Nhưng hắn chợt nhớ tới bên kia còn có Lương Sư Thành, hắn cũng có chút sợ hãi Lương Sư Thành. Mặt khác hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, Tống Huy Tông nhất định sẽ vì chuyện này mà trách phạt Vương Phủ. Cho nên, để phối hợp cùng hương phấn đó, và khiến Vượng Tài biểu diễn đúng chỗ, cuối cùng hắn mới quyết định tăng thêm cây Ngọc Chi này lên, tuy rằng Ngọc Chi mọc trong khe cửa cũng không phải chuyện đáng tin cậy gì, nhưng đây là cổ đại, bọn họ cũng không hiểu mấy điều này đó, Lý Kỳ cũng không trông mong có thể giấu diếm cả đời, chỉ cần có thể giấu diếm qua lúc này là được.

Niềm vui bất ngờ ngắn ngủi qua đi, ánh mắt Lý Bang Ngạn đã liếc ra phía ngoài cửa, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Lý Kỳ nhìn thấy rõ tất cả, vừa ăn cướp vừa la làng nói:

- Điều này cũng quá thần kỳ đi, ta cũng chưa từng nghe nói trong khe cửa này còn có thể mọc ra nấm linh chi, không phải do con người làm chứ?.

Vương Phủ nghiêm sắc mặt, không vui nói:

- Ngươi đây là ý gì? Không phải là nói bổn tướng và một con chó thông đồng để lấy lòng hoàng thượng chứ?

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Ay, Tương Minh không cần nổi nóng, đây đều là trẫm chính mắt nhìn thấy, cũng không có người cố ý làm ra, Lý Kỳ, ngươi có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi đó.

Ôi! Xem ra ta nói lời thật thì đúng là không ai tin tưởng. Lý Kỳ cười làm lành nói:

- Thần chỉ là tùy tiện nói một chút, cũng mong Vương tướng độ lượng.

Kỳ thật đây cũng là lời thoại đã nghĩ ra từ sớm, tất cả đều phát triển theo kịch bản của hắn.

Vương Tuyên Ân dù sao cũng nhỏ tuổi. Không hiểu lý này, lại càng không biết tai vạ sắp rơi xuống đầu đến nơi, vẫn còn a dua nịnh hót, cười nịnh nói:

- Hoàng thượng, thần khuyển này không phải là lên trời phái tới chỉ dẫn chúng ta tìm kiếm điềm lành này hay sao?

Lý Kỳ thoáng sửng sốt, trong lòng cứ buồn bực, đây không phải lời thoại của ta sao, con mẹ ngươi, đến lời thoại của đạo diễn cũng cướp, thật là không có đạo đức nghề nghiệp.

Cách nói này thật sự là hay đến cực điểm. Tống Huy Tông nghe thế lại mừng rỡ, nhưng lần này vừa nhìn liền nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa. Không khỏi thoáng sửng sốt, nhưng bởi vì lúc này tâm trí ông ta đều đổ vào cây Ngọc Chi này và con thần khuyển kia, cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức cười nói:

- Chính xác, chính xác xem ra thần khuyển này và Ngọc Chi này đều mang nghĩa điềm lành.

Thật ra Vương Phủ sớm đã nhận thấy vẻ mặt khác thường của Lý Bang Ngạn, trong lòng biết không thể giấu diếm, nhưng thấy Tống Huy Tông sau khi phát hiện, mà vẫn lơ đễnh. Trong lòng không khỏi mừng rỡ, hiện giờ lão ta rất được Hoàng thượng ân sủng, lòng tự tin bành trướng tới cực hạn, cũng không cần phải chú ý cẩn thận nữa rồi. Mà Tống Huy Tông lại là một Hoàng đế hiếm thấy, tất cả mọi điều khiến lão ta cảm thấy cho dù để Hoàng thượng biết lão và Lương Sư Thành ám môn tương thông, Hoàng thượng cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trách tội lão ta, mà nấm linh chi này lại khiến lão ta cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp lão ta.

Thật có thể nói là người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Hoàng thượng, Ngọc Chi này đặc biệt như thế, hay là gỡ nó xuống. Để vi thần đi nấu thành một món ngon, xem thử Ngọc Chi này có hương vị thế nào.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Càn quấy. Tiểu tử ngươi nói chuyện tại sao vẫn không có chừng mực vậy, đây là điềm lành trời ban, sao có thể tùy ý phá hỏng.

Dừng một chút, ông ta lại quay sang Chúc Mãng nói:

- Nhanh thưởng thần khuyển này một ít thức ăn, ha ha, nó cũng lập nhiều công lớn rồi.

- Tuân mệnh.

Chúc Mãng khẩn trương lấy ra một ít thịt khô cho Vượng Tài ăn.

Tống Huy Tông hưng trí khá cao, nói:

- Tên Vượng Tài này rất tầm thường, không được, không được, phải đổi cái tên khác.

Vương Phủ nịnh nọt nói:

- Hoàng thượng, sao không gọi nó Ngọc Tường Thụy.

- Ngọc Tường thụy?

Tống Huy Tông nghe thế mắt sáng ngời, nói:

- Tên rất hay, tên rất hay, vậy gọi là Ngọc Tường Thụy.

Vương Tuyên Ân vội vàng hành lễ nói:

- Tiểu chất thay Ngọc Tường Thụy khấu tạ Hoàng thượng ban tên.

Trong lòng vui thích, Hoàng thượng đã ban tên cho chó cưng của ta, đây là vinh dự lắm đó nha, sau này dắt đi ra ngoài, thì uy phong thì cỡ nào!

Tống Huy Tông cười ha hả, chỉ vào Vương Phủ nói:

- Điềm lành giáng xuống phủ ái khanh, đó cũng là ông trời coi trọng ái khanh, có ái khanh trợ trẫm, giang sơn của trẫm không phải lo nữa rồi.

Vương Phủ nghe xong, thì mở cờ trong bụng, hành lễ nói:

- Vi thần hổ thẹn không dám nhận, vi thần chỉ mong có thể cúi đầu hầu hạ Hoàng thượng, đến chết mới dừng.

Tống Huy Tông ha hả nói:

- Ái khanh mau mau miễn lễ! Lòng trung thành của khanh đối với trẫm, trong lòng trẫm hiểu được.

Lý Kỳ đứng một bên bắt đầu có chút mơ hồ, mới vừa rồi hắn cũng thấy Tống Huy Tông liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nhưng trên mặt lại không có một chút gì không hài lòng, còn khen Vương Phủ một tràng, trong lòng không ngừng ngỡ ngàng, giống như bị ngã xuống hầm băng, chẳng lẽ lại lừa người như vậy.

Mấy người lại thưởng thức Ngọc Chi này một lượt nữa, rồi sau đó mới mang theo Ngọc Tường Thụy rời đi

Vương Phủ hiện giờ chắc phải cưng Ngọc Tường Thụy này chết mất thôi, lấy từ chỗ Chúc Mãng muốn mấy miếng thịt, tự mình đút cho Ngọc Tường Thụy ăn.

Người buồn bực nhất không ai qua được Lý Kỳ, đây thật sự là bận rộn phí công rồi.

Còn Lý Bang Ngạn thì vẫn trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lại thường nhìn phía Tống Huy Tông.

Nhưng còn chưa đi ra không bao xa, Tống Huy Tông đã tỉnh táo lại dường như chợt nhớ ra cái gì đó, hé mắt thoáng nhìn về phía sau, trong lòng bừng tỉnh, giờ khắc này, rốt cuộc ông ta hiểu được vì sao từ trước tới nay Vương Phủ luôn có thể đoán được tâm tư của ông ta, hóa ra là âm thầm cấu kết với Lương Sư Thành. Đại thần và nội thị cấu kết với nhau, là điều tối kỵ của quân chủ, điểm này càng thể hiện rõ ràng ở triều Tống, dù sao triều Đường cũng là diệt vong vì điều này, trong phương diện này Tống Huy Tông cũng không ngốc, trong lòng nhất thời tức giận không ngừng, nhưng trên mặt vẫn không lộ thanh sắc như cũ, bởi vì chuyện này tới quá đột nhiên, mà Vương Phủ cũng không phải thần tử bình thường, nhất thời ông ta cũng không biết nên xử lý như thế nào, khóe miệng hãy còn mỉm cười.

Nhưng, biểu cảm rất nhỏ này của ông ta, vẫn không tránh được cặp mắt của Lý Kỳ, Lý Bang Ngạn, khóe miệng hai người đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Vương Phủ đáng thương, hiện giờ còn đang cho Ngọc Tường Thụy ăn thịt, đối với hết thảy chuyện này đều toàn không biết.

Trong yến hội đêm đó, người tới đều là vây cánh của Vương Phủ, Lý Kỳ cùng bọn họ cũng không có bất kỳ giao tình nào, vì vậy nên không đến tham gia yến hội, mà luôn đứng ở trong phòng bếp.

Còn trên yến hội, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đều vô cùnh ăn ý khi không đề cập đến chuyện Ngọc Chi, Lý Bang Ngạn muốn nói cũng sẽ không nói cùng vây cánh của Vương Phủ, ý nghĩa này không lớn, mà Vương Phủ thì lại bởi vì nếu là đem chuyện này nói ra, xác định chắc chắc sẽ có người muốn đi xem, như vậy bí mật của lão và Lương Sư Thành chắc chắn sẽ bị công khai, đây là chuyện khiến lão có chút kiêng kị, lão vẫn sợ Tống Huy Tông nói ra, cho nên vẫn luôn cùng đi bên cạnh Tống Huy Tông, không ngừng tìm đề tài để nói, lại thấy Tống Huy Tông dường như thật sự không để trong lòng, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại càng thêm đắc ý.

Lại không biết cho dù lão không làm như vậy, Tống Huy Tông cũng không sẽ nhắc tới, hơn nữa chỉ biết càng thêm tức giận đối với lão. Vương Phủ này cũng là kẻ nghĩ đến nghìn điều tất vẫn có điều sơ thất!

Buổi yến hội này kết thúc trong bầu không khí gió êm sóng lặng, vui vẻ hòa thuận.

Yên tĩnh qua đi, nghênh đón mưa rào cuồng phong của tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play