Ngưu Cao này đến tột cùng là làm việc gì vậy, nhanh như vậy đã để cho người phát hiện. Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, trên mặt thì kinh ngạc nói:- Bá mẫu, cái gì trạm canh gác thăm dò, cháu không biết, chắc có người ở trước mặt bá mẫu phỉ báng cháu đây mà. Thật sự là buồn cười, lại có người dám tác loạn ở trên đầu bổn soái. Bá mẫu, bá mẫu cứ yên tâm, cháu lập tức phái người đi tra rõ việc này.

Kỹ xảo diễn xuất quá thần kỳ nha!

Tiểu tử này thật đúng là biết giả vờ, đã đến lúc này còn không chịu thừa nhận. Bạch phu nhân cười khanh khách, lại là một trận ba đào mãnh liệt, lập tức nói:- Được rồi, được rồi, cậu không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí ở trong này, kỳ thật ta không hề để ý.

- Cháu...

Lý Kỳ còn muốn biện giải, nhưng Bạch phu nhân lại không cho hắn cơ hội này, nói:- Ta lại không phải người ngu, sao có thể nhìn không ra, cậu nhậm chức ngày đầu tiên, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây căn bản cũng không giống phong cách làm việc của cậu, cậu đơn giản chính là muốn thử xem, rốt cuộc có bao nhiêu người có quan hệ với Quân Khí Giám. Tuy nhiên cậu yên tâm, lão nhân không có một chút can hệ với việc này. Ha hả, hiện tại chỉ sợ cậu cũng biết rõ rồi, thế nào, hiện giờ có phải cậu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan hay không.

Chết tiệt! Lão tử thật sự là một chút quyền riêng tư cũng không có a. Lý Kỳ sửng sốt, lập tức thở dài, ngồi xuống, nói:- Nếu bá mẫu cũng đều biết rồi, vậy cháu không nói nhiều nữa, sự tình chính là như vậy đấy, kính xin bá mẫu ban thưởng cho cháu cẩm nang diệu kế.

- Cái gì cẩm nang diệu kế.

Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:- Ta cũng không phải Gia Cát thánh nhân kia.

Lý Kỳ gượng cười, nói:- Bá mẫu quá khiêm nhường, cháu thấy so với Gia Cát thánh nhân bá mẫu còn lợi hại hơn chút, liếc mắt một cái liền khám phá hạ sách của cháu.

- Đây đã tính là cái gì.Bạch phu nhân lắc đầu, nói:- Chẳng lẽ cậu còn tính toán giấu diếm ai sao? Chẳng qua sẽ không ai để ý đâu, càng sẽ thêm không để ý tới cậu. Giám sự quân Khí Giám, nghe thì rất hay, nhưng cậu cho là thực dễ làm như vậy sao? Những thứ khác không nói. Nói ngay tam ti thôi, nếu tam ti có người muốn chỉnh cậu, vậy thì thật là quá dễ dàng. Trước kia tuy rằng cậu thân kiêm số chức, nhưng ít ra đều cậu tự tính toán. Nhưng hiện tại cậu lại tự mua dây buộc mình, ta thật không biết cậu làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì.

Lời này của bà không sai chút nào. Quân Khí Giám kỳ thật một ngành vô cùng đặc biệt, không nói đến bên trong ẩn núp đầy nước luộc béo bở, hơn nữa còn chịu rất nhiều ngành kiềm chế. Nếu có chiến sự, đám người Vương Phủ, Đồng Quán đều có thể trực tiếp chưởng quản Quân Khí Giám. Khi không có chiến sự, bọn họ cũng có thể can thiệp vào Quân Khí Giám, bởi vì ngươi tạo bao nhiêu vũ khí, cũng không phải là giám sự Quân Khí Giám ngươi nói là được, còn phải trải qua tỉ mỉ thảo luận, mới có thể quyết định. Tuy nói Lý Kỳ là nhân vật số một của Quân Khí Giám, nhưng nếu không có những ngành khác phối hợp, cấp trên phê chuẩn, nửa bước hắn cũng khó đi, còn phải cầu người khắp nơi, bị khắp nơi kiềm chế.

“Móa nó chứ! Bà nghĩ rằng ta muốn sao. Ta muốn là vì mình, ta đây ôm đồm nhiều như vậy làm gì, ta cũng muốn giống bà thôi, ở nhà trải qua cuộc sống gia đình bình yên nha”. Trong lòng Lý Kỳ thoáng cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng cũng không muốn nhận thua như vậy, chết cũng chống đỡ, nói:- Bá mẫu, mọi thứ còn chưa bắt đầu, tại sao bá mẫu nói giống như cháu nhất định phải thua vậy, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.

- Đương nhiên, ta đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.Bạch phu nhân khẽ mỉm cười, nói:- Thắng hay thua, vậy được xem mục đích của cậu là cái gì?

Lý Kỳ cau mày nói:- Mục đích của cháu? Có ý tứ gì?

Bạch phu nhân nói:- Nếu là chỉ là cậu muốn từ giữa thu lợi, vậy lấy thực lực của cậu hiện nay, tuyệt đối có thể lăn lộn ở bên trong như cá gặp nước, điều này đối với cá nhân cậu mà nói, là trăm lợi mà không có một hại.

Nực cười! Bà nha cũng quá xem thường người đi, nếu ta là vì mình, ta cũng sẽ không dính vào việc này, lão tử còn không nghèo đến mức đó đâu. Lý Kỳ thản nhiên nói:- Như nếu không phải thì sao?

Bạch phu nhân cười khổ nói:- Vậy cậu sẽ thua không thể nghi ngờ, thậm chí những cố gắng trước kia của cậu, một ngày đều sẽ bị mất hết.

Lý Kỳ nghe vậy không khỏi có chút căm tức, tin tưởng sẽ không ai thích cảm giác bị người ta phán tử hình. Hắn ngạo khí nói: - Bá mẫu, lời này của bá mẫu không khỏi cũng quá chắc chắc đi, cháu càng muốn đi thử một chút, xem Quân Khí Giám này đến cùng có phải là đầm rồng hang hổ mà bá mẫu nói hay không.

Bạch phu nhân nhướn mày, nói:- Cậu cũng không nên hành động theo cảm tính.

Lý Kỳ mỉm cười, nói:- Cũng không phải cháu hành động theo cảm tính, bằng không lúc đầu cháu cũng sẽ không tiếp cửa tồi này. Cháu thừa nhận, mới vừa rồi là cháu có chút khiếp đảm, nhưng hiện tại cháu nghĩ rất rõ ràng, hơn nữa cháu cũng đã hứa hẹn ở trước mặt Hoàng thượng, có thể nói là không thể lui được nữa.

- Vậy cậu tính làm như thế nào?

Lý Kỳ hừ một tiếng, ngẩng đầu nói:- Không biết.

Bạch phu nhân cười khúc khích, nói:- Cậu như thế mà còn không gọi là hành động theo cảm tính?

Lý Kỳ tức giận nói:- Tuy rằng hiện tại cháu thật sự không nghĩ được, nhưng không có nghĩa là ngày mai, ngày kia cháu không thể nghĩ được. Dù sao cháu lại không vội, cho dù những người cấp trên đó không sợ, vậy những người cấp dưới có thể không sợ sao, cháu dọa bọn họ là được rồi đi.

Bạch phu nhân lười nghe hắn nói hươu nói vượn, nói: - Cậu thật sự đã quyết định rồi sao?

Lý Kỳ gật đầu khẳng định nói:- Đúng vậy, nếu đã làm chức giám sự này rồi, tuyệt đối sẽ không mặc kệ bỏ qua.

Bạch phu nhân thở dài, nói:- Kỳ thật lúc ta tới cũng đã đoán được, nhưng ta còn ôm lấy một tia hy vọng. Đáng tiếc quá. Nếu cậu đã quyết định làm như vậy, vậy thì chỉ có một con đường khả thi mà thôi.

Lý Kỳ nói:- Phá rồi lại lập.

Bạch phu nhân sửng sốt, thoáng gật đầu, nói:- Hiện giờ vận thế cậu khá vượng, có lẽ thật sự có khả năng cũng còn chưa thể biết được, hy vọng lần này ta đã đoán sai.

- Trí giả ngàn lo, tất có một mất.

- Cái gì trí giả, ta chỉ là một ngu phụ thôi, bằng không lúc trước ta cũng sẽ không cho phép Thất nương với cậu rồi. Lão nhân mới là chân chính trí giả! Bạch phu nhân than một tiếng, đứng dậy, đi ra ngoài.

Từ một câu nói sau cùng này xem ra, bà vẫn mơ hồ tỏ vẻ bản thân không ưa Lý Kỳ.

- Bá mẫu đi thong thả.

- Ừ!

Bạch phu nhân lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.

Lý Kỳ ngồi trở lại ở chỗ ngồi của mình, ngửa mặt thở dài một tiếng, thì thào thì thầm:- Phá rồi lại lập, phá rồi lại lập.

Một lát sau, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lý Kỳ vừa thấy, kinh ngạc nói:- Lỗ Mỹ Mỹ? Sao cô lại đến đây, mau vào đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play