Hai tên Võ Đế trung cấp không ngừng thổ huyết, thoáng cái sắc mặt liền tái nhợt vô cùng, bọn hắn cảm thấy trận chiến Võ Đế chi "Trường" vừa rồi, bản thân giống như một con sâu cái kiến, tùy thời bị người khác một cước đạp chết.
Cũng không trách được đám Võ Đế trung cấp này có suy nghĩ như vậy, bởi vì Sở Nam quả thật quá cường hãn, Võ Đế chi "Trường" của Sở Nam là do sáu loại Dị hỏa tinh hoa dung hợp thành một thể, sáu loại Dị hỏa này đều bất phàm, đặc biệt là Hàn Ngọc Lam Viêm Vương từ trên trời vẫn lạc, lai lịch có thể rất dọa người.
Võ Đế hỏa thuộc tính như vậy, Võ Đế trung cấp như vậy, há có thể ngăn cản được?
- Uy lực quả nhiên bất phàm, hỏa có hai tính chất vừa hàn vừa nhiệt, hàn hỏa có thể khắc, nhiệt hỏa có thể diệt. Gặp phải "Trường" hỏa thuộc tính thuần dương thì hàn hỏa này quả không khác gì một sợi dậy thừng, trói buộc "Trường" hỏa thuộc tính của đối phương, không thể động đậy được chút nào, mà hỏa nhiệt thì như đao kiếm, không ngừng chặt chém, cho đến khi hủy diệt!
Sở Nam nhìn thấy mình ngưng tụ thành Võ Đế chi "Trường", trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nói:
- Như vậy, hãy gọi là Hàn Viêm Trường đi!
Lời vừa dứt, Lâu chủ Phong Vũ lâu thấy vậy thầm kêu không không ổn, lập tức thúc dục Võ Đế chi "Trường" hỏa thuộc tính của mình đạt đến phương viên mười mét, liều mạng giết đến, đồng thời còn lớn tiếng hạ lệnh:
- Thần niệm công kích, hủy thần niệm của hắn!
- Thần niệm?
Sở Nam cười lắc đầu, nói:
- Các ngươi? Không được đâu!
- Được hay không thì ngươi sẽ biết lợi hại ngay thôi.
Lâu chủ Phong Vũ lâu hét lên, ngay lập tức xuất động thần niệm quét về phía Sở Nam, mà ngay cả hai tên Võ Đế vừa bị hủy "Trường" cũng liều mạng ngưng tụ thần niệm thành kiếm, quét đến.
- Tu La ngục!
Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, sắc mặt năm người nhất thời đại biến, đau nhức kịch liệt tập kích, khiến bọn hắn thổ huyết không ngừng, thần niệm của bọn hắn, bất kể là ngưng tụ thành đao thành kiếm hay là hung thú,… Tất cả đều bị cuốn vào Tu La ngục, dưới sự cắn xé của sát khí và tử khí, lập tức bị hủy diệt, sau đó trở thành chất dinh dưỡng cho Tu La ngục.
Cùng lúc đó, "Trường" Kim thuộc tính của Lâu chủ Phong Vũ lâu đã giết đến, Sở Nam cười nhạt nói:
- Hỏa vốn khắc Kim, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?
- Phụt…
Lâu chủ Phong Vũ lâu thổ ra một ngụm máu tươi, nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói:
- Hỏa của ngươi có khắc được không?
Sở Nam cười không đáp, lúc Hàn Viêm Trường vừa tràn ra, một mảnh không gian sớm đã không còn loại thiên địa nguyên lực nào khác, chỉ còn lại vô số kiếm, vô số hỏa, kiếm chém về phía hỏa, hỏa thì lại đốt kiếm.
Cả hai giao phong, hỏa không bị chém tan, kiếm thì lại không ngừng tiêu tan, dường như đang sụp đổ vậy.
Ngay sau đó, ba loại "Trường" thuộc tính Kim Thổ Mộc cũng giết đến, một người quát:
- Tiểu tử, Trọng Thổ Trường của ta có khắc được ngươi chăng?
- Cần gì phải khắc? Cứ đốt đi là được!
- Cuồng vọng!
Ba người liên thủ đánh tới, thoạt nhìn khí thế hãi nhân, hung hãn, đằng đằng sát khí, nhưng vừa đụng vào Sinh Tử Trường, mãnh hổ lập tức biến thành mèo bệnh, bất luận là Kim hay Mộc hay Thổ đều bị đốt sạch.
Bên trong mảnh không gian này, tiếng bạo tạc sụp đổ vang lên không ngừng.
Đường Thạch Tử bị Sở Nam dùng lực lượng cày nát, lại một lần nữa gặp phải tai họa, đường Thạch Tử vốn đã thấp nay càng thấp hơn, một cái sơn cốc do nhân tạo cứ như vậy xuất hiện.
Chỉ trong chốc lát, Võ Đế chi "Trường" của năm người rốt cuộc cũng không thể xuất ra được nữa, mà thân thể của bọn hắn vẫn còn ở trong Võ Đế chi "Trường". Bọn hắn đã lâm vào tuyệt cảnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hai mắt Lâu chủ Phong Vũ lâu đã biến thành huyết hồng, vẫn không cam lòng gào thét:
- Không có "Trường" ta cũng có thể giết người.
Quả thật, nếu bọn hắn thực lực đủ thì hoàn toàn có thể phá được Hàn Viêm Trường, nhưng thực lực của bọn hắn hiện nay vẫn không đủ!
Một câu vừa dứt, bên trong Hàn Viêm Trường, lập tức xuất hiện năm dòng xoáy, chia ra tấn công năm người, năm tên Võ Đế liền thi triển thủ đoạn tối hậu của mình, nhưng bất luận bọn hắn giãy dụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì, căn bản không thể ngăn nổi dòng xoáy thôn phệ.
Đến lúc này, Lâu chủ Phong Vũ lâu đã biết mình chết chắc, lại nghĩ đến cơ nghiệp Phong Vũ lâu cứ như vậy bị hủy trong chốc lát, nội tâm đau đớn không thôi, đột nhiên hét lên điên cuồng:
- Tiểu tử Sở gia, lão phu có chết cũng phải kéo ngươi theo!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nổ tung bên trong Hàn Viêm Trường.
Lâu chủ Phong Vũ lâu đã tự bạo rồi.
Võ Đế cao cấp tự bạo không phải chuyện đùa, dòng xoáy quấn quanh Lâu chủ Phong Vũ lâu lập tức sụp đổ.
Tiếp đó, uy năng tự bạo giống như gợn sóng trong ao, lấy vị trí Lâu chủ Phong Vũ lâu tự bạo làm trung tâm, từng vòng nhộn nhạo khuếch tán ra ngoài, những nơi nó đi qua đều cuốn theo hỏa diễm đầy trời, bốn dòng xoáy còn lại cũng xuất hiện dấu hiệu không ổn định.
- Nhân cơ hội này, cùng nhau giết lên đi, nhất định phải giết tên tiểu tử này báo thù cho Lâu chủ!
Một tên Võ Đế trung cấp quát lên, Sở Nam nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, nếu như bốn người các ngươi cùng tự bạo một lục thì nói không chừng còn có thể diệt được Hàn Viêm Trường của ta! Thế nhưng, đây chỉ là có thể mà thôi.
- Tu vi của ngươi, tuyệt đối không cao hơn ta, ngươi không thể mạnh đến mức này được!
- Tu vi cao thì sao? Có liên quan gì đến mạnh hay không? Bây giờ các ngươi ở trong Hàn Viêm Trường, ta chỉ cần muốn là có thể trảm sát các ngươi rồi.
Sở Nam nhàn nhạt nói, tùy ý để năng lượng tự bạo của Lâu chủ Phong Vũ lâu ập đến càng lúc càng gần.
- Ngươi làm không được, ngươi không thể nào làm được!
- Ngay cả năng lượng trong thiên địa cũng không thể tồn tại trong Hàn Viêm Trường của ta, huống chi là chút uy năng tự bạo này?
Bốn tên Võ Đế nghe thấy Sở Nam gọi tự bạo của Võ Đế cao cấp là “một chút” thì trong lòng tức giận vạn phần, thế nhưng trong tiềm thức của bọn hắn đều cho rằng lời của Sở Nam rất có thể là sự thật.
Nghĩ đến đây, khí thế càng yếu hơn vài phần, bọn hắn giết tận uy năng cũng không đủ lực lượng.
Đúng lúc đó, vòng gợn sóng đã lan đến bên người Sở Nam, cho đến lúc ập đến người Sở Nam thì nửa bước khó tiến, cuối cùng không tiến thêm được chút nào. Nháy mắt sau, hỏa diễm đầy trời lại bị đánh tản ra, uy năng tự bạo liền bị bức cho thối lui.
Lần lui này đã có hơn hai mươi mét, thoát ra khỏi Sinh Tử Trường, lập tức, đường Thạch Tử lại lần nữa bị nổ mạnh.
Bốn tên Võ Đế thấy Hàn Viêm Trường của Sở Nam không ngờ bá đạo như vậy, ngay cả Võ Đế cao cấp tự bạo cũng không làm gì được, trong lòng càng dâng lên cảm giác vô lực. Hơn nữa còn bị uy năng tự bạo bức lui ra ngoài, dòng xoáy khóa chặt bọn hắn, khiến bọn hắn không thể cử động, không chỉ không rung chuyển mà ngược lại càng ổn định hơn, khiến bốn người bọn hắn ngay cả lực chống đỡ cũng không có.
Đột nhiên, một người cung kính nói:
- Thiếu chủ, ngươi không muốn biết là kẻ nào ủy thác Phong Vũ lâu chúng ta giết ngươi sao?
- Không cần!
Người này thoáng khựng lại, lập tức nói:
- Tha cho ta một mạng, chúng ta sẽ đem đầu của người đó đến trước mặt thiếu chủ!
- Muộn rồi!
- Thiếu chủ, chúng ta thần phục người, người có thể tha cho chúng ta một con đường sống không?
- Không thể!
- Thiếu chủ, van xin ngươi…
- Ám sát nương thân của ta, tội nghiệt như vậy, không thể tha thứ!
- Thiếu chủ, chuyện ám sát nương thân ngươi cũng không phải do chúng ta ra lệnh, chúng ta đã phản đối, nhưng Lâu chủ không đáp ứng, không để tâm đến sự phản đối của chúng ta!
Người này lập tức đem mọi chuyện đổ lên đầu Lâu chủ Phong Vũ lâu, dù sao thì người chết cũng không thể đối chứng, tiếp đó lại nói:
- Thiếu chủ, Phong Vũ lâu tồn tại đã lâu, bảo tàng chúng ta thu được không nói có thể phú khả địch quốc, nhưng tuyệt đối khó mà tưởng tượng nổi, mà bảo tàng của chúng ta lại không đặt ở trong nhẫn trữ vật, trong nhẫn trữ vật chỉ là một phần rất ít, nếu như thiếu chủ tha cho chúng ta một con đường sống, chúng ta nguyện ý dâng bảo tàng này lên…
- Bất luận là bảo tàng gì cũng không thể cứu mạng các ngươi được.
Vẻ mặt người này tím tái, hét lên:
- Thiếu chủ, ngài hãy nghĩ lại đi, mặc dù ta không phải đối thủ của ngài, nhưng ta cũng có tu vi Võ Đế trung cấp, có thể vì ngài mà làm rất nhiều chuyện, có thể làm tay chân cho ngài, vì ngài mà loại bỏ rất nhiều đối thủ, có thể…
Tên Võ Đế trung cấp không tiếp tục nói nữa, bởi vì hắn thấy Sở Nam lắc đầu:
- Ta đã nói muốn san bằng Phong Vũ lâu, các ngươi không chết thì làm sao có thể gọi là san bằng Phong Vũ lâu đây?
Nghe thấy lời của Sở Nam, người này liền tuyệt vọng, đúng lúc này, một thanh âm nổi giận vang lên:
- Đừng nhiều lời với hắn nữa, cùng lắm thì chết, cho dù chết thì cũng không thể để hắn sống tốt được, ta cũng không tin bốn người chúng ta tự bạo lại không khiến hắn bình yên vô sự được!
- Mẹ nó, liều mạng!
- Chết thì chết…
Trong lúc hùng hổ, bốn người đều cảm thấy dòng xoáy nhanh chóng thôn phệ bọn hắn, rốt cuộc đành bất đắc dĩ bộc phát một kích cuối cùng.
- Ầm ầm ầm ầm…
Thoáng chốc, bốn cỗ năng lượng tràn thẳng đến Sở Nam, Sở Nam lẩm bẩm:
- Thật ra ta còn một câu vẫn chưa nói, những uy năng này, ta không chỉ có thể bài trừ ra ngoài mà còn có thể… thôn phệ nó, biến thành của bản thân!
Trong lúc nói, Hàn Viêm Trường lại biến hóa, biến thành một dòng xoáy khổng lồ, đem toàn bộ uy năng tự bạo tràn tới bức ép tiến nhập vào cơ thể Sở Nam, những uy năng tự bạo kia dần dần bị luyện hóa.
Đến lúc này, Phong Vũ lâu đã hoàn toàn bị Sở Nam san bằng.
- Về sau, muốn bắt người nhà của ta để uy hiếp thì có lẽ phải thận trọng hơn à…
Hành động lần này của Sở Nam còn có mục đích là giết gà dọa khỉ, hắn thầm nghĩ:
- Phong Vũ lâu bị diệt, tiếp theo sẽ là Công Tôn gia.
Dứt lời, Sở Nam tụ khởi năm lớp lực lượng, hung hăng đạp xuống một cước, muốn đem sơn cốc trước mặt biến thành vực sâu ngàn thước.
- Ầm…
Lực lượng mênh mông cuồng mãnh từ lòng bàn chân tuôn ra, sơn tộc nhanh chóng biến thành vực sâu.
Một cước này của Sở Nam chính là muốn để cho những người đang theo dõi, suy nghĩ xem bản thân hắn có đủ tư cách để giết lên hay không, vốn tính đạp xong sẽ rời đi, nhưng trong tích tắc Sở Nam nhấc chân lên, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng.
Lực lượng dường như bị thứ gì đó ngăn cản, rốt cuộc không thể xuống tiếp.
Sở Nam kinh hô một tiếng, xoay người lại phóng xuống vực sâu do hắn tạo ra, lập tức liền đến nơi quái dị đó, sau khi xem xét, chỉ phát hiện ra một khối thạch đầu mà hắn không nhận ra là gì.
- Đây là cái gì?
Sở Nam tự hỏi, nắm chặt quyền, tập trung lực lượng, thầm nghĩ:
- Có thể ngăn được năm lớp lực lượng, vậy mười lớp lực lượng thì sao?
- Lực Quyền!
600 vạn cân lực lượng như thiên thạch vẫn lạc, khối thạch đầu quái dị cứng rắng lập tức tan thành mây khói.
Cát đá bay loạn, bụi đất bắn tứ tung, xuất hiện trước mặt Sở Nam là một mật thất, bên trong lóe lên hào quang rực rỡ, thần niệm Sở Nam vừa quét qua, lập tức phát hiện trong mật thất đều là kỳ trân dị phẩm, về phần thượng phẩm nguyên thạch thì càng nhiều vô số kể…
- Chẳng lẽ, đây chính là bảo tàng của Phong Vũ lâu?
Sở Nam nghi hoặc, nhưng vẫn không chút khách khí, vơ vét sạch mọi thứ, may mắn là Sở Nam có rất nhiều nhẫn trữ vật, mà phẩm cấp của những nhẫn trữ vật này đều không thấp, lúc Sở Nam mở một cái hộp ngọc ra, vẻ kinh hỉ trên mặt càng nồng đậm, mừng như điên, bởi vì bên trong hộp ngọc này chính là Tam Bắc Vị, một trong những loại dùng để luyện chế "Trường Thọ Đan".
Ngoài ra, Sở Nam còn tìm được hai loại linh được điều chế ra “Phong Ma Đan”
Gần một khắc sau, Sở Nam mới chuyển hết bảo tàng đi, mật thất trở nên trống rỗng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT