Thái Thao vừa mới rời đi, Tần Cối ở ngoài cung chờ đã lâu liền tiến lên, chắp tay nói: - Hạ quan bái kiến đại nhân.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt y hưng phấn, ha hả cười, nói: - Cuối cùng đã đến lượt chúng ta thi triển quyền cước. Lát nữa ngươi triệu tập người, chuẩn bị tiến hành thanh tra toàn diện đất đai phụ cận Kinh sư, nhưng là chúng ta chỉ tra, không làm gì nữa, ta muốn để những người đó tự mình gõ cửa tìm chúng ta. Mặt khác, ngươi viết vài áng văn chương nói về luật mới, nhớ kỹ, nội dung nhất định phải lấy dân chúng dân sinh làm trung tâm, không cần quá hoa lệ, thông tục dễ hiểu là được, phải thể hiện rõ ràng những lợi ích mà luật mới mang đến cho bách tính, ta muốn đăng lên Tuần san Đại Tống Thời đại, phát hành trên khắp cả nước, trước hết để dân chúng hiểu về luật mới, sau đó lại nói chuyện với đám thổ hào, địa chủ. À, vừa rồi Thái sư đề cử hai người đến Thương Vụ Cục của chúng ta, bọn họ sẽ giúp ngươi một tay.

Tần Cối gật đầu nói: - Hạ quan nhớ kỹ.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Tiểu Tần à, chúng ta có thể ngẩng đầu hay không, đều xem lần này đó.

- Hạ quan hiểu được.

- Được rồi, tranh thủ trước tết tạo ra chút động tĩnh đi, tuy rằng chúng ta vẫn một mực đề cao khiêm tốn, nhưng yên lặng quá lâu, sẽ khiến người ta quên mất sự tồn tại của chúng ta.

Lý Kỳ nói đến đây thì ánh mắt đột nhiên nhìn về phía trước, nét mặt vui vẻ, nói: - Tạm thời cứ vậy đi, ta đi trước. Hắn nói xong, vỗ vai Tần Cối, rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Tần Cối quay đầu nhìn lại, thấy Lý Kỳ bước nhanh về phía một chiếc xe ngựa ven đường, nói: - Vị đại nhân này đúng là diễm phúc không cạn.

- Bộ Soái.

Trong gió lạnh thấu xương, Mã Kiều ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng bị gió thổi đỏ bừng cả mặt, nhưng phong phạm cao thủ không giảm chút nào.

- Được lắm! Tiếp tục duy trì.

Lý Kỳ gật đầu, trở mình leo lên xe ngựa, nói với phu xe: - Đến Học viện Thái sư. Còn chưa dứt lời, hắn đã vén rèm lên chui vào, được một làn hương phả vào mặt nghênh đón, chỉ thấy một vị đại mỹ nữ quyến rũ ngồi bên trong, nhìn thấy nàng khiến trong lòng Lý Kỳ cảm thấy ngứa ngáy. Mỹ nữ này không phải Phong Nghi Nô thì là ai.

- Huynh đúng là không có quy củ, bước lên cũng không nói trước một tiếng. Khóe miệng Phong Nghi Nô mỉm cười, trắng mắt liếc Lý Kỳ một cái.

- À, vậy huynh đi xuống vậy.

- Này. Phong Nghi Nô hờn dỗi, u oán nhìn Lý Kỳ.

Toàn thân Lý Kỳ nhũn cả ra, sao động đậy được nữa, ha ha nói: - Đùa thôi mà. Chỉ cần muội ngồi đây, ôi mẹ ơi, dù là tám con trâu kéo huynh cũng không đi đâu. Hơn nữa, thực sự đã lâu rồi huynh không được hưởng thụ cảm giác được mỹ nữ đến đón huynh tan tầm rồi, cảm giác này thật tốt mà. Hắn nói xong thì đường hoàng ngồi xuống.

- Chỉ giỏi nói nhảm. Phong Nghi Nô bất mãn vuốt miệng, nhưng trong mắt ngập tràn hạnh phúc. Đột nhiên, lại vội vàng hỏi: - Đúng rồi, Hoàng thượng có trách huynh không.

Lý Kỳ đương nhiên biết nàng đang nói đến chuyện của Triệu Giai, thở dài: - Muội nói xem?

Sắc mặt Phong Nghi Nô căng thẳng, vội nói: - Hoàng thượng nói sao?

- Người nói đây là tội lớn tày trời, theo lý nên lăng trì xử tử.

- Hả?

Phong Nghi Nô sợ hãi che cái miệng nhỏ nhắn lại, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ lại thở dài, nói: - Nhưng mà, Hoàng thượng lại nói, Lý Kỳ vẫn là Đệ nhất Soái của Đại Tống, bỏ đi thì đáng tiếc, giết đi lại càng đáng tiếc, vậy là quyết định bỏ qua chuyện cũ, bảo huynh lần sau đừng ức hiếp nhi tử của người nữa.

Phong Nghi Nô nghe thấy sửng sốt, thật lâu sau mới phản ứng lại được, nhất thời nhướng cao mày liễu, theo thói quen xuất ra Đoạt mệnh truy hồn cước.

Lý Kỳ hít ngược khí lạnh, che lấy chân phải, giận dữ nói: - Sao muội lại giẫm lên chân huynh?

- Ai bảo cố ý dọa muội. Phong Nghi Nô hừ nói, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng liếc nhìn chân phải Lý Kỳ, thực ra khi nàng xuất cước, cũng đã hối hận rồi.

- Chẳng phải muội luyện được Cửu âm bạch cốt trảo sao, sao lúc nào cũng thích dùng chân vậy! Lý Kỳ xoa mu bàn chân nói.

- Muội đã luyện thần công này đến mức có thể sử dụng cả tay lẫn chân rồi.

Lý Kỳ cắn răng nói: - Vậy thật đáng vui đáng mừng.

- Đâu dám, đâu dám.

Phong Nghi Nô nói rồi chính mình lại không nhịn được, che miệng cười khanh khách.

Lý Kỳ thấy nàng cười tươi như hoa, hai ngọn đồi nảy lên, không khỏi có chút mê luyến, vươn tay kéo nàng vào lòng, lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Phong Nghi Nô khẽ sửng sốt, sau đó tựa đầu trên vai Lý Kỳ, hạ giọng nói:

- Thực ra muội rất muốn giúp huynh làm gì đó, chỉ đáng tiếc muội vô dụng, không chỉ không giúp được huynh, còn gây phiền phức cho huynh khắp nơi.

- Ui cha, đau đầu. Lý Kỳ đột nhiên rên rỉ nói.

Sắc mặt Phong Nghi Nô căng thẳng, vội hỏi: - Huynh sao vậy?

Lý Kỳ phiền muộn nói: - Đừng nói những lời này nữa, bây giờ huynh vừa nghe thấy nữ nhân nói những lời này, liền cảm thấy đau đầu.

Phong Nghi Nô kinh ngạc nói:

- Vì sao như vậy?

Lý Kỳ thở dài nói: - Muội có điều không biết, lúc trước Thất nương, Hồng Nô cũng nói những lời giống vậy, ta mềm lòng liền giao quỹ từ thiện cho các nàng, sau đó lại để các nàng làm lão sư, nhưng ai mà ngờ, các nàngai, muội cũng biết đó, Thất nương đi Giang Nam, muốn gặp mặt cũng khó, cô nàng Hồng Nô khi thì làm lão sư khi thì biến mất, làm cho bây giờ muốn tìm một người sưởi ấm chăn cũng không có, huynh đúng là tự tạo nghiệt mà.

Phong Nghi Nô chán nản nói: - Các nàng đều có thể vì huynh phân ưu, còn muội

- Đừng đừng đừng, muội ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, dù cho muội chỉ ngồi trong nhà, cũng xem như đã giúp đỡ ta rồi. Hai tay Lý Kỳ nắm chặt tay Phong Nghi Nô, cảm giác thật nhẵn mịn, trơn mềm, dịu dàng nói: - Nương tử, muội chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa ở nhà là được, những chuyện thô tục như kiếm tiền, nuôi gia đình giao cho vi phu đi.

Phong Nghi Nô nghe thấy vừa buồn cười, vừa cảm động, mắc cỡ đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng.

- Vậykhông thì muội lập tức đi làm, đêm nay giúp huynh sưởi ấm chăn đi.

Phong Nghi Nô sửng sốt, đột nhiên rút tay ra, hai gò má choáng váng, bĩu môi nói: - Huynhhuynh hạ lưu, nằmnằm mơ.

- Ặc, đây không phải chuyện sớm muộn sao, hơn nữa muội chẳng phải luôn hi vọng một cuộc sống giúp chồng dạy con sao, muội xem muội cũng không còn nhỏ nữa, mau lên đi, phụ nữ lớn tuổi không thích hợp mang thai đâu.

- Huynh muối chết sao.

- Sai rồi, sai rồi, huynh nói huynh không còn nhỏ nữa, phải nối tiếp hương hỏa, muội coi như thương xót đi.

- Hừ, sao huynh không đi tìm Hồng Nô, dù sao các huynh

- Hì hì, tìm Hồng Nô và tìm muội là hai chuyện khác nhau, nếu muội xấu hổ, thì có thể bảo Hồng Nô chỉ dẫn thực tế cho muội, làm mẫu một lần cũng được, huynh không hề để ý đâu.

- Dừng xe, đuổi huynh ấy xuống.

- Khụ khụ khụ, chuyến này của ta rất cấp bách, không thể dây dưa, ngàn vạn lần đừng dừng, nếu không chín cái đầu của ngươi cũng không đủ chém đâu. Lý Kỳ nghiêm túc nói với phu xe bên ngoài.

Phong Nghi Nô nghe xong, hừ một tiếng, cũng không đuổi Lý Kỳ xuống nữa, hiển nhiên mềm lòng như nàng lại bị kẻ diễn xuất tinh tế như Lý Kỳ lừa gạt qua chuyện rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play