đằng Long, trường kiếm màu đỏ máu kia chỉ là Phiêu Huyết mà thôi, hắn không để ý quá nhiều. Nhưng khi kiếm khí hình thành trước mặt, hắn mới biết nó kinh khủng.

"Sức mạnh thật là cường đại."

Uy lực một kiếm khí kia của Long Thần, còn mạnh hơn hắn tưởng tượng phải trăm lần, lúc trước hắn cảm giác Long Thần có thể đối phó với Thần Vũ cảnh tầng ba nhất định là có mờ ám, bây giờ sức chiến đấu thật sự của Long Thần cũng đã bộc phát ra, làm sao chỉ có vậy chứ.

Không phải vấn đề ở sức mạnh bao nhiêu, mà là do kình khí binh khí này bổ ra lại ẩn chứa một loại uy năng ý chí không cách nào hiểu được, cổ xưa khủng bố, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.

Đang trong lúc khẩn cấp, Đằng Long chỉ có thể đánh ra thêm một quyền ngăn cản kiếm khí của đối phương. Trong kiếm khí kia loáng thoáng xuất hiện một con cự thú che khuất bầu trời, khổng lồ, đáng sợ, cổ xưa, trên người nó tản ra một loại khí tức của bá chủ, khiến cho người nhìn run sợ. Loại uy năng ý chí kia, thật sự còn kinh khủng hơn ý chí võ đạo nhiều lắm.

Ầm!!

Long Thần dựa vào số chân nguyên ít hơn Đằng Long rất nhiều, trực tiếp sử dụng Xích Huyết Thiên Hoang, một kiếm đánh Đằng Long bay ra ngoài. Đằng Long lăn mấy vòng trên không trung, mới đứng vững lại thân thể, mặc dù chặn được một kiếm này của Long Thần, nhưng trong mắt hắn lúc này lại có một loại lo lắng sợ hãi khủng bố. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm giác ý chí võ đạo của mình ở dưới đối phương, cảm giác có chút đáng thương.

Long Thần cũng có loại cảm giác như vậy.

"Cái này chắc là ý chí rồng của Xích Huyết Giác Ma long đi."

Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác hưng phấn, hắn chỉ là tùy tiện vung tay lên đã có thể phát ra uy năng như vậy. Chờ tới khi hắn chân chính có thực lực nắm Xích Huyết Thiên Hoang trong tay, vậy thì một kích đánh ra sẽ kinh khủng cỡ nào.

Long Thần không dám tưởng tượng.

Bây giờ hắn còn chưa có đủ thực lực khống chế Xích Huyết Thiên Hoang, thần nguyên trong cơ thể hắn vất vả lắm mới khôi phục một phần tư, nhưng chỉ vì một kiếm vừa rồi cũng đã tiêu hao sạch.

Chỉ là kế hoạch của hai người Diệp Tích Chi, cũng bị một kiếm của Long Thần phá hỏng.

Đằng Long đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, mà Diệp Tích Chi cũng bị Diệp Huyên tiện tay đánh bay ra ngoài, chật vật bay tới cùng một chỗ với Đằng Long. Lúc này Diệp Huyên nhìn qua Long Thần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Tích Chi và Đằng Long, nói: "Trong lăng mộ Sát Thần, có thể lấy được đồ gì đều là dựa vào năng lực của chính mình. Đây là thứ mà bản thân hắn khổ cực lấy được, cũng là tổ tiên chúng ta nguyện ý cho hắn. Các ngươi lại có ý đồ gì nữa, thì đừng trách ta không khách khí."

Diệp Tích Chi và Đằng Long không còn lời nào để nói, chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm Long Thần.

"Tiểu tử này thật tà môn, lại có thể đánh lui ta, thật sự không tưởng tượng nổi." Đằng Long thầm kinh hãi.

"Nhất định là nhờ có truyền thừa Sát Thần kia, nếu không hắn sẽ không có được sức mạnh này." Diệp Tích Chi không cam lòng nói.

Lúc này, Diệp Huyên nhìn chung quanh một vòng, thần thức bao phủ phạm vi mười dặm, không thấy bóng dáng của Tô Dương, vì vậy hỏi hai người kia: "Bảo các ngươi đuổi theo Tô Dương, chạy thoát rồi sao."

Nói đến chuyện này, Diệp Tích Chi và Đằng Long có chút lúng túng, thấy chuyện cướp đồ của Long Thần trước mặt Diệp Huyên đã không còn hy vọng, bọn họ chỉ có thể nói: "Thực lực Tô Dương rất mạnh, hắn muốn chạy trốn, ai có thể bắt được chứ."

"Không hay rồi."

Diệp Huyên và Long Thần đều tự biết, chỉ cần Tô Dương biết chuyện Tô Chân chết, hắn nhất định sẽ nói ra tất cả mọi thứ mà Long Thần có được. Đến lúc đó chuyện của lăng mộ Sát Thần, có lẽ sẽ tạo thành một chấn động không nhỏ trong lãnh thổ Đông Hoàng.

Nhân vật nhỏ như Long Thần, cũng sẽ dần dần đi vào tầm mắt mọi người.

Nhưng nếu chuyện đã xảy ra, vậy chỉ có thể rời đi.

Long Thần, hai tỷ đệ Diệp Huyên đứng chung một chỗ, ba người nhìn nhau không biết nên nói cái gì, Long Thần nhếch miệng, nói: "Đã vậy thì, ta đi trước đây."

"Bảo trọng."

"Bảo trọng."

Những lời khác đã nói trong lăng mộ Sát Thần rồi, Long Thần gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Diệp Huyên cũng không cố níu kéo, nàng chỉ ngăn trước mặt Diệp Tích Chi và Đằng Long, giúp Long Thần bình yên rời đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Diệp Tích Chi và Đằng Long vô cùng sốt ruột, nhiều lần muốn đuổi theo Long Thàn, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyên, cuối cùng bọn họ đành phải nhịn xuống. Ước chừng qua nửa canh giờ, lấy tốc độ của Long Thần, đã sớm rời khỏi phạm vi U Linh chủ thành, Diệp Tích Chi và Đằng Long muốn tìm được hắn, không khác gì mò kim đáy biển, vì thế Diệp Huyên gọi đệ đệ mình, cùng nhau trở về phủ thành U Minh phủ.

"Tỷ, hắn sẽ còn trở lại chứ." Diệp Hiên có chút buồn bã nói.

"Sẽ, ngươi phải cố gắng hơn một chút, nếu không sẽ bị hắn vượt qua, cẩn thận tới lần gặp mặt sau, ngươi đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi."

"Bây giờ ta cũng đã không phải là đối thủ của hắn rồi." Diệp Hiên không còn lời nào để nói.

...

"Rừng rậm Quỷ Vực, Bích Viêm phủ."

Phương hướng này là Diệp Huyên chỉ cho hắn, lãnh thổ của ba Đại Đế vô cùng to lớn, từ U Minh phủ tới Bích Viêm phủ, dùng tốc độ kinh khủng hiện tại của Long Thần, vẫn phải mất không ít thời gian.

Bởi vì lãnh thổ to lớn, cho nên giữa các thành trì cũng không có bao nhiêu nhà ở, đương nhiên vẫn có rất nhiều những bộ lạc nhỏ lẻ. Mặc dù Long Thần đã tới Thần Vũ cảnh, nhưng không phi hành trên bầu trời, thân thể hắn bây giờ có cơ năng mạnh mẽ, sức chịu đựng còn mạnh hơn khôi lỗi thú rất nhiều. Thời điểm hắn chạy như điên trên đường, hắn giống như một cự thú, không bao giờ ngừng nghỉ.

Một cái bóng, lao qua một nơi hoang vu không bóng người.

Một đường như vậy có lẽ sẽ rất cô đơn, nhưng nghĩ tới mục tiêu mình trăm cay ngàn đắng cố gắng đã ở ngay trước mặt, toàn thân Long Thần cũng bùng lên nhiệt huyết, toàn bộ cô độc đều bị nhiệt huyết thiêu đốt.

Hơn nữa, không phải còn có Tiểu Miêu sao.

"Chậm một chút, chậm lại chút đi, ngươi muốn đi đầu thai hả." Ở trên bả vai Long Thần có một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn, bởi vì tốc độ của Long Thần, cuồng phong thổi qua người nó, khiến cho bộ lông màu đen vốn không dài của nó bị thổi dựng hết lên, hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác. Thật ra thì nó đang dùng móng vuốt bấu lấy bả vai Long Thần, nhưng hắn không có chút cảm giác nào.

"Thí Thần Kiếm Trận..." Long Thần đang tiêu hóa những đồ mà mình lấy được, trong đó chiến kỹ vô danh với trình độ hắn bây giờ dường như không thể tiếp xúc tới, việc sử dụng Xích Huyết Thiên Hoang hoàn toàn là do vấn đề thực lực của hắn, chỉ còn lại Thí Thần Kiếm Trận. Đây là Thần kỹ lục phẩm, nếu để cho Thần Vũ cảnh tầng sáu, tạo thành Vô Thượng Kim Thân, dường như bất tử tay cụt có thể mọc lại sử dụng nó, chắc chắn không đơn giản.

Lúc này, pháp quyết của Thí Thần Kiếm Trận đang không ngừng xoay chuyển trong đầu Long Thần, sau khi hấp thu một phần mười tinh huyết Tổ Long, tư duy của hắn mở rộng hơn không ít, ngộ tính càng thêm kinh khủng hơn. Cái khẩu quyết phức tạp này có tới mấy trăm ngàn chữ rối rắm, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần xem qua một lần, thì đã hoàn toàn khắc sâu trong đầu. Trong quá trình đi tới, Long Thần không hề nhàn rỗi, vận chuyển nó trong đầu óc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play