Mặc dù Thái Kinh ở ẩn đã lâu, nhưng trong triều cũng có không ít thế lực, vẫn không thể khinh thường được, Vương Phủ đương nhiên hiểu rõ điều này, mà lão ta và Thái Kinh lại thủy hỏa bất dung. Hiện nay lão ta đã đạt đến vị trí không thể cao hơn được nữa, cũng đạt được tất cả những gì lão ta mong muốn. So với Lý Kỳ, Thái Kinh trước sau vẫn là mối họa lớn trong lòng lão ta. Lão ta hiểu rất rõ địa vị của Thái Kinh trong lòng Tống Huy Tông, hai người này có thể nói vừa là quân thần, vừa là tri kỷ, rất khó có người có thể thay thế được. Nhìn ở một góc độ nào đó, Thái Kinh chính là tâm ma ẩn sâu trong lòng lão ta. Trước đây lão ta chủ trương liên kết người Liêu tấn công nước Kim, một trong những nguyên nhân là vì Thái Kinh, bởi vì lão ta muốn vượt qua “vinh quang” không đếm được của Thái Kinh.
Lúc này đây, lão ta đã thành công, thu phục Yến Vân, đây chính là niềm vinh hạnh lớn lao! Việc lão ta cần làm lúc này là củng cố địa vị của mình, bóp chết tất cả mọi uy hiếp từ trong trứng nước, Thái Kinh, Lý Kỳ, Thái tử không nghi ngờ gì chính là đối tượng tấn công của lão ta, chỉ vỏn vẹn mấy ngày, lão ta liên tiếp buộc tội mười mấy quan viên, đều là người của Thái Kinh và Thái tử.
Nhìn thấy thế lực mà mình cực khổ gầy dựng sắp bị Vương Phủ diệt trừ, làm sao Thái Kinh có thể ngồi yên cho được.
Nhưng mà, người không có bất cứ thế lực nào như Lý Kỳ, lại may mắn tránh được kiếp này. Mỗi ngày trên triều đều xem Vương Phủ biểu diễn, Vương Phủ ngày càng đắc ý, lão ta càng vui mừng, dựa theo đạo lý vật cực tất phản, Vương Phủ lần này không nghi ngờ gì là đang tự đào hố chôn mình.
Hôm nay sau khi tảo triều, Thái tử Triệu Hoàn một mình đi ra, dẫn đầu ra khỏi đại điện, vẻ giận dữ đầy mặt, ống tay áo vung lên đầy tức giận, đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thời Trung đi theo phía sau, mà ngược lại, Vương Phủ và đám nanh vuốt của lão ta mặt mày phơi phới nói cười vui vẻ đi ra, còn một đám đại thần ra sau lại xì xào bàn tán, sắc mặt vô cùng kỳ quặc..
Hôm nay Vương Phủ ngày càng đắc ý không buông tha ai, trực tiếp thượng tấu buộc tội cận thần của Thái tử, Cảnh Nam Trọng, nói Cảnh Nam Trọng dốt nát kém cỏi, ăn hối lộ trái phép, dẫn dắt Thái tử lầm đường lạc lối.
Sau khi Tống Huy Tông nghe xong, long nhan đại nộ. Vốn dĩ muốn cách chức điều tra Cảnh Nam Trọng, may mắn là Thái tử liều chết giúp đỡ, Tống Huy Tông chỉ tước hết chức quan của Cảnh Nam Trọng, điều y đến chỗ Định Vương làm người hầu.
Cảnh Nam Trọng này, Lý Kỳ mơ hồ nhớ được, sự biến Tĩnh Khang kia sở dĩ trở thành nỗi nhục Tĩnh Khang, Cảnh Nam Trọng này cũng có công không nhỏ nha. Y không tiếc bất cứ giá nào, đả kích nhóm chủ chiến Lý Cương, Chủng Sư Đạo, kết quả y thành công, Bắc Tống lại bại trận.
Vương Phủ càng được thế, Lý Kỳ lại càng cô độc, một mình lẻ loi đi ra ngoài. Tần Cối đứng ngoài điện, thấy Lý Kỳ đi ra vội vã bước lên đón.
Lý Kỳ liếc mắt ra hiệu cho y, sau đó hai người nhanh chóng ra khỏi cung.
Ra khỏi cửa cung, trong mắt Tần Cối lộ vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, Vương tướng đúng là khinh người quá đáng, hiện giờ ngay cả Thái tử cũng nhượng bộ lão.
Lý Kỳ cười nói:
- Sao hả? Ngươi sợ sao?
T ần Cối lắc đầu nói:
- Hạ quan sợ, nhưng không phải lo cho mình, mà lo cho đại nhân ngài. Lần trước hạ quan có thể hóa nguy thành an, tin rằng Vương tướng sẽ không ra tay với hạ quan nhanh như vậy, hơn nữa, lão ta chắc chắn cũng cho rằng hiện nay cũng không cần thiết rồi. Bởi vì lão ta luôn tin chắc có thể mượn việc tăng thuế ruộng khiến cho luật mới của đại nhân trôi theo dòng nước. Đã như vậy, lão ta cần gì phí công đối phó với hạ quan, chỉ cần đại nhân ngài thua, thì hạ quan chắc chắn cũng không thoát được.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Lợi hại nha, có thể nhìn thấu tâm tư Vương Phủ.
Ngừng lại một lát, hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, vì sao Vương Phủ buộc tội Cảnh Nam Trọng, Thái tử lại tỏ vẻ lo lắng như vậy, lúc nãy ta thấy Thái tử suýt chút là rơi lệ rồi.
Tần Cối nói:
- Thực ra Cảnh Nam Trọng này cũng không có bản lĩnh gì. Từ sau khi Vương tướng được thăng làm Thiếu tể, mối quan hệ với Thái tử ngày càng tồi tệ, từng nhiều lần góp ý với Hoàng thượng, muốn lật đổ Đông cung, lúc đó địa vị của Thái tử ngập tràn nguy cơ, có thể nói Vương tướng đã uy hiếp đến căn cơ của Thái tử, trước mắt đã sắp thành công. Mà khi đó Cảnh Nam Trọng là thủ quan của Đông cung, lại không có bất cứ sách lược ứng đối nào, chỉ có thể bị động chịu đòn, thế nhưng quan hệ của y và Tả tướng lại vô cùng tốt, mà lúc đó Tả tướng lại được Hoàng thượng sủng ái, vậy là Cảnh Nam Trọng ở giữa bắc cầu, giới thiệu Tả tướng cho Thái tử, về sau Thái tử có được sự trợ giúp của Tả tướng, lúc này mới ổn định được cục diện, mà trong lúc hoạn nạn Cảnh Nam Trọng lại không rời xa Thái tử, lại càng được Thái tử tin tưởng sâu sắc.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Hoạn nạn thấy chân tình à.
Tần Cối nghe thấy, sắc mặt có chút kỳ quặc, nhỏ giọng nói:
- Thực ra có lời đồn, quan hệ của Cảnh Nam Trọng kia và Thái tử không đơn giản như vậy. Nhớ khi đó, Vương Phủ trù tính bãi miễn chức quan của con trai Thái tử Hoàng Thái tôn Triệu Kham, nhân vật mấu chốt chính là Cảnh Nam Trọng này. Nghe nói Vương Phủ uy hiếp y, muốn y lén lút mượn danh nghĩa của Thái tử, viết một bản tấu chương bãi bỏ chức quan của Triệu Kham, Cảnh Nam Trọng kia kiêng kỵ Vương Phủ, rốt cuộc thật sự làm vậy, Hoàng thượng cũng cho là thật, bãi miễn chức quan của Triệu Kham, lúc đó gây ra động tĩnh rất lớn.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Đó là phản bội trắng trợn đó, Thái tử còn giữ y bên cạnh, hôm nay còn liều chết cứu giúp, sao lại như thế chứ.
Tần Cối gật đầu nói:
- Lúc đó rất nhiều người cũng không hiểu, cũng bắt đầu từ lúc đó, truyền ra vài lời đồn kỳ quái, nói Thái tử và Cảnh Nam Trọng không phải quan hệ thông thường.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Vậy là quan hệ gì?
Hắn vừa nói xong, liền phản ứng lại ngay, che miệng nói nhỏ:
- Lẽ nào…lẽ nào Thái tử là gay….ôi không.
Hắn hạ giọng nói:
- Lẽ nào Cảnh Nam Trọng kia là nam sủng của Thái tử?
Tần Cối ngượng ngùng gật đầu, nói:
- Có điều chỉ là tin đồn thôi.
Tin đồn gì chứ, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Cảnh Nam Trọng kia đã làm cho con của y mất cả chức quan, y lại còn giữ Cảnh Nam Trọng bên cạnh, chắc chắn đã xảy ra quan hệ trên cả tình bạn, được lắm, tin tức đúng là nóng hổi mà, Hoàng đế tương lai lại là một người song tính luyến nha. Lý Kỳ vuốt mồ hôi, khóe miệng hiện ra nụ cười tà ác.
Tần Cối thấy Lý Kỳ bây giờ còn cười được, trong lòng không nói được gì, nói:
- Đại nhân, hiện nay Vương tướng rõ ràng là muốn diệt trừ dị kỷ, chỉ e chúng ta cũng không tốt hơn Thái tử bao nhiêu.
Lý Kỳ nói:
- Vậy ý của ngươi là gì?
Tần Cối hung hăng nói:
- Liên kết Đông cung, cùng chống lại Vương tướng.
- Lần trước ngươi đã nói rồi.
Lý Kỳ khẽ cười nói:
- Tiểu Tần à, chúng ta không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt, ngươi nghĩ xem, giả như bây giờ Vương tướng rớt đài, thì ai có thể thay thế vị trí của lão ta đây.
Tần Cối sửng sốt, nói:
- Xem ra, dường như Anh Quốc công và Tả tướng có khả năng nhất, không không không, khả năng của Anh Quốc công lớn hơn một chút.
Lý Kỳ cười nói:
- Nếu thế, thì chúng ta càng hỏng bét, Thái Du và Thái tử không có thù lớn, thậm chí quan hệ còn rất tốt, lại là cha con với Thái sư, kẻ thù của y chỉ có chúng ta thôi, lúc đó chắc chắn y sẽ tập trung hỏa lực đối phó chúng ta, nếu như vậy, ta thà rằng Vương Phủ tiếp tục ngồi ở vị trí này.
Tần Cối nhíu mày, cảm thấy mệt mỏi thở dài, nói:
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Lý Kỳ nói:
- Tiếp tục đợi xem đi, việc này phải cẩn thận tỉ mỉ, tùy tiện ra tay, chỉ là tự mua dây buộc mình thôi.
Tần Cối ngẩn người, trong lòng đột nhiên thở phào, thực ra từ lâu y đã cảm thấy Lý Kỳ có dự tính khác. Nghe hắn nói thế, trong lòng càng tin chắc vào suy nghĩ của mình, nhưng Lý Kỳ không nói, y cũng không tiện tiếp tục hỏi, chỉ có thể nhẫn nại chờ, xem coi Lý Kỳ làm sao phản kích lại trong tuyệt cảnh như vậy.
Sau khi chia tay Tần Cối, Lý Kỳ đột nhiên đổi hướng đến trang viên ở ngoại ô phía tây.
Đi vào trang viên, Lý Kỳ không đi tìm Da Luật Cốt Dục, cũng không về phòng mình, mà đi vào một viện nhỏ ở góc vắng vẻ bên phía đông, lúc này, cửa lớn của viện đóng chặt, có hai hộ vệ gác trước cửa.
Hạ nhân trong trang viên đều biết nơi này là cấm địa.
- Ty chức tham kiến Bộ soái.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Mở cửa ra.
- Dạ.
Một gã hộ vệ lập tức mở cửa.
Đợi Lý Kỳ vào rồi, gã lại đóng cửa lại.
Trong viện vô cùng rộng lớn, trên khoảnh đất trống bày rất nhiều dụng cụ, ví dụ như rào cản, cầu độc mộc, vân vân.
Gâu gâu gâu!
Một tràn tiếng chó sủa đón tiếp Lý Kỳ.
- Đại nhân, ngài đến rồi à.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng vóc cường tráng, khuôn mặt thô lỗ đang giữ một con chó săn hình dáng trung bình, thể chất khỏe mạnh đi đến.
Lý Kỳ cười gật đầu, chỉ con chó săn hỏi:
- Huấn luyện Vượng Tài sao rồi?
Người nọ cung kính nói:
- Vượng Tài đã huấn luyện xong rồi.
- Kêu nó đứng lên xem.
Người nọ lập tức ra dấu tay cho Vượng Tài, Vượng Tài lập tức đứng lên, thè cái lưỡi thật dài ra.
- Trở mình.
Người nọ lại ra dấu tay, Vượng Tài lập tức lăn lộn trên đất.
- Bảo nó cút.
Người đó chỉ tay vào lồng sắt bên góc phải, quát lên:
- Đi về.
Vượng Tài không chút do dự, nhanh chóng phóng về nhà mình.
Lý Kỳ hài lòng cười, đi đến một cái tủ gỗ bên trái, lấy một quả cầu ra.
Vượng Tài thấy thế, đột nhiên kêu lên.
Lý Kỳ cười, đá quả cầu một cái, gần như cùng lúc, Vượng Tài xông ra, rất nhanh, nó đã cắn quả cầu trở về bên cạnh người kia, đặt quả cầu dưới chân người đó, kêu lên vài tiếng gâu gâu gâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT