Mục đích của Sở Nam không phải là đả thương địch thủ, mà là tạo ra một hoàn cảnh chiến đấu có lợi cho hắn.
Trong băng mộ lăng viên lúc này, tử khí ngày càng đậm hơn.
Trang Bất Chu cảm thấy không đúng, lông mày hơi nhăn lại, mà hô hấp Lạc Tiêm Nhi đã có chút không thông, sắc mặt trắng bệch, lúc này Diệt Nguyên Minh Đằng đang quấn quanh người nàng lại quán nhập một cỗ năng lượng vào trong cơ thể nàng, cỗ năng lượng này vừa nhập thể, Lạc Tiêm Nhi liền cảm thấy hô hấp thông suốt, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại bình thường, thậm chí những thương thế trên người cũng bắt đầu khép lại…
Ngay lập tức, Lạc Tiêm Nhi đã biết cỗ nguyên lực này là gì, hẳn chính là năng lượng “sinh mệnh lực” mà Sở Nam đã quán nhập cho nàng lúc ở Nam Cung gia.
- Lâm Vân, nếu như ngươi chỉ có những thủ đoạn này thì lão phu không phụng bội nữa.
Trang Bất Chu hoàn toàn đã mất đi kiên nhẫn, Sở Nam biết ý tứ của Trang Bất Chu, vội nói:
- Ngươi sợ sao?
Đột nhiên nghe thấy vậy, Trang Bất Chu không khỏi sững sờ, lập tức cười nói:
- Lâm Vân, ngươi không cần phải chọc giận lão phu, đừng nói là Lâm Vân ngươi, cho dù sư phụ Ma Đạo Tử của ngươi ở đây, lão phu cũng không sợ.
- Thật sao?
Sở Nam lại hỏi, chợt nói lung tung một phen:
- Họ Trang kia, ngươi biết sư phụ của ta lại không có ở đây không?
Vừa nói đến đây, Sở Nam đã ném ra toàn bộ băng điêu trong hai mươi cái nhẫn trữ vật, nhìn thấy mảnh băng trên mặt đất càng lúc càng nhiều, Sở Nam quả thực có chút đau lòng, bởi vì xử lý băng điêu như vậy, tử khí bên trong căn bản không thể phát huy toàn bộ, nhưng hắn lại không thể không làm vậy.
Trang Bất Chu nghe thấy lời này của Sở Nam, ánh mắt lập tức lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Tâm lý chiến như vậy đối với lão phu không tác dụng đâu.
Sau đó hắn còn nói thêm:
- Ngươi đã như vậy thì lão phu cũng không khách khí nữa.
Lời vừa dứt, trong tay phải Trang Bất Chu liền xuất hiện một kiếm quang rực rỡ, so với vầng thái dương còn rực rỡ hơn, phủ một tầng quang huy lên toàn bộ băng mộ lăng viên.
Mà bên trong tầng quang huy này, tòa băng điêu Thiết Thương Hùng ngạo nghễ đứng sừng sững khiến người khác cảm thấy một loại cảm giác đột ngột.
Sở Nam vẫn không để ý băng điêu Thiết Thương Hùng, chỉ chú ý thấy nguyên lực trong thiên địa không ngừng dũng mãnh lao tới Trang Bất Chu, đoạn kiếm mang thuận theo nguyên lực dũng mãnh nhập vào, càng lúc càng lớn…
Vừa bắt đầu, kiếm quang chỉ dài vẻn vẹn ba thốn.
Theo nguyên lực trong thiên địa từ khắp bốn phương tám hướng vọt đến, kiếm quang được tẩm bổ từ ba thốn biến thành bảy xích, năm trượng…
Kiếm quang vẫn tiếp tục biến lớn, càng lúc càng lớn…
Cùng lúc đó, năng lượng đáng sợ chấn động, lấy kiếm quang làm trung tâm, sát khí bành trướng ra khắp bốn phương bốn phương tám hướng, khiến cả tòa băng mộ lăng viên, thậm chí cả Huyền Băng Sơn run rẩy thêm phần kịch liệt, giống như muốn sụp đổ đến nơi.
o0o
Trên Huyền Băng Sơn, tất cả đệ tử Huyền Băng Môn đều tập trung cùng một chỗ, nhìn tòa băng sơn trước mặt phá xạ ra ba quang trùng thiên, trong đám người còn có thân ảnh Điệp Y Tiên Tử, Điệp Y Tiên Tử hỏi hai tỷ muội Hề Hề:
- Có phải Lâm Vân đã đến đây không?
