Vũ kỹ Thiên Hành Cửu Bộ không thể nói là không mạnh, chỉ là Sở Nam chưa luyện đến cảnh giới cao nhất, hơn nữa, thực lực của bản thân Sở Nam cũng hơi thấp, không thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó.
Cho nên, đối với cường giả như Trang Bất Chu, Thiên Hành Cửu Bộ căn bản không thể tạo thành chút thương tổn nào cho hắn, ngay cả bên trong băng mộ lăng viên càng lúc càng dày đặc tử khí cũng không khiến hắn lo lắng, chút tử khí này còn chưa đủ đột phá phòng ngự của hắn.
Sở Nam cũng không thèm để ý, hắn tạo ra hoàn cảnh tử khí chỉ là muốn mỗi quyền mỗi cước của mình đều có thể dung nhập tử khí mà thôi.
- Với thực lực của ngươi bây giờ có thể tiếp được bốn thành công lực của lão phu, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
Trang Bất Chu nhàn nhạt nói, Sở Nam lại đáp:
- Ta sẽ không nhắm mắt đâu, bởi vì ta căn bản không muốn chết, cũng không thể chết được!
Trang Bất Chu giễu cợt một phen, trong miệng lại thốt ra sáu chữ:
- Triêu Thiên Chưởng! Ngũ thành lực!
Lời này vừa dứt, tay phải của Trang Bất Chu nâng lên không trung, lập tức thiên uy to lớn từ bàn tay tràn ra. Sở Nam nhìn bàn tay nho nhỏ đang biến lớn gấp vài lần, khiến người khác có một loại cảm giác như bị trời ép, loại cảm giác này khiến hô hấp của hắn trở nên chậm chạp hẳn.
Sở Nam cắn răng một cái, lại lần nữa thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành, Trang Bất Chu thấy vậy, cười nói:
- Đồng dạng một chiêu, trước mặt lão phu, hoàn toàn vô dụng, nếu ngươi muốn dùng mãi một chiêu này thì ngươi có thể dừng bước tại đây được rồi.
- Đồng dạng nhưng lại không phải, thử qua sẽ biết.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười tà rồi đáp.
Trang Bất Chu quả thật có chút không rõ, tại sao vào thời khắc này mà Lâm Vân còn cười được. Trang Bất Chu hắn cũng từng rơi vào hoàn cảnh xấu như vậy, cũng từng cười như vậy, lần chiến đấu đó, hắn mới chỉ là Võ Vương sơ cấp, còn đối phương lại là Võ Vương đỉnh phong, chỉ còn cách Võ Hoàng chi cảnh một bước nhỏ, thế nhưng hắn vẫn cười, là bởi vì hắn có bài tẩy, có đại sát chiêu, có dị trùng có thể ẩn thân. Cuối cùng, tên Võ Vương đỉnh phong kia bị dị trùng ẩn thân công kích, chết không thể chết thêm được nữa.
Nhưng trước mắt, Trang Bất Chu lại không tin Lâm Vân còn quân bài gì, cho dù có quân bài thì cũng không thể khiến hắn trọng thương được, dù sao thì tu vi của hắn cũng cao hơn Lâm Vân rất nhiều.
Triêu Thiên Chưởng không giống Lục Kiếm Quang, sau khi được Thiên địa nguyên lực tẩm bổ mới chậm rãi biến lớn, uy năng càng lúc càng khủng bố, lúc Trang Bất Chu hét ra ba chữ Triêu Thiên Chưởng thì bàn tay trong sát na liền ngưng tụ ra uy lực thương Thiên, uy năng khủng bố đến tận cùng.
Sở Nam thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành, tử khí trong băng mộ lăng viên nồng đậm, Sở Nam không cần tận lực hấp thu tử khí trong băng điêu Thiết Thương Hùng, chỉ đem tử khí tràn ngập xung quanh thôn hấp là xong.
Những tử khí này được thôn hấp lại dùng với nguyên lực và lực lượng dung nhập vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành, chiêu này của Sở Nam hoàn toàn giống chiêu lúc trước. Sở Nam dung nhập tử khí không hề che dấu, ngược lại càng làm ra động tĩnh tương đối lớn.
Sở Nam làm như thế chính là muốn xem thái độ Trang Bất Chu, sẽ giống như Tân Nhất Chân, hay là Huyễn Ngộ, hoặc là Tư Không Vân, cảm thấy hứng thú với công pháp thôn hấp tử khí của hắn, nếu như Trang Bất Chu có ý nghĩ đó, vậy thì trong chiến đấu, Trang Bất Chu sẽ suy nghĩ biện pháp hấp thu tử khí, không lập tức giết Sở Nam, Sở Nam có thể có được cơ hội tốt.
