Vu Mã Dã cùng đám Thanh thành tân binh ngược lại không hề cảm thấy khiếp sợ mà cảm thấy theo lý thường phải như vậy, Vu Mã Dã còn thì thầm một câu:
- Không biết Sở tướng quân tu vi đến tột cùng là cảnh giới gì, nếu tu vi đủ cao, sau lần phong ba này, nói không chừng còn được phong làm Đại tướng quân a!
Bên kia, thế cục đã nghịch chuyển, đám chuột nhắt đã xuất động toàn bộ, ngoại trừ Phúc bá ra, toàn bộ Sở gia hộ vệ đã bị ngăn trở lại. Những tên thích khách này tu vi tất cả đều là Võ Hoàng, mà cũng đều là tử sĩ, đấu pháp hoàn toàn là một dạng không cần mạng, tự thấy không địch lại liền tự bạo ngay lập tức!
Liều mạng như thế, thật đúng là không thể rút ra nhân thủ để đi cứu giúp Phúc bá một hai.
Phúc bá dự liệu được bầy chuột nhắt này không đơn giản, tu vi cũng không kém nhưng mà hắn lại không ngờ rằng đám chuột nhắt này lại vì tính mạng đại công tử mà dĩ nhiên xuất ra vốn liếng lớn như vậy, ngay cả sơ giai Võ Đế cũng không chút do dự mà tự bạo, kế tiếp còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sau sơ giai Võ Đế tự bạo, tên thích khách ở phía sau thân ảnh chợt phiêu hốt, lấy một góc bất khả tư nghi đem một thanh bảo đao đen xì đâm về giữa hai chân Phúc bá!
Cùng lúc đó lại có vài chục kiện pháp bảo từ bốn phương tám hướng, như thiên la địa võng đem hai người Phúc bá bao vây lại!
Những pháp bảo này đều là cấp bậc Tông khí, mặc dù không có thượng phẩm Tông khí nhưng lại có hơn mười kiện trung phẩm, hạ phẩm cùng nhau nổ tung lên, sinh ra uy năng không thể xem thường!
Phúc bá liên tục cười lạnh, thân thủ triển khai, một thanh đoản kiến vẻn vẹn hơn mười tấc hoành không xuất hiện, cả thân kiếm không toả ra chút hào quang nào mà chém ra ngoài hơn mười đạo quang mang.
Ngay sau đó, một tay còn lại của Phúc bá đột nhiên trở nên to lớn bất thường mà chụp về phía hắn.
Tên xa xa thấy kiếm quang liên tiếp chém vỡ ba kiện bảo vật thì lúc này không do dự gì nữa mà phát ra một chữ "bạo", theo đó mấy kiện bảo vật còn lại liền ầm ầm nổ tung lên, ống tay áo Phúc bá xoay chuyển cấp tốc, uy năng pháp bảo tự bạo liền bị đẩy ra ngoài.
Dù vậy, cái bàn tay lớn kia của Phúc bá cũng không có thu lại mà năm ngón biến trảo, khiến người nọ cảm thấy thân thể như rơi vào vũng bùn, không nửa phần do dự, một tên sơ giai Võ Đế đã tự bạo, người thứ hai cũng có khả năng tự bạo theo, cho nên trước khi hắn tự bạo, Phúc bá phải thành công giết chết hắn.
Đột nhiên lúc này, một đoàn hắc vân từ hư không xuất hiện mà di động lên đỉnh đầu Phúc bá, hoàn toàn đem đỉnh đầu hai người bao phủ vào trong, một cỗ khí tức huỷ diệt nhất thời từ bên trong nó tản ra ngoài. Phúc bá kinh hãi, lập tức phóng ra một tầng quang tráo bao lấy Sở Thiên Phong lại, lại còn đem thanh đoản kiếm kia nắm vào trong tay mà chém về phía hắc vân.
Người nọ đang rơi vào vũng bùn thừa dịp này vội vàng thi triển ra đệ nhất sát chiêu của bản thân, trong trường hợp đó, hắn còn chưa kịp xuất ra thì một cái thanh âm chợt xuất hiện:
- Lại không tự bạo, còn đợi khi nào!
Người này nghe vậy liền giống như pháp bảo bị điều khiển mà "oanh" một tiếng, tự bạo!
Phúc bá lần nữa kinh hãi, lúc nãy nhìn như Phúc bá đánh về phía hắc vân nhưng mục tiêu chính thức vẫn là tên vừa tự bạo kia, nhưng không ngờ tâm địa người nọ cứng rắn như vậy. Trong nháy mắt hắn tự bạo, hắc vân trên trời kia liền rơi xuống, thanh thế rơi xuống trông như khinh khinh phiêu phiêu nhưng lại chả khác gì cự sơn vạn cân, cho đến lúc hắc vân va chạm với tầng quang tráo kia, xu thế rơi xuống mới bị ngăn trở lại.
Lúc này, kẻ âm thâm ra lệnh nọ rốt cục mới hiện thân, chẳng qua thân ảnh kia của hắn không phải dễ dàng thấy rõ được, lập loè, ngay cả tu vi cũng nhìn không được. Nhưng căn cứ theo thế cục hiện tại, tu vi người này đoán chừng không bằng Phúc bá, nếu không thì hắn sớm đã khiến Phúc bá trái đỡ phải né rồi.
Rõ ràng là lão thử trong bóng tối, là kẻ chủ trì vụ ám sát này, hắn ra tay là một đạo kiếm quang như thực chất dài tới bảy trượng, từ trên chém xuống, mang theo ý cảnh đại khai đại hợp, khí thế khó mà địch nổi.
Đồng thời, trong miệng lại quát lên một câu:
- Không thể trì hoãn thêm nữa, tốc chiến tốc thắng!
Hắn quát lên như vậy là bởi vì cảm giác được không ít cường giả đang đuổi tới nơi này, nơi này dù sao cũng là quân doanh của Đại Khánh quốc, bọn hắn nếu bị mấy trăm vạn đại quân vây khốn, muốn đi, là chuyện không hề dễ dàng gì.
Bên kia, đám người Mã Đại tướng cũng đang xảy ra kịch chiến, mà Niếp Thanh Vân không xa lại hướng đám quân sĩ đang áp giải hắn quát lên:
- Lại không buông lão phu ra, lão phu là Võ Đế, nhất định có thể ra sức một hai.
Đáng tiếc, Niếp Thanh Vân không được như ý, cũng là bị người nọ quát lại:
- Vạn nhất ngươi là đồng bọn của bọn chúng thì sao?
Nghe được câu này, Niếp Thanh Vân trực tiếp hoá đá, trong lòng không ngừng tự nhủ:
"Hình tượng lão phu đã rơi xuống tới mức này rồi sao?"
Không đề cập tới Niếp Thanh Vân đang thất hồn lạc phách này nữa, kịch chiến bên kia theo một tiếng "tốc chiến tốc thắng" kia lại càng trở nên điên cuồng. Uy năng tự bạo lần nữa khiến thân thể Phúc bá chấn động, đoản kiếm hạ xuống, đạo đạo kiếm quang uy năng đáng sợ phóng ra.
Phúc bá xuất thủ càng thêm mạnh, hắn tin tưởng có thể rất nhanh giải quyết xong người trước mắt này, nhưng vào lúc này, lông mày Phúc bá chợt nhảy lên, trong lòng dâng lên một cỗ nguy cơ mãnh liệt, không kịp cùng người nọ giằng co mà lướt thân dời qua một bên.
Thân thể vừa mới di động sang bên liền "ầm" một tiếng, một cỗ uy năng không kém hai kẻ trước tự bạo như thuỷ triều cuốn tới Phúc bá, rất rõ ràng, lại có một cường giả nữa tự bạo.
Hắc vân rơi xuống thấp hơn một chút nữa, hắc quang nhợt nhạt hơn, mà đạo kiếm quang kia theo sát chém xuống.
Thời điểm cỗ uy năng tự bạo kìa tàn sát bừa bãi, một đạo ám khí như tinh quang mờ mờ bắn tới, phía sau ám khí này lại còn có một tên sử đao lao tới.
Phúc bá thấy thế sắc mặt liền đại biến, công kích như vậy, với tu vi của hắn đã rất khó có thể che chở cho Sở Thiên Phong rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT