- Lâm Nhạc, ngươi muốn cản ta.

Người thanh niên lạnh lùng nhìn Lâm Nhạc.

Lâm Nhạc ha ha cười,

- Sao ta dám cản "Ma công tử" đại giá, ở đây có ba cánh cửa, mỗi người chúng ta chọn một cánh được rồi.

- Sao, hắn cũng có tư cách.

Doãn Vô Tình hướng ánh mắt sang phía Diệp Trần.

Lâm Nhạc lắc lắc đầu,

- Ngươi đừng coi thường hắn, hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, lúc nãy ra vừa đấu với hắn, bất phân thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ồ, vậy là có tư cách.

Doãn Vô Tình có chút ngạc nhiên, lĩnh ngộ kiếm ý đều là kẻ mạnh, hắn đã từng được kiểm chứng điều này trên cuộc thi Tiềm long bảng, không thể coi thường đối phương.

- Chúng ta nước sông không đụng nước giếng, nếu không Lâm Nhạc ta cũng chẳng sợ ai.

Vừa nói, Lâm Nhạc vừa đi về phía cánh cửa trung tâm.

Ma công tử chọn cánh cửa bên phải.

Diệp Trần không quan tâm chọn cánh cửa nào, dù sao trước khi mở, không ai biết bên trong có gì.

- Ý!

Bên kia, Lâm Nhạc kêu lên một tiếng khe khẽ, trước cánh cửa, một tầng bình phong vô hình ngăn hắn lại, khiến hắn không thể mở cánh cửa.

- Phá cho ta!

Một quyền đánh ra, quyền kình bá đạo ngưng tụ thành hình, đánh lên bình phong vô hình.

Ong!

Bình phong không bị nghiền nát mà chỉ thấy sóng nước nổi lên từ bốn phía.

Lâm Nhạc không tin tà, chân khí toàn thân nổi lên, một lúc tung ra ba quyền.

Binh binh binh!

Bình phong vô hình chân động kịch liệt, vặn vẹo không ngừng, có dấu hiệu đổ vỡ, sau đó, Lâm Nhạc xuất quyền thứ tư, một quyền đánh vỡ bình phong.

Bên kia, Ma công tử Doãn Vô Tình cười lạnh, giơ bàn tay trơn tuột như ngọc, nắm quyền, chân khí không hề bị tán phát, mà trực tiếp đánh lên bình phong vô hình.

Ba một tiếng!

Bình phong vô hình lõm xuống, trước khi nó kịp bật lại đã trúng quyền thứ hai thứ ba của Doãn Vô Tình.

Quyền thứ tư chưa vội đánh ra, Doãn Vô Tình hai tay giữ chặt lấy chỗ lõm, bẻ sang hai bên.

Rắc!

Bình phong vô hình bị hắn bẻ vỡ, man lực cự đại đến Diệp Trần còn thấy giật mình, thầm nghĩ mình không phải đối thủ của hắn.

Đợi hai người vào được bên trong, Diệp Trần xuất Vân ẩn kiếm, liền ba kiếm đánh trúng cùng một điểm.

Xì xì!

Bình phong vô hình bị đấm xuyên, biến mất vô hình.

Lưng đeo thiết thương, tay cầm Vân ẩn kiếm, Diệp Trần mở cánh cửa, cất bước đi vào.

Trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có một cỗ quan tài màu đen, đặt giữa trung tâm phòng.

- Đây là mộ huyệt?

Diệp Trần có một dự cảm không tốt, bởi vì quan tài mang đến cho hắn cảm giác quỷ dị, tựa hồ bên tròng có gì đáng sợ.

Aaa!

Đúng lúc này, từ trong căn phòng bên Lâm Nhạc vang lên một tiếng rống giận dữ.

Liền sau đó là tiếng đánh đấm kinh thiên động địa, làm cho cả đại sảnh cũng phải chấn động.

Két két!

Nắp quan tài dày dặn dịch chuyển, để lộ ra một khe hở nhỏ, từ trong đó, hai luồng quang mang lục sắc bắn ra, giống như quỷ lệ.

Diệp Trần nhíu mày, hai luồng lục quang này mang đến cho người ta cảm giác tà ác, đầy ác ý hung tàn, hơn nữa còn làm tê liệt sức mạnh đối phương, tay chân mềm nhũn, nhưng hắn vẫn là người lĩnh ngộ kiếm ý, vạn tà bất xâm, trảm sát hư vô, nhất thời hừ lạnh một tiếng, *** đứt liên hệ với lục quang.

Két!

Nắp quan tài đột nhiên bay lên, bên trong có nhân ảnh đứng dậy.

- Trảm!

Diệp Trần tay mắt lanh lẹ, một kiếm chém ra.

Keng!

Có hỏa tinh bắn ra, một kiếm sắc bén đó không thể chém đứt thân thể đối phương.

Ngao!

Nhân ảnh tu lên như sói, đầu gối bật mạnh, lao như tên bắn về phía Diệp Trần, sau tay một thu một phóng, đâm thẳng, bên trong căn phòng rất tối, không có ánh sáng, dựa vào linh hồn lực cường đại, Diệp Trần vẫn nắm bắt được tướng mạo và thể hình đối phương. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi giật bắn mình, đây đâu có phải người mà là một con cương thi đen xì mới đúng, phần da thịt đã khô của cương thi nhăn thành một đám, ánh lên như màu kim loại, đôi mắt lục sắc đã mất đi tình cảm con người, chỉ còn lại hung tàn, quỷ dị, khát máu, mọi thứ tà ác nhất của thế gian đều có thể tìm được trong đó.

Động tác của cương thi có phần cứng ngắc, tốc độ tương đối nhanh, thân thể Diệp Trần nghiêng sang một bên, di chuyển ra xa mười mét.

Một khắc sau, bức tường cứng rắn bị xé tung, cương thi nghiêng đầy, dùng đôi mắt lục sắc tà ác khóa chặt Diệp Trần.

Diệp Trần đương nhiên không hề khách khí, Vân ẩn kiếm vung lên, hai đường kiếm khí sắc bén một trái một phải đâm vào hai mắt cương thi, từ sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, tốc độ công kích và lực phá hoại tiến bộ thấy rõ, không hề thua kém Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì.

Cương thi cũng không chịu thua kém, trong một thời gian ngắn vẫn có thể đưa ra phản ứng, cái đầu khô quắt ngửa ra sau, tránh khỏi đường kiếm ý bên trái, đường kiếm ý còn lại vì mục tiêu di động, không thể đâm trúng mắt mà cắt qua má hắn.

Vài tia hỏa tinh bắn ra, má cương thi xuất hiện một vết thương nhỏ.

- Đây là loại cương thi gì vậy, kiếm ý cũng không thể đả thương nó?

Diệp Trần nhìn thấy rất rõ, lúc kiếm ý cắt qua má đối phương, có lục mang lóe lên, trung hòa tuyệt đại bộ phận công kích lực.

Ngao!

Cương thi bị kiếm khí làm cho chóng mặt, không buồn nghĩ, há cái miệng hôi thối của mình, phun một luồng lục quang về phía Diệp Trần.

Bức tường trong nháy mắt bị ăn mòn, lục sắc khí lưu ngửi đã thấy buồn nôn.

Diệp Trần bị ép ra khỏi phòng, quay trở lại đại sảnh cổ kính hào hoa, nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Nhạc và Doãn Vô Tình đều ở đó, đối thủ của họ cũng là cương thi.

- Đúng là mạt vận, đụng phải võ cương ở đây.

Tay áo Lâm Nhạc có vết rách, y phục lộn xộn, lúc nãy hắn vào phòng, chẳng nhìn thấy gì trực tiếp mở nắp quan tài, ai ngờ bên trong nhảy ra một cương thi, suýt nữa bị đứt hai cánh tay, nếu như không phải trước đó đã vận một môn công pháp phòng ngự, chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Diệp Trần nghi hoặc,

- Võ cương?

Doãn Vô Tình giải thích nói:

- Trong tình huống đặc biệt, võ giả sau khi chết chân khí không tan, hỗn tạp với thi hồn, giúp cơ thể không bị phân hủy, chỉ có đều nếu lúc này có người sống đến, khí huyết mãnh liệt sẽ khiến thi thể võ giả sản sinh dị biến, trở thành võ cương chỉ biết giết chóc ăn máu, võ cương khí lực lớn vô cùng, so với yêu thú đồng cấp lợi hại hơn ba phần, nếu như ta đoán không nhầm, ba con võ cương này tiền thân là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, sau khi trở thành võ cương, chính là võ cương cấp năm, chỉ là chúng vừa dị biến chưa lâu, vẫn chưa thể tùy ý điều động thi khí trong cơ thể.

Lâm Nhạc gật đầu nói:

- Nghe nói, Thi quỷ đạo nhân, một trong số một trong linh tám quỷ tướng Cửu U Giáo năm nào cũng là một võ cương, nhưng hắn không giống võ cương bình thường, bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó, không biết tại sao lại có được linh trí, giảo hoạt âm hiểm còn hơn con người, có thể đem một võ giả còn sống chế tác thành võ cương, mà theo như hắn gọi là làm giáp thi, từ cao đến thấp phân thành thiết giáp thi, đồng giáp thi, ngân giáp thi, kim giáp thi vân vân.

- Thi quỷ đạo nhân là võ cương?

Diệp Trần lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, đồng giáp thi thì hắn đã từng nghe qua, lúc giúp Lăng gia vào Điệp Huyết Sâm Lâm làm nhiệm vụ, bọn hắn đụng độ với quỷ vệ thủ hạ của Thi quỷ đạo nhân, một tên quỷ vệ trong đó có nói sẽ đem hắn luyện thành đồng giáp thi, có lẽ chính là võ cương!

- Võ cương ra rồi, cẩn thận đừng để chúng làm bị thương, nếu không sẽ nhiễm thi độc.

Lâm Nhạc vừa nói, y phục quanh người không gió tự động tung bay, một quyền mạnh mẽ đánh ra, quyền kình hung mãnh hóa thành một chiếc đại đỉnh, trấn áp võ cương vào trong.

Ngao!

Chân khí đại đỉnh nặng quá thiên quân, trực tiếp đem võ cương trấn áp xuống lòng đất, nhất thời không bò dậy nổi, kêu gào thảm thiết.

- Địa ma toái thân trảm!

Doãn Vô Tình không nội liễm chân khí nữa, viền bàn tay hình thành quang luân màu tím hình lưỡi cưa, thân như điện xẹt, chém vào cổ một võ cương khác.

Một chưởng này sắc bén bá đáo, đem võ cương chém bay ra ngoài, đập lên tường, trên cổ xuất hiện một lỗ thủng, không thấy có máu tươi trào ra.

Ngao!

Võ cương cuối cùng chùng gối bật dậy, trực tiếp lao vào Diệp Trần đang đứng bất động, tay cầm vân ẩn kiếm.

- Ta đang đợi ngươi đấy, kinh vân vô cực.

Diệp Trần tay phải giơ cao Vân ẩn kiếm, từng đợt chân khí quán chú vào trên thân kiếm, kiếm thế cường liệt khiến khí lưu quanh người xoay vòng, không ngừng chồm lên.

- Trảm!

Một kiếm chém ra, kiếm khí to lớn như một lưỡi kéo khổng lồ, cắt đứt không khí, nhắm chuẩn vào họng tên võ cương.

Xì xì!

Thịt nát như những mảnh vụn sắt bay ngang, miệng võ cương xuất hiện một vết kiếm sâu đến tận xương, thân thể cứng rắn nhất thời bay lên khỏi mặt đất, đập vào cột đá.

Cột đá sụp xuống, thân thể võ giả vị ép dưới những tảng đá vỡ.

Chân khí trong đại đỉnh lay động không ngớt, Lâm Nhạc cười khổ nói:

- Không được rồi! Mấy tên võ cương này mặc dù không thể tùy ý điều động thi khí, nhưng phòng ngự và sức mạnh đều là ngũ cấp võ cương, muốn trong một thời gian ngắn giải quyết căn bản không thể, chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp đánh lùi.

Doãn Vô Tướng lạnh lùng nói:

- Võ cương lợi hại thế nào ai cũng biết, Man ma tông ta có nuôi một tên võ cương thất cấp, từng giết chết một Võ giả Tinh Cực Cảnh sơ kì.

Việc Man ma tông nuôi võ cương mọi người đều biết, Doãn Vô Tình không sợ họa ra từ miệng, huống hồ Ma ma tông tổng hợp thực lực còn trên Tà Ma Tông, là một trong đỉnh cấp thất phẩm tông môn, không phải thất phẩm tông môn bình thường có thể so sánh.

Thấy võ cương bò dậy từ trong đống đá, cảm nhận đầu tiên của Diệp Trần là không biết làm thế nào, ngẫm lại, mọi quyết định đều vô dụng, bây giờ không phải thời khắc sinh tử tồn vong, không cần để lộ tuyệt chiêu bí mật của mình, huống hồ hắn có thể khẳng định, Lâm Nhạc và Doãn Vô Tình cũng có tuyệt chiêu bí mật chưa dùng, để giữ cho mình một con đường lui.

Hơn nữa, động dụng Luyện tâm nhất kiếm cũng chưa chắc giết được võ cương, cùng lắm khiến nó trọng thương mà thôi, thi triển nhiều lần, tinh khí thần tiêu hao quá lớn, không phải là một hành động khôn ngoan.

- Bạo!

Bên kia, Lâm Nhạc không trấn áp được võ cương, nắm bắt thời cơ thi triển bí pháp nổ bay chân khí đại đỉnh.

Bạo tạc khí hung mãnh làm cho đại đỉnh cũng phải rùng rùng chấn động, những tảng đá to bằng nắm tay từ trên đỉnh rơi xuống, đèn thủy tinh cũng theo đó hỏng mấy chiếc.

Con ma cương vừa bò dậy cũng bị nổ bay, rơi xuống bên cạnh thi thể mấy đệ tử tông môn.

Rắc rắc!

Một cảnh tượng khiến người ta rùng mình phát sinh, võ cương giơ tay giật đứt một phần thi thể bên cạnh, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, máu huyết lênh láng, tiếng nhai xương rạo rạo vang lên khắp đại sảnh.

Hai võ cương còn lại cũng bị hấp dẫn, tóm lấy một thi thể đưa lên miệng cắn xé.

Doãn Vô Tình sắc mặt vụt biến,

- Không được để chúng ăn no, chỉ cần có khí huyết cung cấp năng lượng, chúng sẽ trở thành ngũ cấp võ cương thực thụ, có thể giống như võ giả, thôi thi khí công kích, sát thương lực đại tăng.

- Sát!

Vừa nói, Doãn Vô Tình vừa lao đến, da ánh lên những mảng vảy đen trắng như hạt đỗ, trông còn quỷ dị hơn võ cương, tựa như một thứ sát khí nhân hình.

Binh!

Võ cương vòng ngoài vừa tiếp xúc với hắn đã bị đánh bay, lăng không trúng bốn quyền năm cước, ngao ngao kêu lên không ngớt.

- Song đỉnh tranh phong!

Lâm Nhạc nhận ra vẻ nghiêm trọng của sự tình, chân khí màu vàng nổi lên quanh người, vọt thẳng lên trời, hai tay khép lại với tốc độ cực nhanh.

Ầm ầm!

Hai chiếc cự đỉnh to như hai căn phòng vây võ cương vào giữa, hung mãnh lao vào, những vòng sóng trùng kích nhất thời lan ra, cuộn khắp bốn phương tám hướng, xé nát những thi thể xung quanh.

Có lẽ được ăn không ít thi thể, thân thể võ cương phát ra khí lưu lục sắc, bảo vệ thân thể vào giữa, chỉ là lực áp bách của hai cự đỉnh quá lớn, chân khí trùng kích với nhau, chồng chất, chấn động, điên cuồng phá hoại thân thể võ cương.

- Đã như vậy, đành phải từ từ mài mòn phòng ngự của võ cương.

Luyện tâm nhất kiếm không thể động dụng, Diệp Trần còn có một thức kiếm chiêu, lực sát thương của kiếm chiêu có lẽ không bằng Kinh vân kiếm pháp, nhưng trải qua một thời gian dài nghiên cứu, bây giờ lại có diệu dụng mới, chi bằng thử trên thân thể võ cương.

Nghĩ đến đây, phong mang chi khí trên người Diệp Trần càng thịnh, ẩn hiện có sơn chi ý cảnh ẩn hiện bên trong.

Một bước tiến lên, Diệp Trần một kiếm vừa nhanh vừa chậm bổ ra.

- Kiếm Khí Ngưng Sơn!

Ầm!

Kiếm khí như sơn không đánh bay võ cương mà trấn áp đối phương lên tường, đáng sợ hơn là, kiếm khí lúc đó đột nhiên tiêu tán, trên dưới ma sát với nhau, không ngừng chém lên ngực võ cương, hết lần này đến lần khác, liên miên bất tuyệt.

- Đây là kiếm chiêu gì?

Nhìn kiếm khí không ngừng mài mòn phòng ngự võ cương, mở rộng vết kiếm, Lâm Nhạc mở to mắt, không khỏi hít ngược một hơi lãnh khí.

Doãn Vô Tình cũng kinh ngạc liếc nhìn Diệp Trần, nếu như nói lúc nãy hắn chỉ thừa nhận thực lực Diệp Trần, không muốn giao thủ với hắn thì bây giờ hắn thật tâm không muốn biến Diệp Trần thành kẻ địch, vốn tưởng đối phương đã tung hết chiêu trò, ai ngờ tuyệt chiêu bí mật cũng chẳng ít hơn bọn hắn, hơn nữa ai biết được hắn còn những tuyệt chiêu gì.

Người này, không thể coi thường!

Đây là suy nghĩ của Doãn Vô Tình.

Võ cương giãy dụa kịch liệt, nhưng kiếm khí như núi, áp bách hắn không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho nó xâm nhập, một chút biện pháp cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play