Mọi người nghe xong như lọt vào sương mù, cảm thấy ngươi khiến bọn họ phải nộp tiền thuế gấp mấy lần, còn nói là đang giúp bọn họ kiếm tiền, đây là lý lẽ gì chứ, xem bọn họ như kẻ ngốc sao.

Dương Phàm nghi hoặc nói:

- Kinh tế sứ, lời này của ngài là sao, sao ta nghe không hiểu chút nào vậy.

Nếu ngươi có thể hiểu được, thì ta lừa ai được chứ! Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

- Các vị rốt cuộc có từng nghĩ tới, vì sao Hoàng thượng lại muốn đặt thuế nông nghiệp này vào trong phạm vi xây dựng kinh tế không.

Toàn bộ mọi người đều lắc đầu, bọn họ chỉ quan tâm lợi ích của mình, bọn họ sao lại phí sức nghĩ những chuyện khác chứ.

Cao Nha nội đột nhiên la lên:

- Rất đơn giản mà, thuế nông nghiệp cũng là tiền, đương nhiên liên quan đến kinh tế.

Sặc! Tên nhóc này hồi quang phản chiếu hả, Lý Kỳ không nén nụ cười nói:

- Nha nội nói rất đúng, chỉ cần có dính líu đến tiền thì đều thuộc về kinh tế. Nhưng mà, trọng điểm không nằm ở thuế, mà nằm ở đất. Ngày tháng phát tài dựa vào ruộng đất đã qua lâu rồi, sản lượng một năm của mấy mẫu ruộng của các vị có thể kiếm được bao nhiêu? Các vị đi hỏi Chu viên ngoại của Trù Đoạn Trang xem, công xưởng của ông ấy một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền, gấp trăm lần cũng không chừng! Miếng đất mà công xưởng của ông ấy chiếm, lại là bảo vật không ngừng tăng giá đó. Lẽ nào các vị chưa từng nghĩ tới, tại sao cùng là một miếng đất, lại khác biệt lớn như vậy chứ? Hiện tại ta có thể nói với các vị một câu, nếu các vị không muốn tự nguyện đăng ký đất đai của mình, ta tuyệt không ép, có điều đến lúc đó các vị hối hận, cũng đừng tới tìm ta.

Lời này vừa dứt, mọi người kinh ngạc không thôi, dường như đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể lại không nói rõ được, trên mặt thay đổi đột ngột, Từ Vệ nở nụ cười tươi nói:

- Này này này, Kinh tế sử, ngài đừng tức giận, chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta còn không phải là không hiểu nguyên do nên mới đến hỏi ngài sao, nếu vừa rồi có mạo phạm gì, mong Kinh tế sử đại nhân bỏ qua cho.

Mọi người nhao nhao lấy lòng Lý Kỳ.

Đám người các ngươi không đi bán dạo, thật là lãng phí nhân tài, có tiền chính là cha mẹ. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, miệng lại nói:

- Sao ta dám trách các vị chứ, trước nay ta làm việc đều coi trọng ngươi tình ta nguyện, dù là luật mới, cũng giống như thế, ta sẽ không ép buộc các vị làm bất cứ việc gì, ta cũng không tin có tiền mà không ai muốn kiếm.

- Đúng thế, đúng thế.

Dương Phàm cười gật đầu, nói:

- Kinh tế sử mau chóng nói cho chúng ta biết chỗ tuyệt diệu trong này đi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đột nhiên đưa tay chỉ một người bên trái, nói:

- Tôn Ngũ lang, Tôn gia các vị ít nhất cũng có một trăm mẫu ruộng chứ.

Người này tên là Tôn Vinh, phụ thân gã nhậm chức ở Tam ti, về mặt nào đó mà nói, phụ thân gã và Lý Kỳ có thể coi như là kẻ thù, nhưng gã lại qua lại thân thiết với Lý Kỳ, rất rõ ràng, Tôn gia cũng muốn bắt cá hai tay.

Tôn Vinh sao lại nói thẳng ra, ngượng ngùng cười, không đáp lời, coi như thừa nhận.

Lý Kỳ nói:

- Ta nhớ rõ lúc ta mở rộng xưởng in ấn, còn mua một mẫu đất của nhà huynh, ta nhớ không lầm chứ.

Tôn Vinh cười nói:

- Không có, không có, đúng là có chuyện này.

Lý Kỳ lại nói:

- Mẫu đất đó của các vị vốn dùng để trồng lương thực, hơn nữa còn không phải ruộng tốt gì, trừ đi tiền thuế, số tiền mà mẫu đất đó trồng cây mười năm kiếm được, e rằng cũng không nhiều như số tiền ta mua cho huynh, ta nói không sai chứ?

Tôn Vinh thẳng thắn gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ta còn phải cảm tạ Kinh tế sử việc này.

- Không không không.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đối với huynh mà nói, tiền huynh kiếm được đã đủ rồi, nhưng với ta mà nói, số tiền này, xưởng in ấn của ta sản xuất một năm cũng kiếm lại được. Miếng đất này kiếm tiền được hay không, không nằm ở bản thân miếng đất, mà là những gì nằm ở trên nó.

Mọi người nghe được liền gật đầu.

Cao Nha nội nói:

- Chuyện này ta hiểu, tức là muốn chúng ta không trồng lương thực, chỉ xây nhà cửa là được rồi.

Toát đầy mồ hôi! Cái bao cỏ ngươi, không trồng lương thực, ngươi ăn cái gì hả. Lý Kỳ cả giận nói:

- Nha nội, nghe thấy ngươi nói, ta còn tưởng ngươi định không ăn cơm, chuẩn bị tu hành thành tiên chứ, không trồng lương thực, các vị ăn cái gì.

Cao Nha nội nghe xong, cảm thấy cũng đúng, nói:

- Vậy rốt cuộc là ý gì chứ.

Những người còn lại bị Cao Nha nội chen vào, lại trở nên mờ mịt.

Hiện tại Lý Kỳ vừa nghe thấy tiếng của Cao Nha nội liền đau đầu, thật đúng là khắc tinh trời sinh mà, hắn không sợ người thông minh, chỉ sợ loại nam nhân đơn thuần, mà tà ác, phía sau lại có lực lượng hùng hậu như Cao Nha nội, dứt khoát không để ý tới y, nói:

- Lương thực nhất định phải trồng, nhưng ruộng còn phải chia ra năm bảy loại. Nhớ trước đây, khi Hiền tướng Vương An Thạch cải cách, còn chia ruộng đất thành năm loại, dựa theo sản lượng của ruộng mà định ra mức thuế tương ứng, nhưng ruộng xấu nhất và ruộng tốt nhất, sản lượng khác biệt quá xa, căn bản rất lãng phí, lại có vài người dùng ruộng tốt nhất để xây nhà, vân vân, chuyện này cũng lãng phí, cho nên việc phân phối hợp lý đất đai trở nên cực kỳ quan trọng. Mà trongviệc xây dựng kinh tế của ta có một hạng mục rất quan trọng, chính là phát huy hết tác dụng của mỗi một miếng đất.

Tôn Vinh gật đầu nói:

- Ta hiểu ra rồi, ý của Kinh tế sử có phải là, dựa vào sự khác biệt của đất đai, mà quyết định làm gì với nó, ruộng tốt thì trồng lương thực, đất hoang thì biến thành nhà ở, hoặc xưởng chế tác, công xưởng.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ngũ lang nói không sai, ý của ta đại khái là vậy.

Dương Phàm nói:

- Nhưng việc này liên quan gì chuyện tăng thuế ruộng?

- Đương nhiên có.

Lý Kỳ cười nói:

- Mấu chốt của tăng thuế ruộng không phải ở tiền thuế, cùng đạo lý, nó chỉ là một lý do thanh tra đất đai mà thôi.

- Hả? Lại có ý gì đây.

Lý Kỳ thở hắt ra, nói:

- Hiện nay giai đoạn đầu của xây dựng kinh tế đã cơ bản hoàn thành, bởi vì một loạt cải cách này, đã nâng cao địa vị của thương nhân rất nhiều, dẫn đến rất nhiều người hứng thú với việc buôn bán. Tiếp theo chính là bắt đầu bước thứ hai, người đã có rồi, tiền cũng có luôn, nhưng các trang bị dụng cụ lại chưa có, để chế tạo trang bị dụng cụ, lớn thì đến xưởng chế tác, công xưởng, nhỏ thì đến mỗi một cửa hiệu, thậm chí là mỗi một quầy hàng.

- Trước hết ta cho các vị hay một tin tức, không bao lâu nữa, Thương Vụ Cục sẽ tiến hành quy hoạch bí mật toàn bộ Kinh thành, bước đầu dự định sẽ xây dựng ba khu công nghiệp lớn và năm khu nông nghiệp, tức là tập hợp các công xưởng lại một chỗ, phát triển mạnh sản xuất, lại tiến hành chỉnh đốn quy hoạch ruộng tốt, tranh thủ sản xuất nhiều lương thực hơn nữa, sau này sẽ ngày càng nhiều những việc xây dựng như vậy. Tất thảy những chuyện đó đều không tách rời đất đai, ta không sợ không có thương nhân đầu tư, có thể dự kiến, một khi một miếng đất nào đó nằm trong quy hoạch khu công nghiệp, vậy giá trị của miếng đất cũng sẽ tăng lên nhiều lần, thậm chí có thể tiến hành theo hình thức thuê mướn, ta không dám nói nhiều, so với số tiền kiếm được dựa vào việc trồng lương thực không biết gấp bao nhiêu lần nữa. Hơn nữa một khi đất ruộng chuyển thành đất thương nghiệp, tăng thuế ruộng đối với các vị mà nói, tiền thuế cũng sẽ giảm đi, đương nhiên, ngược lại cũng thế, đất quy hoạch khu nông nghiệp, thuế nông nghiệp phải nộp cũng sẽ tăng lên, nhưng nói tóm lại, các vị vẫn đang kiếm tiền, sẽ không bù tiền, lại thêm phần bổ sung của khu công nghiệp, các vị nhất định sẽ kiếm lời to nha.

- Nhưng vấn đề là, Thương Vụ Cục chúng ta cũng không đủ nhân lực đi từng miếng từng miếng đất để hỏi, miếng đất này là của ai, miếng kia là của ai, cứ thế không biết năm nào tháng nào mới hoàn thành, còn nữa, nếu không hợp pháp, triều đình không dám dùng, người khác cũng không dám mua, trời biết sau này lại có chính sách gì nữa. Cho nên, chúng ta chỉ có thể dựa trên đất đã đăng ký để mà quy hoạch, nhưng rất nhiều đất đai không nằm trong sổ đất trong tay chúng ta, ta tin rằng rất nhiều người sẽ tự động tìm đến để đăng ký, không có ghi chép, tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi xem xét, ta dám bảo đảm, sau ba năm, những người không đến đăng ký, chắc chắn sẽ hối hận đến hộc máu.

Hắn nói xong thì ngồi xuống, nhấc ly trà lên uống một miếng, nhưng còn chưa nuốt xuống, lại nghe Cao Nha nội nói:

- Hối hận đến hộc máu sao? Ta trước nay chưa từng nghe nói.

- Phụt.

Lý Kỳ phun ngay trà ra ngoài, lau miệng một cái, nói:

- Ta nói chứ Nha nội, ta con mẹ nó nói nhiều vậy, chắc không phải ngươi chỉ nghe được mỗi câu cuối thôi chứ.

Cao Nha nội bĩu môi nói:

- Cái này thì ngươi nói đúng, ta chỉ nghe hiểu mỗi câu này. Ta làm ăn không lợi hại như ngươi, nghe những thứ đó làm gì. Dù sao Túy Tiên Cư các ngươi làm gì, ta cũng sẽ làm theo như thế, các ngươi ném tiền vào đâu, ta cũng sẽ ném tiền vô đó, ta chỉ việc nằm đó thu tiền thôi, quan tâm những chuyện phiền phức kia làm gì, huống hồ tiền này cũng là ngươi giúp ta kiếm mà.

Hứ. Con mẹ ngươi thật sự xem ta là cố vấn kinh tế rồi hả. Lý Kỳ tức giận nói:

- Nha nội, ngươi thật sự quá thông minh rồi, lần đầu tiên ta thấy ngươi làm ăn buôn bán như vậy nha, còn mạnh hơn ta nhiều lắm đó.

Cao Nha nội vuốt ve tóc mai, nói:

- Còn phải nói, ngoài trừ nấu ăn ra, bản Nha nội không sánh bằng ngươi chỗ nào chứ, thật không biết Phong nương tử sao lại chọn ngươi, thật khiến người ta khó hiểu nha.

Lý Kỳ ơi Lý Kỳ, mày ngàn vạn lần đừng tức giận với thằng nhãi này, như thế rất mất mặt đó. Lý Kỳ cố gắng điều hòa tâm tình lại.

Hồng Thiên Cửu đột nhiên móc một quyển sổ trong lòng ra, nói:

- Ca ca nói rất đúng, Hồng gia chúng ta cũng nghĩ như vậy, Thất Công nói đại ca huynh xuất thân là thương nhân, làm việc gì cũng đều nghĩ thay cho những người buôn bán chúng ta, nhất định sẽ không khiến chúng ta thiệt thòi, huynh xem, Thất Công còn bảo đệ mang khế đất trong nhà đến đây.

Sài Thông cũng lấy ra một quyển sổ, cười nói:

- Ta cũng có mang theo.

Cao Nha nội bật dậy cả giận nói:

- Hai người các ngươi có ý gì chứ? Lẽ nào các ngươi đã quên tên nhãi ranh này vừa mới đoạt mất Phong nương tử, lại còn tự mình đưa tới, thiên hạ sao lại có chuyện dễ dàng như thế chứ, thu lại hết cho ta, để hắn tự mình tìm đến lấy.

Nói rồi y lại hét lên với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, đừng nói bản Nha nội làm khó ngươi, khế đất của phủ Thái úy ta cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng ngươi tự mình đến nhà đăng ký đi, bằng không ta sẽ không cho.

Hóa ra ba tên này đến đây giúp mình, mình đã nói mà, sao ba tên này vừa sớm tinh mơ liền chạy đến đây góp vui chứ, giỏi cho Nha nội ngươi, vừa rồi còn cố ý làm khó ta, được được được, lần này xem như ngươi lợi hại, Lý Kỳ cắn răng cười nói:

- Được được được, ta tự mình đến nhà đăng ký, dù sao đây cũng là chức trách của ta.

Cao Nha nội thấy Lý Kỳ cả nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, đảo mắt một cái, hà hà cười nói:

- Lý Kỳ à, nếu ta nói ngươi nhường Phong nương tử cho ta, ta mới cho ngươi đăng ký, ngươi có chịu không?

Lý Kỳ nhất thời toát đầy mồ hôi, giận dữ:

- Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play