Hai tỷ muội Hề Hề đồng thời lắc đầu nói:
- Người kia của Thiên Nhất Tông đã bay ra ngoài rồi.
Điệp Y Tiên Tử lại hỏi Diệu Âm, Diệu Âm hơi suy nghĩ rồi đáp:
- Có lẽ đã đến rồi.
- Lâm Vân đang ở đâu? Ở đâu?
Dưới chân Huyền Băng Sơn.
Trong giọng nói của Diệu Âm cũng tràn đầy lo lắng, nàng cũng lo lắng cho Lạc Tiêm Nhi, Điệp Y Tiên Tử vội hỏi:
- Ta muốn đến đó, làm sao để xuống dưới chân Huyền Băng Sơn?
- Ngoại trừ chưởng môn sư tỷ dẫn đường ra, chúng ta đều không được xuống đó.
- Làm sao có thể như vậy?
Điệp Y Tiên Tử có chút thất hồn lạc phách, loại cảm giác cường liệt này khiến Điệp Y Tiên Tử cảm thấy khó hiểu, không biết là gì, chỉ có điều hiện giờ Điệp Y Tiên Tử lại không chú ý.
Diệu Âm quay đầu lại nhìn gần 800 đệ tử Huyền Băng Môn, cân nhắc một phen, sau đó ra lệnh:
- Chúng ta trước hết hãy rời khỏi đây, ngọn núi kia nếu sụp đổ thì chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Sụp đổ?
Điệp Y Tiên Tử nghe vậy liền chộp lấy hai tay Diệu Âm, vội vàng hỏi:
- Ngọn núi kia sẽ sụp đổ sao?
Nếu tình huống cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể sẽ sụp đổ.
Diệu Âm nói xong, vẫn suy nghĩ không biết dưới chân Huyền Băng Sơn đến cùng đã phát sinh trận chiến như thế nào mà có thể khiến cho cả tòa băng sơn chấn động như vậy.
Điệp Y Tiên Tử nghe thấy lời này, ngược lại cao hứng nói:
- Nói vậy, chỉ cần nó sụp đổ thì ta có thể đến chân núi Huyền Băng Sơn rồi?
Nghe vậy, Diệu Âm liền ngạc nhiên, nhưng cũng thừa nhận lời của Điệp Y Tiên Tử không sai, đồng thời trái tim nàng cũng giật thót, nếu như tòa băng sơn sụp đổ thì nàng cũng muốn đến dưới chân Huyền Băng Sơn một phen rồi, lập tức, nàng xoay người nói với hai tỷ muội Hề Hề:
- Hai người các ngươi tranh thủ mang theo các sư muội rút lui, bất luận xảy ra chuyện gì đều không được lên núi lại, hiểu chưa?
- Sư phụ, chúng ta…
- Nếu như không có chuyện gì, vi sư sẽ tới tìm các ngươi.
Trong lòng Diệu Âm cũng rất bi quan, bởi vì Trang Bất Chu quả thật quá mạnh mẽ, mà đám người Hề Hề và đệ tử Huyền Băng Môn lại không chịu xuống núi, vẻ mặt tất cả đều kiên quyết, đứng sau lưng Diệu Âm. Bất luận Diệu Âm khuyên nhủ hay ra lệnh thế nào thì các nàng vẫn bày ra một bộ dáng sống cùng sống chết cùng chết.
Diệu Âm bất đắc dĩ, tuy nhiên trong lòng cũng rất cảm động. Điệp Y Tiên Tử thì lại đang mong chờ băng sơn sụp đổ.
o0o
Dưới chân Huyền Băng Sơn, Sở Nam cảm thấy thiên địa nguyên lực chấn động càng mạnh hơn, hắn biết thanh kiếm quang này là do thiên địa nguyên lực tẩm bổ mà thành, cũng không phải đơn giản là ngưng tụ nguyên lực, từ uy thế mà nó tản mát ra lúc này, Sở Nam tin chắc nếu bị nó chém lên người thì sẽ lập tức bỏ mạng.
Đương nhiên, Sở Nam cũng không có thúc thủ chịu trói, hắn lập tức thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành, đem tử khí và lực lượng dung nhập vào bên trong dòng xoáy, đồng thời thôn hấp lấy thiên địa nguyên lực. Ngay lập tức, thiên địa nguyên lực lúc trước tràn về kiếm quang lập tức chia ra một phần cuốn vào trong dòng xoáy của Sở Nam, không những nguyên lực mà tử khí trong không trung cũng bị cuốn vào.
- Ồ?
Trang Bất Chu kinh ngạc, thần sắc lại biến hóa, chỉ có điều biến hóa này chỉ trong chốc lát, thoáng cái liền khôi phục vẻ lãnh đạm tự nhiên, mở miệng nói:
- Lâm Vân, xem ra thủ đoạn của ngươi vẫn còn không ít.
- Thủ đoạn của ta còn rất nhiều.
Sở Nam ở bên trong dòng xoáy dị Ngũ Hành, trong dòng xoáy càng lúc càng đen kịt, kiếm quang trong tay Trang Bất Chu đã dài đến chín trượng chín thốn, lúc này hắn mới nói:
- Một thức này là Lục Kiếm Quang, lão phu dùng ra bốn phần lực, sau đó, mỗi một chiêu sẽ tăng thêm một phần lực. Lão phu muốn xem xem ngươi đến cùng có bao nhiêu thủ đoạn, có thể xuất ra được bao nhiêu? Lâm Vân, hi vọng ngươi đừng làm lão phu thất vọng!
- Ta… sẽ… khiến… cho… ngươi… tuyệt… vọng…
Sở Nam thốt từng câu chữ ra ngoài, chiến ý lẫm liệt từ trên người tản mát ra, nhiệt huyết sôi sục, chiến ý của Sở Nam lúc này cũng có phần tương tự như chiến ý của ngàn vạn người chém giết trên chiến trường.
Trang Bất Chu hiển nhiên cũng cảm nhận được chiến ý của Sở Nam, vừa nhướng mày lập tức giãn ra, nói:
- Ngữ khí vẫn cuồng vọng như vậy, ngươi có thực lực để cuồng sao? Ngươi có thực lực để khiến lão phu tuyệt vọng sao?
Sau khi hỏi hai câu, Trang Bất Chu đã đem Lục Kiếm Quang chém xuống.
Sở Nam liền xuất ra dòng xoáy dị Ngũ Hành.
Ngay lập tức, Lục Kiếm Quang đã chém trúng dòng xoáy dị Ngũ Hành, hoặc có thể nói, Lục Kiếm Quang đã bị cuốn vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành.
Rầm rầm rầm…
Phành phành phành…
Dòng xoáy dị Ngũ Hành nổ tung, cỗ năng lượng quỷ dị lại lần nữa sản sinh, ập về phía Lục Kiếm Quang. Lúc dòng xoáy dị Ngũ Hành nổ tung, Lục Kiếm Quang cũng bị chấn đến rung động, nhưng Lục Kiếm Quang vẫn không tiêu tán, Trang Bất Chu cũng không quá quan tâm.
Thế nhưng, đợi đến khi năng lượng quỷ dị bộc phát, thần sắc Trang Bất Chu lập tức lộ vẻ chấn động, hắn cảm giác được cỗ năng lượng quỷ dị này ẩn chứa uy năng cực lớn, mà Lục Kiếm Quang rực rỡ cũng trở nên ảm đạm, không còn hào quang rực rỡ như trước, thậm chí Lục Kiếm Quang dài hơn năm trượng cũng bắt đầu tiêu tán thành từng mảnh.
Chỉ có điều, uy năng của năng lượng quỷ dị cũng không còn bao nhiêu, Lục Kiếm Quang lúc này đã ảm đạm, chỉ còn dài bốn trượng chín xích chín thốn. Vẫn như trước chém xuống Sở Nam. Sở Nam không né không tránh, lại lần nữa thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành.
Lục Kiếm Quang muốn tập kích lên người Sở Nam, Sở Nam cũng không ném dòng xoáy ra, cũng không dung nhập tử khí, ngược lại còn chủ động đem dòng xoáy nghênh đón, thoáng cái cuốn đoạn Lục Kiếm Quang đó vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành.
Thì ra, mục đích của Sở Nam chính là muốn đem năng lượng của Lục Kiếm Quang thôn phệ.
Lục Kiếm Quang mặc dù đã ảm đạm, nhưng vẫn bá đạo vô cùng, lập tức hủy diệt dòng xoáy dị Ngũ Hành, Trang Bất Chu hứng thú nhìn hành động của Sở Nam, Sở Nam đắm chìm trong trận chiến với Lục Kiếm Quang, hoàn toàn không để ý đến băng khối từ không trung rơi xuống càng lúc càng lớn và cứng rắn, ngay cả băng đạo cũng đã sụp đổ…
Lạc Tiêm Nhi ở trong góc, cách chiến trường khá xa, nhưng Diệt Nguyên Minh Đằng trên người nàng cũng bị tàn phá nghiêm trọng, Lạc Tiêm Nhi vội vàng kích phát phòng ngự của bản thân, ánh mắt nhìn chăm chú Sở Nam, trong mắt tràn đầy lo lắng. Lạc Tiêm Nhi cũng đã cảm nhận được công kích cường mãnh thế nào, nàng khó mà tưởng tượng được Sở Nam ở vị trí bị công kích mạnh nhất, không biết cảm giác như thế nào.
Rốt cục, Sở Nam hao hết sức chín trâu hai hổ mới đem Lục Kiếm Quang thôn phệ sạch, thầm nghĩ:
- Nếu như Lục Kiếm Quang này ở trạng thái toàn thịnh, chỉ e không phải ta thôn phệ nó, mà ngược lại bị nó thôn phệ rồi.
Năng lượng của Lục Kiếm Quang bị dẫn vào trong đan điền Sở Nam, năng lượng thần bí lại xuất hiện.
Mà lúc này, năng lượng bạo loạn cũng bình tĩnh trở lại, Sở Nam lui về sau chừng hơn mười trượng, nhìn thấy tình huống của Lạc Tiêm Nhi, lập tức một lần nữa kích phát ra vài chục Diệt Nguyên Minh Đằng, truyền cho nàng một ít sinh mệnh lực, sau đó lau đi vệt huyết bên khóe miệng, nở nụ cười tàn nhẫn với Trang Bất Chu, một lần nữa đạp không phóng đến phía hắn.
Đột nhiên, bước chân Sở Nam ngưng trệ, lực chú ý của hắn đã bị tòa băng điêu Thiết Thương Hùng thu hút.
Theo lý thuyết mà nói, Huyền Băng Sơn dao động như vậy, băng đạo cũng sụp đổ, băng điêu Thiết Thương Hùng kia phải vỡ vụn mới đúng, nhưng Thiết Thương Hùng này chỉ bị đứt gãy hai cánh tay, thân thể khổng lồ cũng bị mất đi một bộ phận.
Ngoài ra vẫn nguyên vẹn, Thiết Thương Hùng vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
- Tòa băng điêu này có gì đó cổ quái.
Sở Nam giạt mình nhìn tòa băng điêu Thiết Thương Hùng, Trang Bất Chu thì lại giật mình nhìn Sở Nam, Trang Bất Chu tinh tường cảm thấy phần lớn vết thương trên người Sở Nam đã khép miệng, một vài vết thương đã biến mất không còn nhìn thấy, không khỏi thầm nghĩ:
- Trong thời gian ngắn như vậy mà vết thương đã khép lại, chẳng lẽ Lâm Vân này có luyện vũ kỹ tự hồi phục gì? Đúng rồi, trên người của hắn tản mát đầy sinh cơ, đây là…
Trang Bất Chu tất nhiên cũng thấy được dị trạng của băng điêu Thiết Thương Hùng, chỉ có điều chủ ý của hắn là sau khi trảm sát Lâm Vân mới đem nó về chậm rãi nghiên cứu. Sở Nam lại không muốn vậy, trong lòng hắn không khỏi lóe lên một suy nghĩ:
- Phòng ngự của băng điêu Thiết Thương Hùng này không tệ, có thể lợi dụng được.
Nghĩ xong, Sở Nam tiếp tục bước về phía trước, sử xuất ra Thiên Hành Cửu Bộ, Sở Nam cũng phát hiện kịch chiến vừa rồi đã khiến nồng độ của tử khí suy yếu không ít, lại lần nữa đem băng điêu bên trong mười chiến nhẫn trữ vật ném ra, bất kể là băng điêu hình người hay là băng điêu hung thú đều bạo tạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT