- A…a…a…., trời còn chưa sáng mà, ta là người bệnh, không cần phải lên triều, để ta ngủ tiếp đi. A, muội bưng cả bữa sáng đến rồi à, bánh màn thầu này to thật, ơ, chỉ có một cái thôi sao? Dạ dày quan nhân ta nhỏ, một cái to này là đủ rồi.
Nói đến đây, Lý Kỳ bỗng nhiên giật mình, kêu lên một tiếng: “Không xong rồi!” rồi trở mình bật dậy, nhìn ngang nhìn dọc, ngoài miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đợi đã, ta còn phải đến Quân Khí Giám nữa, thiếu chút nữa là làm chậm trễ việc lớn rồi, Cốt Dục, mau lấy áo trong cho ta --- ơ? Muội bị bệnh rồi à, trợn to mắt thế để làm gì? Được rồi…ta tự tìm vậy.
Vị quan nhân này thật sự rất hạ lưu. Trong lòng Gia Luật Cốt Dục vừa bực mình vừa buồn cười, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, liếc mắt xem thường hắn, nhưng vẫn hòa nhã giúp Lý Kỳ mặc quần áo vào.
Lý Kỳ thấy nàng không tức giận, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ, vẫn là thân hình của Cốt Dục đẹp, tối qua bị hắn dày vò điên cuồng như thế, mà tinh thần vẫn còn phấn chấn. Sau này sinh đứa nhỏ với nàng ấy không phải lo đến tiền thuốc men. Hắn cười nói:
- Cốt Dục, hôm nay các muội ấy vẫn chưa trở về, muội cùng ta đến Quân Khí Giám đi, dù sao muội cũng hứng thú với mấy thứ này.
- Quân Khí Giám là nơi quân sự quan trọng, muội thích hợp đến đó sao?
- Muội là nữ nhân của ta, ngoại trừ nhà xí nam, nhà tắm nam ra, muội đều có thể tới, có gì mà không thích hợp chứ.
Gia Luật Cốt Dục gật đầu, nói:
- Vậy muội cùng huynh cùng đi đến đó, dù sao thì Mã Kiều cũng không ở nhà.
- Đừng nhắc đến cái tên đấy nữa, mẹ kiếp, vì xin nghỉ phép năm, y dám hành hạ miệng lưỡi ta một tháng, quá không có trách nhiệm, lẽ nào tết nhất quan nhân ta đây không phải ra ngoài sao. Thôi được rồi, ba người thầy trò bọn họ lâu lắm không gặp nhau, để họ tụ họp một lần cũng tốt, vậy thì muội có thể mang theo vũ khí đi cùng.
- Muội biết rồi.
…
Quân Khí Giám
- Hạ quan bái kiến giám sự.
Đợi Lý Kỳ và Gia Luật Cốt Dục đến Quân Khí Giám, hai người Ngu Kỳ và Ô Hữu Tài đã sớm chờ sẵn trước cửa.
- Hai vị, chúc mừng năm mới.
- Giám sự, chúc mừng năm mới.
Lý Kỳ rút hai phong bao lì xì từ ngực ra đưa ra:
- Mỗi người một bao, để lấy may mắn.
Được nhận tiền nha, hai người vội vàng nhận lấy, vừa sờ vào cũng biết là bạc, lớn nhỏ nhìn vào, cũng đủ một tháng lương bổng cho bọn họ, giám sự này tùy tiện ra tay, thật là không đơn giản. Hai người cùng đồng thanh nói:
- Đa tạ giám sự.
Lý Kỳ cười cười gật đầu, quay người lại nói:
- Cốt Dục.
Gia Luật Cốt Dục đưa bọc vải trong tay ra, Lý Kỳ nhận lấy bọc vải, vừa đưa cho Ngu Kỳ vừa nói:
- Trong này là nhân sâm thượng hạng, ngươi cầm lấy trị bệnh cho phu nhân.
Ngu Kỳ sau khi nghe xong, thoáng sửng sốt, cổ họng nghẹn lại, run rẩy nhận lấy bọc vải, bờ môi run run, làm thế nào cũng không nói lên lời.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ngươi làm tốt công việc chính là sự cảm ơn lớn nhất với ta rồi.
Trong lòng lại nghĩ, cầm đồ trong cung đi thu mua lòng người, thật sự ta ngày càng có khả năng làm quan.
Ngu Kỳ ra sức gật đầu
- Vào thôi, à, hôm nay mỗi người đi làm, nhớ phát cho mỗi người tám mươi tám văn tiền, tính hết vào tiền của ta.
- Vâng.
Mọi người ngoảnh mặt đi vào bên trong. Lý Kỳ vừa đi vừa nói:
- Đúng rồi, Ngu phó giám, Doãn Văn hiện tại như thế nào rồi?
- À, từ khi đại nhân đưa cuốn tập đó cho nó, cả ngày nó đều ôm cuốn tập xem tới xem lui, trừ khi ăn cơm, còn hầu như không ra khỏi cửa, lại còn thường xuyên hỏi những câu hỏi kì quái, đến ta cũng đoán không ra.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, ngươi trở về bảo với nó, cái gì không hiểu, trước mắt cứ để ở đấy, chỉ cần biết có chuyện như vậy là được rồi, không cần truy đến cùng làm gì.
- Vâng, hạ quan nhớ rồi.
Lý Kỳ vừa nói với Ô Hữu Hoa:
- Hữu Hoa, nghe nói hôm nay ngươi sẽ cho ta một niềm vui bất ngờ.
Ô Hữu Hoa tươi cười nịnh nọt:
- Giám sự đại nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ niềm vui bất ngờ mà tại hạ mang đến, trong mắt giám sự không đáng là bao.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn Ô Hữu Hoa, nói:
- Nghiêm túc chút đi, đừng nịnh nọt nữa. Ta chỉ là người bình thường thôi, mình ngươi mang tiên khí là được rồi.
- Dạ dạ dạ, gì ạ? Tiên khí?
Ô Hữu Hoa bối rối
Gia Luật Cốt Dục mỉm cười khe khẽ, nói nhỏ bên tai Lý Kỳ:
- Quan nhân, thuộc hạ của huynh đều giống huynh, ai ai cũng khéo ăn khéo nói.
- Bọn họ có thể đi theo ta --- không đúng, muội đang nói móc ta là đồ a dua nịnh hót à.
Gia Luật Cốt Dục cố nhịn cười nói:
- Muội cũng không nói thế mà.
…
Mấy người tới bãi đất trống phía sau Quân Khí Giám.
Cặp mắt ưng của Ô Hữu Hoa xảo trá liếc trái liếc phải, bỗng nhiên vươn hai tay ra trước mặt Lý Kỳ, chỉ nhìn thấy hai bàn tay y cầm một cục sắt đen sẫm.
Trời ạ! Lý Kỳ sợ tới mức lùi lại hai bước, cả kinh nói:
- Thứ đồ gì vậy?
Ô Hữu Hoa ngẩn người, buồn bực nói:
- Hạ quan còn chưa đặt tên cho nó, nhưng lần trước không phải đại nhân đã nói muốn Chấn Thiên Lôi kia một tay cũng có thể cầm được hay sao, hạ quan dựa vào lời căn dặn của đại nhân mà làm.
Lý Kỳ không còn gì để nói:
- Chấn Thiên Lôi kia ngoại trừ âm thanh lớn, có thể làm tăng chí khí quân sĩ, còn dùng làm cái rắm gì nữa.
Ô Hữu Hoa lắc đầu quầy quậy nói:
- Không không không, giám sát đại nhân, hỏa dược trong này đều dựa theo phương pháp phối chế của đại nhân mà làm, chỉ có bước tinh luyện của ngài là quá khó, hạ quan vẫn chưa luyện thuần thục, tất cả làm không nhiều, hạ quan đã mang một cái đến, uy lực cũng lớn, lúc đó, mọi người đều bị dọa sợ, giám sự đại nhân, đại nhân thật sự rất lợi hại.
Thuốc nổ đen này của Bắc Tống thật sự không nổ lớn, Lý Kỳ hỏi thăm, cố gắng làm khác đi, hơn nữa bên trong còn trộn mười mấy hai mươi loại phối liệu không biết, cái gì đó giống như là nấm, can tất, nấm trúc, dầu hạt cải, cây trẩu vân vân, nguyên liệu phức tạp rất nhiều, sức nổ có thể tưởng tượng được, nhưng hắn mang đến đúng là thuốc nổ đen mà đời sau dùng, tuy rằng sức nổ của nó còn kém ra với thuốc nổ hóa học, nhưng ở thời đại này đã được gọi là vượt bậc thiên hạ, cấp bậc tăng lên không ngừng sáu bảy cấp.
Không thể nào, Lý Kỳ lại bước về phía sau vài bước, tức giận nói:
- Thứ đồ nguy hiểm như thế này, ngươi dám đưa tới trước mặt bổn giám sự ta, thật là không có tôn ti trật tự gì. Mau đi thử đi.
- A, giám sự đại nhân, đại nhân đứng xa ra một chút, hạ quan sợ miếng sắt sẽ làm thương đến ngài.
Lời còn chưa dứt, Lý Kỳ liền kéo Gia Luật Cốt Dục phi nhanh về phía sau, nấp đằng sau một thân cây. Ô Hữu Hoa thấy bên Lý Kỳ đã chuẩn bị xong, mới vùi cục sắt trong tay vào trong đất, đây cũng là vì để phòng ngừa vạn nhất, châm kíp nổ, sau đó ngay lập tức chạy nhanh về phía sau, nhảy bật lên, trốn vào trong một cái hầm khác.
Một lát sau, nghe thấy một tiếng nổ ầm vang lên, có thể so sánh với âm thanh sấm sét rung động trời đất.
Bụi đất bay mịt mù, nhanh chóng tạo thành hình nấm, Lý Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng càng tăng gấp bội.
Ô Hữu Hoa đứng dậy, trước tiên không hề nôn nóng phủi sạch cát bụi trên người, mà y xoa nhẹ lỗ tai, ảnh hưởng vẫn còn đang âm ỷ.
Lúc này, ba người Lý Kỳ cùng bước tới, khi Ngu Kỳ và Gia Luật Cốt Dục nhìn thấy cái hố to, đều sợ ngây người, sức công phá thật sự quá mạnh rồi.
Ô Hữu Hoa cười ha ha nói:
- Giám sự đại nhân, ngài có vừa lòng không.
Lý Kỳ cũng cười ha ha đáp lại:
- Không tồi, đây mới gọi là hỏa khí chứ, cái gì Chấn Thiên Lôi, không khác pháo là mấy.
Ngu Kỳ tấm tắc nói:
- Giám sự, thứ đồ này, nếu ném vào đám đông, thì rất nguy hiểm nha.
- Ngươi điên rồi, ném vào đám đông, ngươi muốn làm nổ ai hả?
- Quân địch ạ!
- Cũng đúng nhỉ, thứ đồ này làm ra vốn dĩ là để làm nổ người, một người thiện lương như ta bị các ngươi làm xấu rồi.
- …!
Ba người còn lại đồng thời đổ một đầu mồ hôi lạnh.
Ô Hữu Hoa cười nịnh nọt:
- Giám sự đại nhân, thật ra cái này còn chưa được làm hoàn chỉnh, nếu bỏ vào bên trong ít độc dược, phấn vôi linh tinh, phỏng chừng có thể gây sát thương cho địch càng nhiều.
- Oa! Ngươi bỉ ổi quá đi, nhưng mà ta thích.
Lý Kỳ cười gian hai tiếng, nói tiếp:
- Tuy nhiên, cái thứ đồ này cũng không ném xa được.
Ô Hữu Hoa nói:
- Đại nhân cứ yên tâm, hạ quan có thể cột vào Sàng Tử Nỏ, trên Thần Tí Cung, hơn nữa hiện giờ Sàng Tử Nỏ của chúng ta đã được cải tiến, một lần có thể bắn hai phát mũi tên, có hỏa dược này, tầm bắn cũng được xa hơn, chỉ cần không bắn lệch, thì lực sát thương không giảm. Không những thế, hạ quan còn đang nghiên cứu chế tạo một loại vũ khí mới, là tại hạ và ca ca tại hạ từ hỏa tiễn cấp ba tìm tòi ra, hạ quan nghĩ hỏa dược này có thể làm tiễn được bắn xa hơn, có thể bắn được thứ khác hay không, như là đá gì đó, sau này hạ quan và ca ca đã làm ra một cái ống đồng thử một chút, phát hiện ra quả thật là có thể bắn ra, nhưng lại bắn không được xa cho lắm. Tạm thời chưa sử dụng được, cho nên hạ quan cũng không mang tới.
Không thể nào, chẳng lẽ súng etpigon đã xuất hiện sớm ở thời đại này rồi, ta còn chưa chuẩn bị xong mà. Lý Kỳ nghe xong rất bất ngờ vui mừng, vui vẻ hớn hở nói:
- Tốt tốt tốt, tiếp tục cố gắng, ta sẽ chờ xem thành quả của các ngươi.
- Vâng, giám sự đại nhân cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng.
- Cố lên.
Mấy người quay trở lại phòng trong, Lý Kỳ uống một ngụm trà, hỏi Ngu Kỳ:
- Vẫn chưa xong, tuy nhiên trước mắt đoán chừng cũng không ít. Giám sự, đại nhân thật sự muốn bán sạch toàn bộ?
Ngu Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Ta lại nghĩ, vậy thì cũng có người muốn! Cái thứ vũ khí trước đây các ngươi tạo ra, đưa cho trẻ con chơi hết rồi hả?
Ngu Kỳ gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong, nói:
- Vậy nếu bán sạch toàn bộ, chúng ta sẽ dùng cái gì? Hơn nữa. Chính giám sự đại nhân còn không muốn, vậy người khác có muốn hay không?
- Chúng ta khẳng định sẽ dùng thứ tốt nhất, mới nhất, những thứ vũ khí này đã lạc hậu rồi, giờ cũng là lúc bỏ đi. Còn về phần người khác có muốn hay không, hừ, ngươi vốn không hiểu chuyện buôn bán, trong buôn bán, vốn không có hàng không bán được, phải xem ngươi có muốn bán hay không.
Lý Kỳ nói xong, chuyển hướng đề tài câu chuyện, nói tiếp:
- Tuy nhiên đây là lần đầu tiên chúng ta buôn bán, danh dự và tín nghĩa đều rất quan trọng, hiện tại các đại viện đều dựa vào các tiêu chuẩn nghiêm ngặt để chế tạo sản xuất vũ khí, người đi xem lại đi, những thứ trước đây cần gia công thêm thì gia công lại một chút, đừng để mỗi thứ một nơi, cũng quá vô đạo đức rồi. Hiện giờ các quốc gia đều chiến sự liên miên, tiêu hao lắm, mà sức sản xuất của các quốc gia nhỏ đều không đáp ứng được, tài nguyên lại ít. Khó khăn lắm mới có một quốc gia bán vũ khí, họ chắc chắn sẽ thận trọng, số hàng cần chắc sẽ không ít, đến lúc đó cứ trộn lẫn tất cả vào trong lúc gia công, ai biết được chứ.
- A? Làm như vậy được chứ?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Không gian không thành thương nhân, người buôn bán nào cũng làm những việc này, ngươi nghĩ tiền của mấy tên nhà giàu kiếm từ đâu ra chứ?
- Đúng đúng đúng.
Ngu Kỳ bị giáo huấn gật đầu lia lịa, nói tiếp:
- Giám sự, Đại Tống chúng ta dựa vào cung nỏ tên mà nổi tiếng, lần này bọn chúng đến khẳng định sẽ tấn công bằng Thần Tí Cung và Sàng Tử Nỏ, chúng ta phải làm sao để không tiêu hao quá nhiều sức lực ở mặt này.
- Đây là chắc chắn, Kim quôc hiện giờ như vậy, gót sắt đó chỉ đâu đánh đấy, ai không sợ chứ, nhưng Thần Tí Cung và Sàng Tử nỏ đều được chuyên dùng để đối phó với kỵ binh, bọn chúng chắc chắn sẽ mua với số lượng lớn, nhưng, cái khác chắc chắn cũng sẽ cần. Mượn câu nói của Tây Hạ, kiếm của chúng tốt hơn so với chúng ta, nhưng chúng dám bán sao? Nếu bạn rồi thì chính mình dùng gì? Bọn chúng lại tìm không thấy thứ thay thế. Nhưng chúng ta không sợ, cho dù không bán, cầm mấy thứ vũ khí mềm như cọng bún đó còn không bằng tay không ra trận, trước tiên kiếm tiền, kiếm được tiền, chúng ta có sức mạnh, chúng ta sẽ có càng nhiều vũ khí tiên tiến. Hơn nữa, thứ vũ khí này không phải là bánh bao, mua ngay dùng ngay, đương nhiên còn phải dự trù, chỉ cần số lượng sản xuất theo tính toán của ta, vậy thì tay nghề chúng ta có thể thành thạo, không xuất hiện những những trống rỗng chỉ trong nháy mắt. Hoàn toàn không phải lo lắng.
Ngu Kỳ gật gật đầu, nhưng vẫn còn hơi lo lắng, nói:
- Tuy nhiên, chuyện lớn như vậy, có nên bẩm báo với hoàng thượng trước không.
- Việc này là chắc chắn, có điều ta đã bảo Tần Cối bẩm báo lại với hoàng thượng rồi, tin chắc sau khi kết thúc buổi chầu, hoàng thượng sẽ phái người đến, bữa tối hôm nay sẽ dùng ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT