Đôi mắt Lý Kỳ đột nhiên chuyển động một cách quỷ dị, thở dài nói: - Chuyện Thái úy nói, cũng là chỗ ta lo lắng. Hiện giờ tuy rằng đã mở rộng thêm rất nhiều, nhưng thợ thủ công quá ít, nếu chia bớt một phần nhiệm vụ cho Quân Khí Viện của các châu phủ, ta cũng không an tâm lắm.

- Vậy ngươi mau chóng tuyển người đi.

- Ta đang tuyển, nhưng thợ lành nghề quá ít, nếu tuyển thợ mới rồi bồi dưỡng, vậy cần một khoảng thời gian dài, chỉ sợ không kịp. Lý Kỳ mây đen đầy mặt nói.

Cao Cầu cau mày nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?

Lý Kỳ chần chờ, ha hả nói: - Thái úy, ta nghe nói trong phủ của ngài có rất nhiều thợ thủ công lành nghề.

Cao Cầu vừa nghe liền hiểu được, nói: - Hoá ra ngươi đánh một vòng lớn như vậy, là có ý đồ với ta à!

- Thái úy chớ nên hiểu lầm. Lý Kỳ vội nói: - Ta đây là đang giúp ngài bày mưu tính kế nha!

Cao Cầu sửng sốt, nói: - Giúp ta? Nói vậy là sao?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Thái úy, hiện giờ trong Cấm quân Kinh sư, chỉ có Thượng Tứ Quân còn thao luyện mỗi ngày, còn về Hạ Quân, bọn họ cả ngày đều chỉ làm nông.

Cao Cầu không hài lòng ừ một tiếng.

Lý Kỳ vội nói: - Thái úy, ngươi đừng hiểu lầm ta. Ta muốn nói, ta cảm thấy hành động này của Thái úy làm rất đúng, thật đó.

Tiểu tử ngươi đây rõ ràng là đang mượn cớ châm biếm ta! Cao Cầu nhếch lông mi, liếc xéo Lý Kỳ một cái.

Lý Kỳ lại nói: - Ta nói thật, với tố chất của những người đó, tham gia quân ngũ rất miễn cưỡng, tuyệt đối là đào binh, nếu ra chiến trường, không chết cũng tàn phế, Thái úy ngài đây là đang cứu bọn họ đó.

Cao Cầu vẫn trầm mặc không nói, loại chuyện này vốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ông ta đương nhiên không thể thừa nhận, nhưng ông ta cũng không phủ nhận, bởi vì ông ta đã nghe ra Lý Kỳ còn có hàm ý khác.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt Cao Cầu thoáng hòa hoãn, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: - Cho nên, ta cảm thấy Thái úy sao không cứu người thì cứu tới cùng, tiến hành giải trừ quân bị, để bọn họ rời khỏi quân doanh.

- Giải trừ quân bị?

Cao Cầu kinh hô một tiếng, chợt cau mày, trầm ngâm một lát, nói:

- Ngươi nói tiếp.

- Dạ. Lý Kỳ nói tiếp: - Những người đó đều là một số dân chạy nạn mà triều đình tuyển vào, tố chất cực thấp, có thể nói là vàng thau lẫn lộn, nhưng mà, mỗi khi triều đình chiêu những đợt quân như vậy vào, gánh nặng của ngân khố quốc gia sẽ nặng hơn một chút, không có lợi cho nước, cho dân. Đương nhiên, lúc trước không có biện pháp, bọn họ là người bị nạn, không kế sinh nhai, nếu triều đình không sắp xếp cho bọn họ, khó tránh khỏi sinh ra mầm tai vạ.

Cao Cầu nói: - Ngươi đã biết điểm này, vậy tại sao còn đề nghị giải trừ quân bị.

Lý Kỳ vẻ mặt sùng bái nói: - Tất cả đều do Thái úy gợi ý cho ta.

- Ta?

- Đúng vậy, Thái úy anh minh thần võ, nghĩ ra biện pháp để tự họ làm việc, cơm no áo ấm, quả thật là ý kiến sáng suốt. Hiện giờ ngân khố quốc gia eo hẹp, quân lương dĩ nhiên phát không đầy đủ, nhưng mà, Thái úy để bọn họ tự mình làm việc kiếm chút tiền, trợ cấp gia dụng, cứ như vậy, vừa trấn an bọn họ, lại có thể giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia, thật sự là một công đôi việc, Lý Kỳ vô cùng khâm phục mưu trí của Thái úy.

Trước kia Cao Cầu làm sao nghĩ xa như vậy, ông ta chỉ là muốn kiếm tiền mà thôi, bây giờ nghe Lý Kỳ nói như vậy, lại cảm thấy mình có thể xưng là thánh nhân rồi, không khỏi có chút đắc ý nhỏ nhoi, ha ha nói: - Tiểu tử ngươi thật sự làha hả, nói nói nói, nói tiếp.

Ông vui vẻ là được rồi. Đang lúc Cao Cầu hết sức đắc ý, Lý Kỳ bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, nói: - Thái úy, ta có câu không biết có nên nói hay không.

- Cứ nói đi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta có thể hiểu được tâm ý Thái úy, nhưng bách tính thiên hạ làm sao có thể hiểu được khổ tâm của Thái úy, bọn họ còn tưởng làcòn tưởng là.

Cao Cầu vẻ giận nói:

- Còn tưởng cái gì?

- Ta nói, nhưng Thái úy đừng tức giận?

- Nói.

- Bọn họ còn tưởng là Thái úy đứng giữa kiếm lời đút túi riêng đó.

- Cái gì! Cao Cầu vỗ mạnh bàn, cả giận nói: - Thật sự là buồn cười, thật sự là buồn cười.

Sặc! Ngươi tham cũng đã tham rồi, còn không cho người ta nói ư, thật sự là ngang ngược mà. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói:

- Thái úy, miệng đời đáng sợ nha, nếu lời này truyền đến tai Hoàng thượng, vậy đúng là có lý cũng không nói được rồi.

- Bọn họ dám? Cao Cầu cực kỳ khí phách nói.

Lý Kỳ nói: - Tạm thời bọn họ không dám, nhưng đây thủy chung là một tai hoạ ngầm, ta cảm thấy Thái úy vẫn phải xử lý thận trọng.

Cao Cầu lại nghĩ tới việc Vương Phủ rớt đài, cũng là bởi vì kẻ thù lúc trước đã kết, trong lòng thực sự có chút e dè, hỏi: - Theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?

Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm, nói: - Giải trừ quân bị, hợp lý hoá sự hiện hữu của bọn họ.

- Hợp lý hoá?

- Không sai. Thái úy hoàn toàn có thể thượng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng giải giáp Hạ quân, sau đó xây nhà máy, rồi như thảo tịch trường, mộc ngẫu trường gì gì đó, để bọn họ trở thành thợ thủ công hợp lý hóa dưới tay ngài, đến lúc đó bọn họ đương nhiên có thể giúp Thái úy làm việc, cũng không cần trốn tránh nữa, Thái úy cũng không cần lo lắng miệng lưỡi của đám người nhàn rỗi kia.

Cao Cầu trầm ngâm nửa ngày, nói: - Bây giờ nhân số Cấm quân vốn ít hơn nhiều so với trước đây, nếu giải trừ quân bị nữa, vậy cũng chỉ còn lại có Thượng Tứ Quân thôi, vậy làm sao có thể. Hơn nữa, lập tức giải giáp nhiều người như vậy, ta đi đâu tìm việc cho bọn họ làm, nếu chẳng may sắp xếp không tốt, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.

Lý Kỳ cười nói: - Thái úy, nhưng chuyện đó thật ra đều rất dễ giải quyết. Đầu tiên, đồng thời với giải trừ quân bị, chúng ta cũng có thể tăng cường quân bị, binh không cần nhiều, mà cần tinh. Hiện giờ Hạ quân này tồn tại hay không, căn bản cũng không quan trọng, đều là thật giả lẫn lộn, hơn nữa bọn họ thiếu huấn luyện, làm sao có thể lên chiến trường nghênh địch. Sao chúng ta không chọn ra một nhóm binh sĩ có sức khỏe cường tráng vào Thượng Tứ Quân chứ.

- Không được, không được, Thượng Tứ Quân có quy định nghiêm ngặt, nếu có thể thì bọn họ tiến vào từ sớm rồi.

- Cho dù là vậy, chúng ta cũng có thể tập hợp bọn họ thành đội quân phụ thuộc vào Thượng Tứ Quân, để mỗi ngày bọn họ chịu sự huấn luyện giống như Thượng Tứ Quân, tranh thủ luyện ra một đội ngũ hùng mạnh. Còn về những người còn lại, Thái úy càng không cần phải lo lắng, Thái úy có thể đổi xưởng dưới tay ngài thành nhà xưởng, thống nhất quy hoạch sản xuất, như vậy cũng có thể miễn đi rất nhiều thợ vô dụng, Đoạn Trù Trang của Chu gia chính là ví dụ tốt nhất. Mặt khác, Thái úy hẳn là rõ ràng, bây giờ không giống trước kia, là giai đoạn thương nghiệp phục hồi, cho nên cần rất nhiều nhân lực chống đỡ, nhà máy in ấn của ta không tuyển được nam đinh, đã bắt đầu tuyển cả nữ nhân. Còn về Quân Khí Giám, cũng có thể tìm được một số thợ thủ công lành nghề. Còn nữa còn nữa, vừa mới nói mở đổ trường và liên minh đá cầu ở Giang Nam, chỗ nào mà chẳng cần người chứ, cho nên Thái úy căn bản không cần băn khoăn, bọn họ vừa rời khỏi quân doanh, chỉ cần bọn họ không thua kém, tuyệt sẽ có cơm ăn. Lý Kỳ nói xong một hơi, không khỏi có chút thở gấp. Bây giờ tuy rằng Thượng Tứ Quân đã luyện được giống như một đội quân, nhưng quá ít người, tăng cường quân bị vô cùng gấp rút, thật ra giải trừ quân bị chỉ là một lý do để Lý Kỳ tăng cường quân bị, hắn thật lòng cảm thấy sự tồn tại của Hạ quân quá lãng phí, đến lúc đó rắm cũng không có, nói không chừng còn thêm trở ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play