Diệp Huyên là người thông minh, nàng không hỏi Long Thần cần dùng bản đồ làm gì, biểu hiện của Long Thần trong lăng mộ Sát Thần đã khiến cho nàng hoàn toàn tin tưởng Long Thần. Tìm kiếm trong nạp giới một hồi, Diệp Huyên lấy ra một thứ giống như quả cầu thủy tinh, nói: "Chỉ cần ngươi truyền thần nguyên vào trong đó, dụng tâm cảm ứng, tự nhiên có thể thấy được bản đồ của toàn bộ U Minh phủ, còn có thể phóng to xem chi tiết. Đây là tác phẩm của phù sư."

"Cảm ơn." Vật này có tác dụng cực lớn đối với Long Thần, có cái này Long Thần sẽ đi những chủ thành khác xem một chút, xem xem trong những U Minh Thạch kia có Địa Ngục Truy Hồn điện màu vàng hay không. Có cái này thì thuận lợi hơn rất nhiều.

Cho dù nói gì thì lúc chia tay, luôn có một loại không khí thê lương buồn bã, không cách nào xóa bỏ.

Diệp Huyên nhận Đế Giáp U Minh mà Long Thần đưa cho, đương nhiên không phải lấy cho mình dùng, lúc trước Long Thần đã nói, cái này là chuẩn bị cho Diệp Hiên.

"Mới ra khỏi lăng mộ Sát Thần, chắc hẳn có không ít chuyện bất ngờ, hai người cũng nên cẩn thận một chút, tốt nhất không nên ở lại U Minh phủ. Nếu gặp phải chuyện thực lực mình không giải quyết được, thì cứ dùng Đế Giáp U Minh, ta tin tưởng người có thể làm được." Long Thần suy nghĩ một hồi, vẫn quay lại dặn dò Diệp Huyên một chút.

Thật ra Diệp Huyên là một người khiến người ta rất yên tâm, nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi cứ chăm sóc tốt bản thân, là đủ rồi."

Dừng một chút, Diệp Huyên nhớ tới lời Long Thần vừa mới nói, dặn: "Trước khi đi, ta vẫn phải nhắc ngươi một chút. Sau khi ngươi đi ra ngoài, lập tức chạy tới phủ thành U Minh phủ, nhưng truyền tống trận của phủ thành nằm trong tay phủ chủ, mà đám người Tô Dương chắc đã đi trước rồi. Theo ta đoán, rất có thể tin tức đã truyền ra, bây giờ người phủ chủ có lẽ đã biết chuyện ngươi lấy được rất nhiều bảo vật. Ta lo lắng, bọn họ sẽ ở nơi đó chờ ngươi tự chui đầu vào lưới. Giờ đã qua nửa ngày, cũng đủ thời gian cho Tô Dương truyền tin tức tới chỗ phủ chủ rồi."

Đây là chuyện khiến Diệp Huyên lo lắng nhất.

"Nói cách khác, ta không thể đi phủ thành, nếu không nhất định là tự chui đầu vào lưới." Long Thần nhíu chặt mày.

"Chẳng những thế, ngươi còn muốn ôm nhiều trọng bảo như vậy đi đến lãnh thổ Kiếm Hồn Đế, chắc chắn là chuyện vô cùng phiền toái. Truyền tống trận ở phủ thành trong U Minh phủ, khẳng định ngươi không có cách vào. Ở bên Đông Hoàng cung có một truyền tống trận càn khôn siêu cấp, nơi đó lại không ai biết thân phận của ngươi, ngươi có thể nghĩ cách, có lẽ có khả năng lẻn vào..." Diệp Huyên vừa nói vừa nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu càng ngày càng đậm, nhưng như vậy cũng không cách nào che giấu vẻ đẹp của nàng.

Long Thần suy nghĩ, nói: "Như vậy thì, phủ thành U Minh phủ ta không thể đi, muốn đi qua lãnh thổ Tây Hoàng, bây giờ ta chỉ có thể đi qua một phủ thành khác, sau đó thông qua truyền tống trận của phủ đó đến Đông Hoàng Cung, rồi từ Đông Hoàng Cung lẻn vào trong lãnh thổ Tây Hoàng. Nhưng nếu làm như vậy, ta sẽ phải ẩn núp trong lãnh thổ Đông Hoàng, nơi đó là chỗ nguy hiểm nhất, thực lực của ta không thể nào đi tới nơi đó được."

Sau khi phân tích một hồi, rất nhiều chuyện đã là thế lửa xém lông mày.

"Vậy phải làm sao bây giờ." Hai tỷ đệ Diệp Huyên đều cảm giác được, chuyến này của Long Thần, dường như cực kỳ nguy hiểm. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, ở trong Đông Hoàng Cung, cường giả vô số, lấy thực lực của Diệp Huyên có thể xưng bá ở nơi U Minh phủ này, nhưng khi qua Đông Hoàng Cung, cái nơi gần như toàn bộ là cường giả Thần Vũ cảnh đỉnh phong - Niết Bàn Kim Luân thì cũng chả là gì. Nếu thân phận Long Thần bị bại lộ ở trong đó, người mơ ước chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang trong tay hắn là nhiều vô số, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

Long Thần cũng ý thức được nguy hiểm trong chuyện này. Trong lòng hắn thật sự rất muốn lập tức đi tới lãnh thổ Kiếm Hồn Đế, nhưng hắn biết đây là chuyện hoàn toàn không thể vội, càng vội vàng, hắn càng không cách nào đi được.

Cắn răng một cái, Long Thần thay đổi quyết định.

"Xem ra chỉ có thể rời xa U Minh phủ trước, sau đó tăng thực lực của mình lên một chút, ít nhất cũng phải nghiên cứu xong mấy món đồ lấy được trong lăng mộ Sát Thần. Chờ đoạn sóng gió này qua đi, rồi lại lẻn vào Đông Hoàng Cung, xem có thể đi qua lãnh thổ Tây Hoàng không. Chỉ cần đi qua đó rồi, ta có thể hoàn toàn không lo lắng gì nữa, đi Kiếm Hồn đế cung."

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng hỏi: "Ở trong lãnh thổ Đông Hoàng, có nơi nào tương đối gần đây, mà còn hung hiểm không gì sánh bằng không. Cái loại mà người thường sẽ không đi vào, cho dù có người đi vào, cũng chưa chắc có thể tìm được tung tích của ta ấy."

Diệp Huyên biết Long Thần muốn làm cái gì, nàng ôn hòa gật đầu nói: "Ngươi không nóng nảy hành động ngay lập tức, mà ẩn núp một thời gian là chuyện tốt rồi." Dừng một chút, nàng mới lên tiếng: "Nếu như nói nơi nào gần đây, vậy hẳn là rừng rậm Quỷ Vực ở Bích Viêm phủ đi. Rừng rậm Quỷ Vực có quỷ hỏa vạn năm bao phủ, trong đó có vô số quỷ thú hung tan, đặc biệt thích giết người ăn thịt người, là cấm địa khiến cho người khác nghe tiếng mà sợ mất mật. Ở trong rừng rậm Quỷ Vực này có một con quỷ thú Thần cấp lục phẩm, được đặt tên là: Quỷ Ma Thi Giao. Rừng rậm Quỷ Vực chu vi mấy triệu dặm, chỉ cần ngươi không tiến vào trung tâm, đụng phải Quỷ Ma Thi Giao kia, thì hẳn là không ai phát hiện ra vị trí của ngươi."

"Rừng rậm Quỷ Vực sao." Nghe cái tên thôi, Long Thần cũng biết chỗ này thích hợp với mình, vô cùng thích hợp nữa là khác. Nơi mà Diệp Huyên chọn cho mình, nhất định đã trải qua suy tính cặn kẽ, Long Thần cũng không sẽ không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm. Hơn nữa, sâu trong rừng rậm Quỷ Vực này, còn có một con quỷ thú Thần cấp lục phẩm trấn giữ, tu vi của nó còn mạnh hơn Diệp Huyên không ít, người bình thường chắc chắn không dám đi trêu chọc nó.

Tu vi của nó giống như phủ chủ, thực lực đại khái ở trong khoảng Thần Vũ cảnh tầng năm đến Thần Vũ cảnh tầng sáu, dưới sự cai quản của Đông Hoàng Cung, Quỷ Ma Thi Giáo này còn có thể sống sót, chứng tỏ có không ít bản lĩnh.

"Rừng rậm Quỷ Vực, cách U Minh phủ có xa lắm không." Long Thần hỏi. Rừng rậm Quỷ Vực vô cùng lớn, chu vi mấy triệu dặm, chỉ cần biết phương hướng của rừng rậm Quỷ Vực, hắn đi dọc theo hướng đó, trên đường hỏi thăm người đi đường một chút, hẳn là sẽ không lạc.

"Diện tích U Minh phủ trong một trăm lẻ tám phủ không tính là lớn, nằm giữa U Minh phủ và Bích Viêm phủ là hai phủ khác, xuyên qua chúng là có thể tới được Bích Viêm phủ. Chúng ta đi ra ngoài trước, sau khi ra ngoài, ta nói cho ngươi biết phương hướng của Bích Viêm phủ.

Bàn bạc một chút, ba người đi tới trước truyền tống trận cuối cùng lưu lại cho bọn họ. Sau khi nói chuyện một thời gian ngắn, hơn nữa nhờ dược lực của Thần Cơ Tứ Xu Hoàng thân thể của Long Thần đã từ từ hồi phục. Đồng thời trong Thái Hư Cảnh của hắn còn để dành không ít máu tươi minh thú, sau khi hắn dùng Luyện Huyết Hóa Khí, thì những máu tươi này đã trở thành long huyết thần nguyên của hắn

Trước khi rời đi, Long Thần quay đầu lại nhìn một cái, hắn biết Diệp Vô Thương đã không còn tồn tại.

Ở trong ánh mắt sau cùng của hắn, tượng gỗ đứng ở trong một góc, cứng nhắc vẫy vẫy cánh tay với hắn, coi như tạm biệt Long Thần.

"Gặp lại sau." Khóe miệng Long Thần nhẹ nhàng cong lên, phất tay với tượng gỗ rồi đi vào truyền tống trận màu đỏ. Truyền tống trận này có thể đưa hắn ra khỏi lăng mộ Sát thần.

Phong cảnh biến hóa.

Sau khi ba người đi ra, đầu tiên là cảnh giác đối với chung quanh. Mặc dù đám người Tô Dương đã ra trước một thời gian, nhưng ai biết được trong khoảng thời gian ngắn này sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Khiến cho ba người kinh ngạc, đó là nơi này không phải chiến trường U Minh, mà là một rừng cây xanh.

"Nơi này là một rừng cây cách U Linh chủ thành hơn ba mươi dặm." Diệp Huyên vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh, không ngờ truyền tống của lăng mộ Sát thần lại đưa bọn họ tới nơi này.

"Lúc trước, Diệp Tích Chi và Đằng Long đuổi theo đám người Tô Dương ra khỏi..." Diệp Huyên mới nói được một nửa, xa xa đã có hai người nhanh chóng đi tới. Bọn họ vốn chờ đợi ngay bên cạnh, lúc này ánh mắt đã nhìn chằm chằm Long Thần đứng cạnh Diệp Huyên, vội vàng dụi mắt mấy lần.

"Diệp Tích Chi, đám người Tô Dương đâu." Diệp Huyên vốn cho rằng dựa vào tu vi hai người này là có thể giải quyết Tô Dương, làm cho cả sự kiện này hoàn toàn không lộ ra ngoài, vậy thì mọi chuyện đều tốt. Nếu lúc đó biết Long Thần sẽ thắng, nàng nghĩ bản thân sẽ đuổi ra, trực tiếp đánh chết Tô Dương, vậy thì chuyện gì cũng không còn.

Diệp Tích Chi và Đằng Long giống như không nghe thấy lời của Diệp Huyên vậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Long Thần, trong lòng là sóng to gió lớn.

"Sao vậy hai vị, trên mặt ta dính gì sao." Long Thần lạnh lùng cười một tiếng, giọng không chút khách khí nào.

Diệp Tích Chi và Đằng Long trố mắt nhìn nhau, run lẩy bẩy nhìn Long Thần, Diệp Tích Chi khẩn trương hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, Tô Chân đâu, chẳng lẽ Tô Chân còn chưa đi ra?"

Nàng ta vừa nói xong những lời này, truyền tống trận kia đã khép lại.

Không cần Long Thần trả lời, Diệp Tích Chi đã kinh ngạc khiến mặt đầy nếp nhăn nhíu lại, ánh mắt nhìn Long Thần cực kỳ sợ hãi, trong đầu gần như đã trống rỗng.

Sự thật đã rất rõ ràng, trong cái trò chơi nhất tử nhất sinh đó, Long Thần sống sót, mà Tô Chân, có lẽ đã chết.

Đối với hai người Diệp Tích Chi mà nói, Tô Chân là nhân vật thành danh hơn ngàn năm, lúc bọn họ còn nhỏ, Tô Chân đã là cường giả hô mưa gọi gió. Cường giả như vậy, dùng một phương thức không giải thích được mà chết đi, ai có thể tiếp thu nổi.

Tô gia xong đời.

Tô Chân chết, lại còn có nhiều Thần Vũ cảnh tầng ba thuộc lực lượng trung kiên chết đi, Tô gia chỉ còn lại hai người Tô Dương và Tô Mặc, có thể nói là xong đời thật rồi.

"Ta nói Tô Chân đã chết, ngươi tin không." Long Thần nhỏ giọng nói.

Diệp Tích Chi và Đằng Long đi tới trước mặt Diệp Huyên, bọn họ theo bản năng lui về sau một bước, đưa mắt nhìn nhau, đè xuống bão tố trong lòng mình. Sự thật trước mắt, dựa vào thực lực hiện tại của bọn họ, có vẻ như không thể nào xuất hiện ảo giác như vậy.

Hai người không thể không cân nhắc một vài chuyện tiếp theo.

Nói cách khác, Đế Giáp U Minh, chiến kỹ vô danh, ba chục ngàn thần tinh, còn cả Xích Huyết Thiên Hoang kia nữa, những thứ này đều nằm trong tay Long Thần. Nếu như Long Thần là nhân vật cấp bậc như Tô Chân, Diệp Tích Chi sẽ biết khó mà lui, nhưng Long Thần mới chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một, hơn nữa hắn không phải người của Diệp gia, Diệp Vô Thương là tổ tiên của Diệp gia, nàng ta có đầy đủ lý do làm cho Long Thần phải vật quy nguyên chủ.

Diệp Tích Chi, chính là gia chủ danh chính ngôn thuận của Diệp gia mà.

Nghĩ tới đây, Diệp Tích Chi hỏi: "Sau này các ngươi tính sao."

Diệp Huyên và Long Thần nhìn nhau một cái, Diệp Tích Chi này là người không thể tin, hai người không muốn nói cho nàng kế hoạch của mình, nên Long Thần cười nói: "Đó là chuyện của Long Thần ta, liên quan gì tới ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play