Thế nhưng, Trang Bất Chu lại hoàn toàn không quan tâm đến nó, trong mắt không hề có vẻ tham lam, nếu có thì chỉ là quang mang sâu khôn lường.
Sở Nam ở bên ngoài ngưng tụ dòng xoáy, trong cơ thể cũng ngưng tụ dòng xoáy, hai dòng xoáy dị Ngũ Hành tương hỗ lẫn nhau, xoay chuyển cùng một tần suất, chỗ bất đồng là bên trong dòng xoáy dị Ngũ Hành này, Sở Nam lại dung nhập tử khí và lực lượng, còn dòng xoáy bên trong cơ thể, Sở Nam lại dung nhập cỗ năng lượng thần bí thu được từ trong quan tài thủy tinh.
Không chỉ vậy, Sở Nam muốn uy lực của dòng xoáy càng mạnh hơn, bắt đầu câu giờ:
- Triêu Thiên Chưởng? Họ trang kia, ngươi cũng biết cái gì gọi là Thiên sao?
Lúc nói ra lời này, Sở Nam căn bản không nắm chắc Trang Bất Chu có trả lời hay không, thậm chí có để ý hay không cũng chưa biết.
Nhưng Trang Bất Chu tự nhận là nắm chắc thắng lợi trong tay, lại không xuất ra Triêu Thiên Chưởng, chỉ nói:
- Thiên, là tổ của vạn vật, vạn vật đều có nguồn gốc từ Thiên!
- Thiên địa vạn vật, nhất hoa nhất thế giới, nhất nhãn nhất Thiên địa, (*) Thiên làm sao có thể là tổ, vạn vật lại bắt nguồn từ Thiên? Thiên bất quá chỉ là một trong số vạn vật mà thôi!
Sở Nam lúc nhỏ đã đọc qua rất nhiều dã sử tạp kỹ, những lời này hạ bút thành văn, thuận miệng nói ra, bởi vì trải qua cực khổ cho nên mới tạo thành tín niệm nghịch Thiên của Sở Nam, bởi vậy hắn có để “Thiên” vào mắt, trong lời nói cũng lộ ra ý tứ như vậy.
(*) Một loại thuyết pháp về nghệ thuật
Trang Bất Chu sững sờ, những vũ kỹ chấn động mà Sở Nam xuất ra lúc trước đều khiến hắn lộ ra thần sắc như vậy, một phen bàn luận về Thiên, khiến Trang Bất Chu ngạc nhiên, hắn lạnh nhạt nhìn Sở Nam, lạnh lùng nói:
- Thiên là vạn vật chi tổ, cao cao tại thượng, vạn vật như thế nào có thể so sánh?
Sở Nam đối với lời nói của Trang Bất Chu lại không hề để tâm, cũng không cùng hắn dây dưa về “Thiên”, lại hỏi tiếp:
- Tại sao lại gọi là Triêu Thiên? (*)
(*) Hướng lên trời
- Triêu Thiên giả, duy Thiên chi tôn, trì Thiên chi uy, ủng Thiên chi lực!
(*) Mọi người đều hướng lên Thiên, tôn sùng một mình Thiên, duy trì Thiên uy, trợ lực Thiên.
- Nếu như ta bất kính với thì sao?
Nghe nói như thế, sát khí Trang Bất Chu tản mát ra lại càng nồng đậm gấp mấy chục lần, Thiên uy to lớn trên bàn tay phát tán càng kinh khủng, Lạc Tiêm Nhi dưới cỗ uy áp này, thân thể run rẩy không ngớt, cỗ Thiên uy này như muốn bóp chặt trái tim nàng.
Thanh âm của Trang Bất Chu càng lạnh như băng, nói:
- Kẻ bất kính Thiên, bất thuận Thiên, sẽ bị Thiên diệt! Bị hủy! Bị diệt!
- Cứt chó!
Sở Nam trực tiếp chửi một câu thô tục, bắt đầu đem dị Ngũ Hành áp súc, nói:
- Thiên Địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Vì sao phải kính, vì sao phải thuận?
- Vậy thì, Thiên sẽ giết ngươi, hủy diệt ngươi!
- Bớt đại ngôn đi.
Thần sắc Sở Nam càng thêm khinh thường, toàn thân bừng bừng chiến ý, nói:
- Thiên muốn giết ta, ta sẽ nghịch Thiên! Thiên muốn diệt ta, ta sẽ diệt Thiên trước!
Theo câu nói này của Sở Nam, một cỗ chiến ý ẩn chứa nghịch ý xông thẳng lên trời.
Trang Bất Chu cảm nhận được chiến ý và nghịch ý của Sở Nam, giọng nói không chút cảm tình vang lên:
- Lâm Vân, hôm nay lão phu sẽ thay Thiên hủy diệt ngươi!
- Đến đây!
Sở Nam lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Nhất thời, Trang Bất Chu đem chưởng áp xuống, Triêu Thiên Chưởng ấn giết thẳng về phía Sở Nam, uy năng trong đó khiến người ta có loại cảm giác như bị trời ép, muốn đem tất cả người hoặc vật không phục Thiên hủy diệt toàn bộ, dưới Thiên uy, Huyền Băng Sơn bắt đầu nứt vỡ, một khối băng sơn cực đại khoảng chừng năm sáu trượng rơi xuống Triêu Thiên Chưởng ấn, chỉ trong nháy mắt đã thành băng vụn.
Như vậy cũng chưa tính là gì, vụn băng này chỉ trong nháy mắt liền biến thành hư vô, trực tiếp thăng hoa, ngay cả vũng nước còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất.
Sở Nam đem dòng xoáy dị Ngũ Hành áp súc đến tận cùng, sau đó ném ra.
- Vô dụng thôi, kẻ bất kính với Thiên, chỉ có con đường chết.
Trang Bất Chu hoàn toàn không để công kích của Sở Nam vào mắt, dòng xoáy dị Ngũ Hành bị áp súc nổ tung, đem Triêu Thiên Chưởng ấn thoáng ngăn trở, năng lượng quỷ dị trong lúc bạo tạc cùng giằng co với Triêu Thiên Chưởng ấn.
- Thật vô nghĩa, từ khi ra đời, ta đã bất kính với lão Thiên rồi, nhưng ta vẫn sống qua mười chín năm!
Lời này Sở Nam vừa nói ra, Trang Bất Chu lập tức kinh ngạc hỏi:
- Mười chín năm? Lâm Vân, ngươi năm nay mới mười chín tuổi?
Sở Nam cười tà, nói:
- Hàng thật giá thật, vừa vặn mười chín tuổi!
-DG-: Mười chín mà nói hai chín họ cũng tin
- Hít…
Trong lòng Trang Bất Chu đầy chấn kinh giống như phiên giang đảo hải, lúc hắn mười chín tuổi thì đạt đến cảnh giới gì? Chỉ mới gần đạt đến Võ Tướng mà thôi, còn Lâm Vân này, mười chín tuổi đã có thể trảm sát Võ Đế cao cấp. Trang Bất Chu không biết rằng lúc Tư Không Vân bị trảm sát cũng không phải chỉ bằng lực lượng của một mình Sở Nam.
Trang Bất Chu chấn kinh triệt để, uy lực của Triêu Thiên Chưởng bị tiêu tán một phần lực, chỉ còn lại ba phần lực, tuy nhiên Triêu Thiên Chưởng ấn vẫn đằng đằng sát khí ập xuống Sở Nam.
Mà lúc Sở Nam chưa nói hết câu thì nắm quyền đã đánh đến Trang Bất Chu, muốn cận chiến với Trang Bất Chu. Lúc Sở Nam còn cách Trang Bất Chu không đến 50 mét, Trang Bất Chu vẫn còn chấn kinh vì Sở Nam mới chỉ mười chín tuổi.
Lúc này, trên người Sở Nam đột nhiên bộc phát Bát Nhã Dung Viêm, cùng lúc đó, Sở Nam triển khai thần niệm công kích, thần niệm của hắn lúc ở trong quan tài thủy tinh đã được tôi luyện, khiến thần niệm có lực của tử khí và sát khí.
Thần niệm ẩn hàm tử khí và sát khí hung mãnh tràn ra, Trang Bất Chu nhất thời không đề phòng, thần niệm bị tử khí hủ thực mất một phần sáu, bị sát khí chém nát một phần sáu, lượt thần niệm công kích đầu tiên, Trang Bất Chu đã tổn thất một phần ba thần niệm.
Trang Bất Chu là một Võ Tôn, ba phần thần niệm tuyệt đối so với toàn bộ thần niệm của Sở Nam còn nhiều hơn vài phần.
Nhưng kết cục vẫn bị Sở Nam trảm diệt.
Đồng thời lúc trảm sát thần niệm của Trang Bất Chu, Sở Nam cũng đem dòng xoáy dị Ngũ Hành ẩn chứa năng lượng thần bí trong cơ thể của mình xuất ra, tấn công Trang Bất Chu, thần niệm Trang Bất Chu bị vây công, có chút bối rối, không kịp kích phát pháp bảo phòng ngự, chỉ dùng nguyên lực của bản thân để cản.
Võ Tôn dùng nguyên lực hình thành hộ tráo, nhưng tuyệt đối không kém bất kỳ pháp bảo Tông Khí nào.
Thế nhưng, trước mặt dòng xoáy dị Ngũ Hành, lớp hộ tráo này chỉ giống như một lớp giấy.
Dòng xoáy dị Ngũ Hành nổ tung, hộ tráo của Trang Bất Chu lập tức bị công phá.
Một cỗ nguyên lực mệnh mông điên cuồng tàn sát cơ thể Trang Bất Chu, đặc biệt là cỗ năng lượng thần bí, khiến năng lượng bạo loạn hình thành phong bạo cường hoành diệt tuyệt, đem bộ dạng nhàn nhã như đang ngồi câu cá của Trang Bất Chu quét sạch, khiến Trang Bất Chu ở trên không trung lộn ngược mấy vòng, sau đó đâm vào trên vách Huyền Băng Sơn.
Khóe miệng Trang Bất Chu còn rỉ máu tươi.
Đợi thần niệm công kích thứ hai của Sở Nam lại đánh tới.
Đồng thời trong nháy mắt đó, Sở Nam cũng không quản Triêu Thiên Chưởng đang ép xuống, lập tức thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, Long nha trong tay ném thẳng về phía Trang Bất Chu, một quang trụ Nhật Vẫn Dị Kim tạo thành hình chữ “Tỉnh” chém lên Trang Bất Chu.
Lúc này, Trang Bất Chu vẫn còn chấn kinh vì bị Sở Nam đả thương, Trang Bất Chu biết rõ, khiến hắn bị đả thương đến tình cảnh này không phải là dòng xoáy dị Ngũ Hành, mà là năng lượng thần bí, chính cỗ năng lượng đó khiến hắn cảm thấy kinh hãi tột độ.
- Lâm Vân không ngờ lại nắm giữ loại năng lượng thần bí này?
Trong mắt Trang Bất Chu, Lâm Vân có thể tiếp được Lục Kiếm Quang bốn thành công lực của hắn, tuyệt đối là cực hạn của Lâm Vân, nhưng không ngờ Sở Nam lại còn có sát chiêu này, không chỉ vậy, thần niệm công kích của hắn cũng cực kỳ sắc bén.
Lạc Tiêm Nhi ở trong góc không thể tin vào một màn xảy ra trước mắt mình nổi, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh Sở Nam đánh Trang Bất Chu lộn nhào, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Lâm Vân có thể đả thương Võ Tôn? Tu vi của người kia năm đó cũng không mạnh như vậy…
Lạc Tiêm Nhi đang lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến Lâm Vân mới mười chín tuổi, nhất thời, Lạc Tiêm Nhi cũng không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, đại lục Thiên Vũ, có được thực lực như hắn có ai không tu luyện vài trăm năm?
-DG-: Thằng này thì nhất quả đất rồi.
Thế nhưng, đột nhiên xuất hiện một cường giả thiên tài chỉ mới mười chín tuổi, Lạc Tiêm Nhi nếu không tận mắt nhìn thấy thì tuyệt không thể tin được.
Nếu Lạc Tiêm Nhi biết Sở Nam lúc trước vốn là phế vật, chỉ dùng ba năm để tu luyện thì chỉ e tất cả tín niệm của nàng sẽ dao động.
Trang Bất Chu cũng không biết, hắn càng không biết Sở Nam cố tình nói ra bí mất mười chín tuổi này là để đạt được một cơ hội, bây giờ xem ra Sở Nam đã nắm bắt được cơ hội đó rất tốt.
Chỉ có điều, Trang Bất Chu dù sao cũng là cường giả Võ Tôn, chỉ sau chốc lát thì đã từ chấn kinh hồi thần lại, phóng thích phòng ngự, khu sử thần niệm như bài sơn đảo hải phản công Sở Nam…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT