- Đại ca.Thái Thao cũng hướng tới Thái Du thi lễ, ở thời cổ đại này lễ nghi vẫn là rất được chú trọng đấy.- Là Du Nhi à, tốt tốt tốt, lần xuất chinh này không làm mất mặt Thái gia chúng ta, vi phụ cảm thấy rất vui mừng.Thái Kinh vỗ vỗ bờ vai của Thái Du thiện cảm cười nói, ánh mắt hiền từ đánh giá trên người của Thái Du.Thái Du đỡ tay phải của Thái Kinh, vẻ mặt ân cần nói:
- Phụ thân gần đây có được khỏe, con không thể ở bên hầu hạ phụ thân, thật sự là bất hiếu.Thái Kinh khoát tay nói:- Con yên tâm, vi phụ mọi chuyện đều tốt, sức khỏe so với mấy năm trước còn tốt hơn.Một bên Thái Thao cười nói:- Đây là nhờ nhiều vào sự chăm sóc của Lý Kỳ đấy.Thái Du sửng sốt, nói:
- Lý Kỳ? Kinh Tế Sử Lý Kỳ?Thái Kinh gật gật đầu nói:- Chính là tiểu tử đó, tiểu tử này không những tay nghề làm bếp tinh xảo, hơn nữa đối với mỗi loại thực vật đều có sự am hiểu thâm sâu, vi phụ vẫn là toàn nhờ vào hắn mà bỏ được một số thói quen xấu, vậy mới kéo dài hơi tàn sống lâu một hai năm.- Không ngờ được hắn còn có tài năng này.Thái Du cười cười, đột nhiên hỏi:- Đúng rồi, phụ thân, nghe nói năm ngoái cha còn xây dựng một học viện Thái sư?
Thái Kinh ha hả nói:
- Ngươi tin tức cũng rất nhanh đấy, vừa về đã biết rồi.Thái Du cười nói:- Hiện giờ học viện Thái sư nổi tiếng hậu thế, con sao có thể không biết. Chỉ có điều con nghe nói học viện Thái sư này chẳng những không thu tiền của học sinh, lại còn bao bọn họ ăn ở, ngay đến cha mẹ của bọn họ đều được Thái gia chúng ta nuôi, việc này có thật hay không? Thái Kinh thoáng nhíu hạ lông mày, gật đầu nói:- Đúng là có việc này.Thái Du chìm lông mày nói:
- Phụ thân, cha làm như vậy là vì sao? Thiên hạ người không nhà để về nhiều như vậy, Thái gia chúng ta cho dù là có tiền, cũng không nuôi nổi. Con nghĩ đến chúng ta nên thừa dịp thanh danh bên ngoài hiện nay, tuyển nhận nhiều một số quan to phú quý, con cái của đại phú thương đến học viện Thái sư, thứ nhất có thể chuyển thiệt thành lợi, thứ hai còn có thể gia tăng địa vị Thái gia chúng ta ở trong triều, một công đôi việc, Thái gia chúng ta địa vị hiển quý, cần gì phải giao thiệp với dân tị nạn chứ?Thái Kinh sắc mặt hơi không hài lòng, nói:
- Du Nhi, con nói trong thiên hạ là người nghèo nhiều, hay là người giàu nhiều?- Đương nhiên là người nghèo. Phẩm chất cao phân biệt ở chính điều này.- Đó thì đúng rồi. Tiền là vật ngoài thân, nhiều thì vô dụng, hơn nữa chút tiền ấy đối với nhà chúng ta mà nói, không đáng nhắc tới, nhưng lại có thể đổi được một thanh danh tốt, đây đối với tương lai của Thái gia ta rất có lợi, vi phụ cũng là muốn nương tựa theo hơi sức cuối cùng này, vì hậu thế làm thêm chút chuyện, về phần con nói chuyện quan to phú quý này. Chúng ta vẫn phải đi đút lót bọn họ, thì một lúc vừa rồi, có bao nhiêu người đến chúc mừng con đó.Nói đến chỗ này, Thái Kinh đột nhiên thở dài nói:
- Du nhi, vi phụ luôn luôn nói cho con biết, làm người ánh mắt nhất định phải biết nhìn xa một chút, đặc biệt với địa vị con hiện giờ. Càng phải nhìn xa chút, điểm này con không bằng Lý Kỳ đâu.Thái Du khóe miệng khẽ nhăn một cái, cười nói:- Phụ thân nói rất đúng. Con thụ giáo. Phụ thân dường như khá coi trọng Kinh Tế Sử đó?Thái Kinh ha ha nói:
- Tiểu tử đó đích xác hắn có chỗ hơn người, là một nhân tài, sau này ổn thỏa có thể xuất sắc làm tướng, con sau này nên giao hảo với hắn mới đúng, đợi lát vi phụ sẽ giới thiệu hắn cho ngươi quen biết một chút.Thái Du híp mắt cười nói:- Vâng, vâng, con cũng đang muốn mở mang kiến thức vị thanh niên tài tuấn này.Phụ tử hai người hàn huyên vài câu nữa, liền rời đi.Thái Du nhìn bóng lưng phụ thân, thần sắc có vẻ rất phức tạp, bỗng nhiên bên cạnh một cung nữ đi tới, hắn tiện tay lấy một chén rượu uống một hơi cạn sạch, bên cạnh chợt có người dò hỏi:- Anh quốc công, ngươi có phải trong người không thoải mái, sao sắc mặt không tốt lắm?
Thái Du quay đầu nhìn lên, người tới chính là Đồng Quán, cười nói:- Nhận được Thái úy quan tâm, ta không sao.Đồng Quán ha hả nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.Thái Du đột nhiên hỏi:- Đúng rồi, Thái úy, ngươi và Kinh Tế Sử gặp mặt qua, thấy người này thế nào?Đồng Quán cười nói:
- Là một nhân tài, lại nói tiếp hắn còn là ân nhân của chúng ta đấy, chúng ta lần này có thể trở về nhanh như vậy, là toàn bộ nhờ vào hắn, nếu không như vậy, chúng ta bây giờ còn đang Hùng Châu đón gió Bắc rồi.Thái Du khẽ cười một tiếng, khinh miệt nói:- Thái úy không khỏi quá khiêm nhường, lúc trước hiệp ước thề thư trên biển giấy trắng mực đen, mọi thứ đều đủ, Kim quốc hắn có thể không đem Yến Kinh và những nơi khác trả lại cho chúng ta sao, ta thấy là Hoàng thượng có ý khiến hắn lập công, mới phái hắn đi đấy.
Đồng Quán thoáng sửng sốt, lập tức dấu diếm thanh sắc dò hỏi:
- Đúng vậy, đúng vậy. Sao vậy? Ngươi vì sao có hứng thú đối với Lý Kỳ như vậy?Thái Du thu liễm vài phần, cười nói:
- Chỉ là tò mò thôi.Đồng Quán ha hả nói:
- Đừng nói ngươi, ta mặc dù gặp qua hắn vài lần, nhưng đối với hắn cũng vô cùng tò mò, mới vừa rồi ta cùng với Hoàng thượng, Cao thái úy, hữu tướng bọn họ tán gẫu qua vài câu, mỗi người đối với hắn đều là càng thêm tán thưởng.Thái Du cười nói: - Vậy sao?Nhưng vào lúc này, một mùi hương cuốn tới.Mọi người ngửi thấy hơi chấn động, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang cửa bên kia, một lát, chỉ thấy bốn người tôi tớ mang một tấm ván gỗ hình chữ nhật đi đến, trên ván gỗ là một vật thể hình trụ tròn, có điều là dùng vải đỏ bao phủ, vì vậy không ai biết bên trong là cái gì.
- Đến rồi, đến rồi, đây đích thị là Vô Tướng.Tống Huy Tông kích động liền đứng dậy.Bốn người kia đầu tiên là đem tấm ván gỗ đặt lên bàn, tiếp theo lại hướng tới Tống Huy Tông thi lễ.Tống Huy Tông vội đi lên trước hỏi:- Món ăn này là Vô Tướng? Sao Lý Kỳ chưa tới?Một tên bên tay trái khom người nói:
- Đáp hoàng thượng, món này chính là chân giò hun khói vô tướng.- Chân giò hun khói Vô Tướng?Tống Huy Tông thoáng sửng sốt, nói:- Vậy - - - vậy rốt cuộc có phải là Vô Tướng hay không?Người nọ lại nói:
- Theo Phó tổng quản nói, nghiêm chỉnh mà nói đây lại không phải là Vô Tướng, chỉ là món khai vị của Vô Tướng.- Không phải Vô Tướng?Tống Huy Tông thoáng cảm thấy có chút thất vọng, hỏi:- Vậy Vô Tướng rốt cuộc khi nào mới có thể trình lên?
- Chuyện này - - - chuyện này tiểu nhân không biết, nhưng Phó tổng quản nói đợi sau khi dâng món này lên, mới đến lượt Vô Tướng.Tống Huy Tông thoáng gật đầu, thầm mắng Lý Kỳ thích làm ra vẻ huyền bí, chỉ vào đồ vật trên ván gỗ kia nói:- Đây là chân giò hun khói gì, lớn như vậy, mau xốc lên để trẫm nhìn một chút. - Vâng.Hai người đem xốc vải đỏ bên trên lên, chỉ thấy bày phía dưới là một cây chừng một thuớc dài, xúc xích chân giò đường kính ước chừng hai mươi phân, bề ngoài bóng loáng vô cùng. sắc đỏ vàng tỏa sáng, còn nhè nhẹ tỏa nhiệt, dường như mới ra lò không lâu. Mọi người đều ngẩn ngơ.Tống Huy Tông lại chưa từng gặp qua chân giò hun khói đặc biệt như vậy, run giọng nói:
- Đây - - - đây là chân giò hun khói?Người nọ cung kính đáp:- Vâng. Chân giò hun khói này dùng mười chân giò heo, cộng thêm ngọc trụ, hoa giao (chất dính), tinh bột, nhào thành bùn, lại lấy mười ruột lớn nhỏ trong thịt heo chế thành khuôn bên ngoài, đem thịt nát bao ở bên trong, hầm nó, còn nữa, những nguyên liệu này đều là từ trong nồi pha chế Vô Tướng lấy ra đấy.Đây là chân giò hun khói ư, đây rõ ràng chính là vàng mà!Mọi người sau khi nghe xong, đều âm thầm tắc luỡi, chính nguyên liệu mà người này ta nói, loại nào không quý báu vô cùng, phải biết rằng, đây vẫn chỉ là món khai vị, nhưng nghĩ mà xem, món Vô Tướng kia quý báu cỡ nào.Tống Huy Tông nghe được thèm chảy nước miếng, phất tay. Người nọ tới trước bàn, lấy ra một con dao nhỏ, đem cái miếng xúc xích to lớn cắt thành nhiều lát dày một cm.
Mỗi nhát đi xuống này, khó nóng hôi hổi tỏa ra.Một mùi nồng đậm, đặc biệt chậm rãi phiêu tán bay ra.Chỉ ngửi thấy mùi thơm này. Người vây xem đều là say mê không ngừng.
Đợi người nọ cắt đến một nửa, Tống Huy Tông liền không nhịn được nữa, để tùy tùng lấy một miếng mang đến. Dùng dĩa ăn, cắn một miếng nhỏ. Lúc đầu chỉ cảm thấy trong mặn mang ngọt, tươi mới ngon miệng, nhẵn nhụi nhưng không ngán. Bám vào đầu lưỡi, dường như hòa làm một thể, khí thơm thật lâu không chịu tán đi, nhưng ăn đến phần sau, lại cảm giác ngon vô cùng, hơn nữa loại mùi vị tươi ngon này vô cùng đặc biệt, làm cho người ta có dư vị không dứt. Không khỏi khen:
- Chân giò hun khói Vô Tướng này thật sự là ước chừng làm người ta dư vị ba ngày đó!Những người còn lại sau khi nghe xong, đều thèm chảy nước miếng.Sau khi đợi người nọ cắt xong, một loạt tiến lên, chân giò hun khói to lớn nháy mắt bị chia cắt nhanh chóng, chỉ hận sói nhiều thịt ít.Người nọ bỗng nhiên nói:
- Các vị đại nhân không nên vội ăn, Phó tổng quản nói chân giò hun khói này nếu chấm tương Tam Minh Trị có chứa gan ngỗng, ăn sẽ có mùi vị càng đặc sắc.Một số người ăn nhanh nghe nói vậy, thiếu chút nữa không cho tên đó một cái tát mà biến đi, ức hiếp người quá mà.Mọi người lại nghe theo, dùng tương gan ngỗng Tam Minh Trị chấm với chân giò hun khói ăn, quả nhiên, mùi vị chỉ có trong tương gan ngỗng kết hợp với chân giò hun khói này vừa hợp, không chỉ có như thế, lớp bánh mì bên ngoài kia vừa vặn hòa tan vị muối, vị ăn được gọi là rất thơm!
Mọi người đối với tài nấu nướng của Lý Kỳ đều giơ ngón tay cái lên.Ngô Mẫn lắc đầu khen:- Hiện giờ muốn nếm món Kim Đao Trù Vương, thì thật là quá khó khăn, từ sau lần Tứ quốc yến, ta đã không được nếm nữa rồi.Triệu dã thở dài:
- Đúng vậy. Hiện giờ hắn ít đi Túy Tiên Cư nấu ăn, bình thường rất khó lại được thưởng thức nữa.Thái Kinh tức giận nói:
- Đừng nói các ngươi, mà ngay cả lão phu cũng hơn một tháng không được ăn thức ăn hắn làm rồi.Triệu Lương Tự ha ha nói:- Nói như vậy, ta vẫn còn may mắn, lần trước ta cùng với hắn đi sứ Kim quốc, cũng ăn không ít đồ ăn hắn làm, đặc biệt món gà trống nướng, thật sự là quá mỹ vị.Mọi người sau khi nghe xong, đều tràn đầy hâm mộ.Không phải là một món đồ ăn sao?
Có chuyện gì đáng thổi phồng chứ. Thái Du khóe môi nhếch lên một tia khinh thường, chợt nghe được Đồng Quán bên cạnh cảm khái nói:
- Thật sự là ăn ngon, dùng ngọc trụ, hoa giao (chất dính) làm đồ ăn ta cũng nếm qua không ít, nhưng đều không giống món chân giò hun khói Vô Tướng này.Thật sự ăn ngon đến thế? Thái Du nếm một miếng, giờ đây không nói được gì, thật sự rất chính thống, vội vàng lấy một miếng gan ngỗng Tam Minh Trị, gan ngỗng tam Minh Trị này, y cũng chưa nếm qua, hai vị kết hợp làm một, ăn vô cùng thơm, thiếu chút nữa không nuốt cả lưỡi vào trong bụng.Đang lúc mọi người còn dư âm món chân giò hun khói Vô Tướng này, món ăn thứ hai đã bày lên rồi.
Chỉ thấy bảy tám cung nữ tay nâng chén đĩa đi đến, rồi sau đó lại bày đặt chén đĩa chỉnh tề lên bàn.Đợi sau khi các cung nữ đem cái lồng chụp mở ra, chỉ thấy bên trong toàn bộ mặt trên đều là hình viên thuần một màu, đen trắng giao nhau, chính là hình vẽ bát quái, đen trắng phân minh, còn đẹp hơn cả tranh vẽ, hơn nữa còn có cảm giác sống động, đẹp đến cực điểm, đối với tín đồ đạo giáo mà nói, lại hoàn mỹ không có khuyết điểm.Tống Huy Tông lại là một Hoàng đế đạo giáo, vừa thấy viên Bát Quái này, nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết, hỏi vội:
- Đây cũng là món Vô Tướng chế tác ra?Một đầu bếp nói:- Vâng, món ăn này tên là Vô Tướng Bát Quái súp viên, là dùng gà, hải sâm, nhân sâm, móng heo gân làm ạ.
- Súp viên?Tống Huy Tông kinh hô một tiếng, chỉ vào trong mâm nói:- Nhưng trẫm vì sao nhìn trong mâm này một giọt dịch súp cũng không có!Đầu bếp kia nói:
- Đó là bởi vì toàn bộ súp ở trong viên này, màu trắng chính là thịt gà sấy khô, màu đen chính là hải sâm, phó tổng quản đầu tiên là dùng gân chân dê đun nhừ, lại đem hỗn hợp súp dịch này chế thành chất dính đông lạnh, lại từ trong nồi Vô Tướng lấy ra hải sâm, thịt gà sấy khô băm nhỏ, quấy thành thịt khối, lại đem chất dính đông lạnh này bao ở bên trong thịt khối, làm thành hình bát quái, cho vào hầm, vì vậy nhìn qua không có dịch súp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT