- Đây quả thật là tài vật ngoài ý muốn! "Trường Thọ Đan" còn thiếu ba bốn vị, “Phong Ma Đan” còn thiếu mười một vị!
Sở Nam càng lúc càng tiếp cận với "Trường Thọ Đan", không khỏi thầm nhủ:
- Phong Vũ lâu chỉ bài danh đệ tam đã có thu hoạch như thế, vậy hai tổ chức còn lại thì sẽ có thu hoạch như thế nào? Khẳng định bên trong cũng có vài loại dược vị "Trường Thọ Đan" hoặc “Phong Ma Đan”! Đợi xong xuôi mọi chuyện phải đến đó bái phỏng mới được…
Sở Nam lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trở về, lúc này, Thần Vũ hầu phủ đã phi thường náo nhiệt rồi.
Mà trên đường Sở Nam trở về còn có người đang chờ hắn…
o0o
Ngũ Trảo sơn, một ngọn núi không lớn không cao, cũng không có đại thụ xanh tươi tốt gì, chỉ là những cây cối bình thường, năm ngọn núi chụm lại giống như năm ngón tay ngươi, cái tên Ngũ Trảo sơn cũng xuất hiện từ đó.
Dưới cảnh đêm bao phủ, Ngũ Trảo sơn về đêm lại càng lộ vẻ quỷ dị.
Bởi vì Ngũ Trảo sơn này chính là con đường mà Sở Nam phải đi qua để trở về Thần Vũ hầu phủ, trên đỉnh Ngũ Trảo sơn đang có mai phục, muốn làm ngư ông đắc lợi, trảm sát Sở Nam…
Lúc này, một âm thanh khinh miệt chợt vang lên:
- Tên tiểu tử Sở gia thật ngu ngốc, là thiếu chủ mà cũng dám đơn độc giết đến Phong Vũ lâu, ta thấy hắn không chết cũng trọng thương!
- Ngàn vạn lần đừng chết, bằng không thì chúng ta làm sao lập công đây? Tốt nhất là còn một hơi thở, như vậy thì chúng ta cũng không cần phí sức rồi…
- Không sai, tên thiếu chủ Sở gia đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, giống như chui từ dưới đất ra vậy!
- Nhất định là Sở gia một mực âm thầm bồi dưỡng đòn sát thủ, chỉ có điều đòn sát thủ này quả thật lợi hại…
- Mặc kệ hắn lợi hại thế nào, lần này hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
- Đúng vậy, tên tiểu tử Sở gia lúc này khẳng định vẫn đang cùng với sáu đại cao thủ của Phong Vũ lâu liều mạng chém giết!
….
Chín người cười nói với nhau, toàn bộ đều cho rằng Sở Nam chết chắc rồi, bọn hắn cũng biết lần này phục sát Sở Nam, nếu như không thành công thì sẽ nghiêm trọng như thế nào, thế nhưng, Công Tôn gia cho rằng, cho dù Sở Nam có lợi hại hơn, có thể trở về sau trận chém giết, dưới sự mai phục của hai Võ Đế và bảy Võ Hoàng thì cũng không thể nào sống sót được.
Chỉ có điều, để phòng ngừa vạn nhất, bọn hắn vẫn an bài thám tử, giám thị tại Phong Vũ lâu để thu được tin tức chân thật nhất.
Những an bài, kế hoạch đều rất tốt…
Chỉ có điều Sở Nam quá mạnh mẽ, mạnh đến nổi san bằng Phong Vũ lâu mà căn bản không phí bao nhiêu khí lực.
Thám tử mà Công Tôn gia an bài ngược lại nắm được tư liệu trực tiếp, nhưng lúc bọn hắn có được tư liều, còn chưa đến tay Ngũ Trảo sơn thì Sở Nam đã đến Ngũ Trảo sơn rồi.
Sở Nam đạp không phi hành, đang muốn xuyên qua Ngũ Trảo sơn lại đột nhiên ồ lên một tiếng, lập tức dừng bước, nói:
- Trận pháp? Có ý tứ, xem ra hắn thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết rồi!
- Còn thiếu một bước nữa là bước vào vòng vây của chúng ta, tên tiểu tử Sở gia không phải phát hiện ra điều gì chứ?
Một người lo lắng nói, một người khác đáp:
- Chắc có lẽ không phải, ta thấy dáng vẻ của hắn giống như không có gì trọng thương cả.
- Tại sao lại có thể như vậy?
- Bước vào rồi, tên tiểu tử Sở gia bước vào rồi!
Một người không để ý rống lên, cùng lúc đó, một âm thanh uy nghiêm vang lên:
- Phản Cửu Cung trận, hiện!
Lập tức, bạch quang lóe lên, Phản Cửu Cung trận từ trong đất xuất hiện, Ngũ Trảo sơn cũng thay đổi hình dáng, âm phong từ bên trong phát ra từng trận, chín tên phục kích đều chiếm một phương vị.
Sở Nam biết Ngũ Trảo sơn trước mắt chính là một thế cục, bày ra sát trận, thế nhưng hắn lại không sợ hãi bước vào, hắn dám làm như vậy, tất nhiên là bởi vì tự tin thực lực cường hãn. Sở Nam không để ý đến tràng cảnh trước mắt, chỉ cười nói:
- Sớm biết các ngươi sẽ ở đây chờ ta, ta quả thực không nên lãng phí nhiều thời gian tại thành Thiên Dương như vậy, để các ngươi đợi lâu rồi, thật là có lỗi!
Chín người nghe thấy câu này, tất cả đều sững sốt, nhất thời không hiểu trong lời nói của Sở Nam hàm chứa điều gì, một tên Võ Hoàng quát:
- Không sao, chỉ cần giết được ngươi thì đợi bao lâu cũng không sao.
- Nhưng nếu không giết được ta thì sao?
- Giết không được ngươi? Thật đúng là biết nói giỡn, ngươi biết trận này gọi là gì không? Phản Cửu Cung trận! Kỳ chính tương sinh, biến hóa vô cùng tận, chỉ cần lâm vào trong trận, chính là bước vào tử lộ, trận pháp như vậy cho dù giết ngươi một ngàn lần cũng đủ!
- Các ngươi có biết, không giết được ta thì hậu quả sẽ thế nào không?
- Làm sao có thể không giết được…
Người này còn chưa nói xong đã bị thanh âm uy nghiêm cắt ngang:
- Xà Cửu, nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Hắn đang kéo dài thời gian để không phục tinh lực. Động thủ, trước hết giết hắn rồi nói sau!
Vừa dứt lời, trận hình Phản Cửu Cung trận liền vận chuyển, lập tức bóng người tung hoành, đao quang kiếm ảnh lóe lên, hỏa quang lưu thủy như cuồng phong bạo vũ ập đến Sở Nam.
- Kéo dài thời gian?
Sở Nam cười hỏi, một tay chém xuống, bất kể là bóng người hay kiếm quang đều biến thành hư vô, Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Giết mấy con cho mèo cũng cần kéo dài thời gian sao?
- Huênh hoang càn rỡ, lập tức sẽ cho ngươi biết tay.
Sau khi Sở Nam dứt lời, Sở Nam lại giẫm chân phải xuống đất.
Nhất thời, tiếng nổ vang ầm ầm.
Nơi Sở Nam vừa giẫm xuất hiện một hố lớn hơn trăm mét, thanh âm Sở Nam lại lần nữa vang lên:
- Phản Cửu Cung trận thật không tệ, chỉ là các ngươi liệu có thể trụ được sao?
- Hủy Ngũ Trảo sơn này, ta xem Phản Cửu Cung trận của các ngươi còn làm được gì!
Lập tức, Sở Nam lại bước về phía trước, mỗi một bước đều khiến Ngũ Trảo sơn run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT