- Phúc bá, buông ta ra, ngươi đi nhanh đi.

Trong thanh âm của Sở Thiên Phong không có chút bi ai nào, vẫn một bộ bình thản ung dung.

Lúc này Phúc bá đang thầm nghĩ trong lòng:

"Những người này vì đại công tử là Đại nguyên soái mà xuất thủ sao? Mấy tên Võ Đế tự bạo, cái giá này, cũng không tránh khỏi quá lớn đi..."

Đang nghĩ vậy thì nghe được một câu kia của Sở Thiên Phong, Phúc bá cắn răng một cái, nói:

- Đại công tử, lão nô có thể chết, nhưng đại công tử ngàn vạn lần không thể có nửa điểm tổn thương.

- Phúc bá...

Sở Thiên Phong thở dài một tiếng, trong thời khắc cách cái chết nửa bước này, Sở Thiên Phong lại nghĩ tới kẻ tên Lâm Vân giống hệt nhi tử của mình kia, cũng nghĩ đến người trùng tên với nhi tử của mình không có nửa phần giống nhau nọ.

- Chết thì chết, chẳng qua là Tuyết Nhiên, chẳng qua là Nam nhi, ta vẫn muốn gặp lại...

Giờ phút này, một tiếng quát lạnh nổ vang lên:

- Sở Thiên Phong, ngươi nhất định phải chết, hôm nay không ai có thể cứu ngươi được!

- Ha ha ha... Có mấy tên Võ Đế, lại còn mấy tên Võ Hoàng chôn cùng, cái chết ta vẫn có giá! Vô cùng có giá a!

Sở Thiên Phong cười lớn, tiếng cười khuếch trương tới bốn phương tám hướng, truyền vào trong lỗ tai Sở Nam. Vốn hắn vô cùng trấn định, còn đang muốn có hay không thi triển ra Thần Hành Bách Biến thay đổi dung mạo, để ngay thời khắc quan trọng nhất xuất thủ cứu giúp.

Nhất thời, cái gì cũng không để ý nữa.

Không quan tâm tới diện mạo như thế nào, không để ý bại lộ.

Thiên Nhai Chỉ Xích đã tu luyện đến phần giữa, trong nháy mắt vận chuyện tới cực hạn!

Thần niệm chợt loé, đem chiến trường toàn bộ bao phủ lại, Tu La Ngục đằng đằng sát khí đánh tới...

Trong lỗ tai hắn, ba chữ "Sở Thiên Phong" vang lên văng vẳng.

Trong thần niệm, dung mạo quen thuộc kia đã xuất hiện...

Thanh âm kia, thật giống như từ mộng xuyên đến thực tại, tuyên cổ cửu viễn (như có từ thời tuyên cổ), trong nháy mắt liền tiến nhập vào trong máu huyết, linh hồn của Sở Nam!

Lúc đó, ba đường công kích đánh về phía Sở Thiên Phong.

Hắc vân, đao mang, vô tận kiếm quang!

Ba đường công kích, không kém gì khúc dạo đầu tự bạo của Võ Đế cường giả!

Phúc bá cho dù liều mạng, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn được hai đường, đường còn lại, vô luận thế nào hắn cũng không ngăn cản đươc.

Những tên thích khách này đã nhận định Sở Thiên Phong dưới lớp lớp thủ đoạn công kích cường hãn này phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng không thể cứu được!

Còn lúc này, Sở Thiên Phong vẫn vui vẻ nói cười.

Phúc bá hai mắt đã đỏ lên, Võ Đế chi tràng đại phóng quang mang.

Nhưng mà lại còn kẻ khác hai con mắt còn đỏ hơn Phúc bá, một màu đỏ như máu, điên cuồng hơn Phúc bá, điên cuồng như ma chính là Sở Nam đang vội vàng đánh tới kia, gào lên như quỷ hồn khấp huyết:

- Ai dám giết...

Trong cổ họng Sở Nam, hai chữ "phụ thân" nồng nhiệt lại bị hắn nuốt trở vào, ngược lại quát lên:

- Giết nguyên soái Đại Khánh quốc ta, chết! Chết! Chết...

Dưới chữ "chết" chấn động hư không, Tu La Ngục đã bao trùm một mảnh thiên địa này. Theo đó, đám thích khách liền cảm thấy trong đầu đau nhức vô cùng, tâm thần dưới cú tập kích này không khỏi xuất hiện chấn động, động tác theo đó mà chậm lại.

Chỉ hơi chậm một chút này, tên thừa dịp uy năng tự bạo dùng đao thích sát Sở Thiên Phong bỗng nhiên cảm thấy đao của mình cũng không có đâm về phía trước nữa, mở mắt nhìn lại, lại thất có một người bắt lấy một đao đòi mạng Sở Thiên Phong của hắn.

Người này khiếp sợ vạn phần, bảo đao của hắn chính là thượng phẩm Tông khí a! Người này cư nhiên dùng tay khống bắt được!

- Ngươi là...

Người này rốt cục nhận ra kẻ nào đã bắt lấy đao của hắn, lên tiếng kinh hô:

- Ngươi là Sở Nam!

Hai chữ "Sở Nam" vang lên trong lòng Sở Thiên Phong, hắn mãnh liệt quay người nhìn một cái về phía Sở Nam, trong đầu hắn lúc này đã không còn suy nghĩ gì khác, chỉ có Sở Nam này, chính là nhi tử Sở Nam của hắn, là cốt nhục của hắn và Tuyết Nhiên.

Trong mắt Sở Nam đều là sát cơ vô hạn, chỉ vẻn vẹn với cỗ sát cơ này cư nhiên lại khiến cho những người có mặt tại đây này, bao gồm cả Phúc bá phải thầm kinh hãi, nhưng Phúc bá kinh hãi là do vui mừng mà tạo thành, một đao kia đã có người chặn lại, hắc vân và kiếm quang còn dư lại hắn liền liều mạng liền có thể ứng phó được.

Đầu lĩnh thích khách kia nhận ra Sở Nam, thân thể không khỏi khẽ rung lên một cái, tinh quang trong mắt bùng lên, quát to:

- Sở Nam, ngươi đã tự động đưa tới cửa, vậy thì đi chết đi! Số 3, lại không tự bạo sao?

- Sở Nam, đi mau, không cần cứu ta.

Sở Thiên Phong điên cuồng rống lên, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn, còn thân thể hắn lại như chớp lao đến, là hắn muốn vì Sở Nam mà ngăn trở một kích tự bạo kia. Cùng lúc đó, Sở Nam lại lớn tiếng quát lạnh:

- Tự bạo? Ở trước mắt ta, ngươi còn dám tự bạo?

Trong tiếng quát như sấm, tay dụng kình, thượng phẩm Tông khí kia lập tức như khối băng mà vỡ ra từng mảnh vụn, còn tên được gọi là số 3 này lập tức tâm thần chấn động.

"Dùng nhục thân mạnh mẽ bóp nát thượng phẩm Tông khí, cái là sao?"

Số 3 từ trong thất thần bừng tỉnh lại, đang muốn dùng thần niệm kích thích nguyên hạch tự bạo, nhưng ý niệm vừa hiện lên trong đầu liền cảm giác được toàn bộ thần niệm của bản thân bị một cái vòng xoáy cắn nuốt, đem tất cả toàn bộ bóp nát đi, thần niệm của hắn trong nháy mắt liền biến thành hư vô.

Số 3 trong đầu "lạc đăng" một cái thì thân thể Sở Nam đã biến mất, một tay vừa mới bóp nát thượng phẩm Tông khí kia lúc này đã nắm lấy cổ của hắn. Tên gọi là số 3 được lệnh "tự bạo" chưa từng nhíu mày kia, chưa từng sợ hãi chút nào kia thì giờ phút này đã bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi. Hắn hiểu được một một đường tấn chức Võ Đế của mình ra sao, lại càng hiểu được cổ của hắn so với thượng phẩm Tông khí căn bản chả khác gì một khối thuỷ tinh.

Một màn này, trực tiếp khiến Sở Thiên Phong, Phúc bá cùng những thích khách kia phảng phất như trúng Định Thân thuật, không có ai từng nghĩ đến, cường giả mạnh mẽ như vậy lại bị người khác bắt như bắt gà, tóm vào trong tay.

- Số 3, mau tự bạo!

Đầu lĩnh thích khách lại rống lớn một câu, số 3 mặc dù muốn tự bạo, nhưng lúc này hắn làm sao có thể tự bạo được nữa đây?

Sở Nam bắt được số 3, xoay người lại hướng về phía tên đầu lĩnh đi tới, tên đầu lĩnh thấy Sở Nam đi tới trong lòng liền hoảng lên.

- Sở Nam, ngươi cứu hắn, không phải chỉ vì muốn lập đại công sao?

Đầu lĩnh thích khách vội vàng ném ra hấp dẫn lớn:

- Nếu ngươi gia nhập chúng ta, giết Sở Thiên Phong xong, ngươi liền nhận được chỗ tốt không thể tưởng tượng được!

- Ngươi đáng chết!

Sở Nam lạnh lùng phun ra hai chữ đầy hung ác.

Tên đầu lĩnh thích khách không chút tỉnh ngộ mà còn muốn khuyên nhủ một hai, lần lượt nói ra đủ loại điều kiện tuyệt hảo nhưng hắn càng nói, ánh mắt của Sở Nam nhìn hắn chứa đựng sát cơ càng đậm!

Long có nghịch lân, động vào tất sát!

Mà, Sở Thiên Phong chính là một trong số "nghịch lân" của hắn, là điều tuyệt đối không được động vào, mà nay, tên đầu lĩnh này lại không chỉ muốn hắn động vào mà còn muốn hắn giết Sở Thiên Phong, giết phụ thân hắn.

Nghịch lân như thế, sờ được sao? Đụng vào được sao?

- Sở Nam, ngươi đã không thức thời, ngươi thật cho là không ai có thể giết ngươi được sao?

Đầu lĩnh thích khách thấy áp lực, một cỗ cảm giác vô lực từ trong lòng đột nhiên sinh ra, không chỉ riêng ở trên tâm lý. Hắn cảm giác được bản thân như cá nằm trên bờ, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Hắn không dám do dự nữa, trong miệng quát to:

- Giết hắn!

Đám thích khách còn lại lập tức cuồn cuộn hướng Sở Thiên Phong, nhưng bị Sở gia hộ vệ, còn có Hổ Bí chư tướng mau chóng ngăn cản lại.

Cùng lúc đó, đầu lĩnh thích khách vẫy tay một cái, tấm hắc vân kia liền hướng Sở Nam phủ xuống. Sở Thiên Phong thấy thế, nói gấp:

- Phúc bá, mau đem quang tráo chuyển lên người Sở Nam, mau...

Phúc bá trong lòng tràn đầy nghi vấn, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy đại công tử kinh hoảng như vậy, giống như, thật giống như...

Bỗng dưng, một cái đáp án chợt bùng lên trong lòng hắn, nhất thời vẻ vui mừng như điên xuất hiện, nhưng sau đó lại là khó xử, tánh mạng của đại công tử so ra còn quan trọng hơn, mà tên Sở Nam này...

Đang suy nghĩ thì thanh âm của Sở Nam lại vang lên

- Phúc bá, che chở tốt Sở soái.

- Được.

Một câu kia quẩn quanh trong đầu Phúc bá, như phản xạ mà hắn lập tức thốt ra một chữ "được", mọi người kinh ngạc vạn phần, Sở Nam nói tiếp:

- Sở soái, tin tưởng ta!

Thật ra thì, Sở Nam rất muốn nói:

- Phụ thân, tin tưởng nhi tử, nhi tử không còn phải là củi mục không tu luyện được võ đạo, không còn là một phế vật đến Võ Sư là có thể khi dễ được, nhi tử của người, sẽ không để cho người thất vọng nữa!

Sở Thiên Phong nghe xong câu này liền không cưỡng cầu, gật gật đầu, trong mắt liền ánh lên vẻ kiêu ngạo, trong lòng thầm nhủ:

"Nhi tử, ngươi trưởng thành rồi!"

Nhìn tên đầu lĩnh thích khách kia, Sở Nam trong lòng thầm nghĩ:

"Máu tươi của ngươi, vì để ta tương ngộ cùng phụ thân, để chúc mừng sao! Ngươi, chính là lễ vật của ta ra mắt phụ thân!"

Sở Nam đem số 3 trong tay ném về phía tên đầu lĩnh, tên đầu lĩnh cẩn thận vô cùng, không có đi lên đón lấy mà dùng một kiến hư không chém tới, sau đó liền điên cuồng thối lui lại, trong miệng còn lớn tiếng quá:

- Hắc Minh U Vân, lạc sát (đè chết)!

- Lạc sát? Ta cho ngươi rơi xuống sao? Tán cho ta!

Lời vừa dứt, hắc vân kia lại thật sự tứ phân ngũ liệt, đầu lĩnh thích khách thấy vậy quá sợ hãi, trong lòng không khỏi sinh ra thối ý, còn ánh mắt hắn, đột nhiên thành châm mang (quang mang sắc nhọn như kim)...

Sở Nam sau khi âm thầm thu lấy tiền cược của Niếp Thanh Vân, với sự trợ giúp của hai khoả nội đan thập nhất giai, mười viên thập giai nội đan, hai viên bát phẩm đan dược,... hắn không chỉ đả thông kinh mạch Thiên Nhai Chỉ Xích phần giữa, khiến cho khoảng cách thuấn di của Thiên Nhai Chỉ Xích được nâng cao thêm một bước.

Còn có Thiên Hành Cửu Đạp đã tới đạp thứ bảy, sáu đạp lúc trước có thể khiến cho Võ Hoàng không thể nhúc nhích chút nào, còn với thực lực của hắn ngày hôm nay, chỉ sợ Võ Đế trừ thúc thủ chịu trói ra, vậy không còn cách nào khác.

Còn có, Huyễn Ảnh Phân Thân đã luyện tới tầng thứ mười bốn, Phân Thân Đại Môn đã hiện ra trước mắt hắn.

Ngoài ra, kinh mạch Thương Sơn Bí Quyết tầng thứ ba cũng rất nhanh xuất hiện trong thân thể hắn, lực lượng mỗi một quyền của hắn dù không dùng tới Lực Bạo, Tuyền Qua đã đạt tới con số hai mươi năm nghìn cân lực lượng, thì giờ lại bạo tăng đến bốn mươi vạn cân!

Mặc dù với bốn mươi vạn cân lực nhưng hắn lại không thể áp súc được hai mươi lần lực lượng ba, nhưng là mười lăm, mười sáu lần thì vẫn có thể làm được!

Sau một phen đả thông kinh mạch này, thực lực của hắn lần nữa được gia tăng, ngay cả tu vi, dưới tích luỹ thâm hậu cũng chỉ cách cao cấp Võ Hoàng cảnh giới chỉ có nửa bước! Thực lực tăng nhiều, thật khiến hắn không để những tên thích khách trước mắt vào trong lòng.

Sở Nam biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện liền đem tên số 3 trở thành vũ khí để hắn tiến hành công kích về phía đầu lĩnh. Tên đầu lĩnh thấy vậy, ánh mắt như châm kia lại càng trở nên sắc bén, sắc bén như tùng châm (lá thông) vậy.

Trong mắt hắn, số 3 kia đã không còn là một người nữa mà là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, trong lòng lại sinh ra thối ý, lại lần nữa lui về phía sau, trong miệng lại vội vàng lên tiếng gọi thủ hạ cuốn lấy Sở Nam.

Đáng tiếc, tất cả thủ hạ của hắn đều không thể thoát thân được, mặc dù liên tiếp có người tự bạo nhưng cũng không có chút tác dụng nào, bởi vì Phúc bá đã trở thành bình chướng lớn nhất của bọn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play