- Chỉ là cái gì? Tần phu nhân vội hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu: - Chỉ là trước đó tôi không ngờ tới điểm này. Nếu tôi biết trước Thái viên ngoại sẽ lợi dụng chao để công kích các quán ăn khác. Thì tôi đã nâng giá tiền lên rồi. Thật là quá nhân từ mà.

Ngô Phúc Vinh nghe xong, liền dở khóc dở cười, nói: - Lý công tử không cần phải quá để ý. Bí phương của món ăn mà bán được 1500 xâu, đã là trước nay chưa từng có rồi.

- Đúng vậy! Làm người phải biết đủ. Nhưng mà, ài!

Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn cảm thấy rất hối hận.

Tần phu nhân chứng kiến vẻ hối tiếc của Lý Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu: - Vừa nãy Lý công tử đã phân tích rất đúng. Hôm qua Trương viên ngoại tới đây đúng là vì bí phương của món chao.

Lý Kỳ cười khổ: - Thái viên ngoại đã sớm dự liệu điều này rồi. Cho nên lúc y mua bí phương của chao, liền cùng tôi ký kết hợp đồng. Trong hợp đồng có nói không cho phép bán bí phương cho người khác. Ngay cả phu nhân cũng không được.

- Cái gì? Còn có việc này? Sao lão hủ chưa nghe cậu nói qua? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc hỏi.

- Vậy à?

Lý Kỳ cười xấu hổ: - Chắc là do cháu quên mất.

Chuyện như vậy cũng có thể quên?

Ngô Phúc Vinh bó tay với hắn.

Tần phu nhân nói: - Đã như vậy, Lý công tử cũng không cần miễn cưỡng. Để ngày mai tôi từ chối Trương viên ngoại là được.

- Không, đừng vội từ chối y. Để tại hạ suy nghĩ xem.

Lý Kỳ cau mày, đi tới đi lui trong phòng, bỗng dừng lại, nói: - Phu nhân, tôi và Ngô đại thúc sẽ đi một chuyến tới thành bắc trước. Hiểu rõ tình hình nơi đó thì mới có thể tính tiếp được.

Tần phu nhân hồ nghi nhìn Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi rời khỏi Tần phủ, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh ngựa không dừng vó chạy tới thành bắc. Tình hình chỗ đó còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Lý Kỳ. Chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên mở ở một nơi cách Dương Lâu chưa tới một dặm. Nói cách khác là hai quán cạnh tranh trực tiếp với nhau. Hơn nữa sinh ý ở nơi này rất nóng nhiệt. Còn bên Dương Lâu thì có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều.

Hơn nữa, chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên bán chao chỉ với giá 250 một phần. Thấp hơn tổng điểm tận năm mươi văn.

Trải qua một phen tìm hiểu, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh lại quay trở lại Tần phủ.

Tần phu nhân thấy bọn họ quay lại, vội vàng hỏi: - Tình hình bên Dương Lâu thế nào rồi?

Ngô Phúc Vinh lắc đầu, nói ra những tin tức mà hai người vừa tìm hiểu được cho Tần phu nhân.

Tần phu nhân nghe xong, lông mày đen nhíu lại:

- Khó trách hôm qua Trương viên ngoại lại bối rối như thế. Dừng một chút, nàng lại nhìn Lý Kỳ luôn lặng lẽ không nói: - Xem ra, chúng ta không nên trộn lẫn vào đó. Để tránh sau này tự rước họa vào thân. Ngày mai tôi sẽ nói rõ với Trương viên ngoại.

- Không được, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà phải toàn lực trợ giúp Dương Lâu. Lý Kỳ lắc đầu nói.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Vì sao? Hai nhà bọn họ, tùy tiện một nhà chúng ta cũng không thể trêu vào được.

- Chính vì như thế, nên chúng ta mới phải trợ giúp Dương Lâu.

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Hiện tại chúng ta giúp Dương Lâu là tự giúp bản thân. Xem Phỉ Thúy Hiên gần đây khuếch trương như vậy, Thái Mẫn Đức rất rõ ràng muốn xưng bá ngành ăn uống của thành Biện Kinh. Nếu bây giờ chúng ta chỉ ở một bên tọa sơn quan hổ đấu. Đợi cho Thái viên ngoại đả bại Dương Lâu xong, sẽ quay đầu mâu đối phó với chúng ta. Dù sao chúng ta cách Phỉ Thúy Hiên khá gần. Huống chi chúng ta mới chỉ bước vào giai đoạn sơ khai. Căn bản không phải là đối thủ của Phỉ Thúy Hiên. Cho nên chúng ta phải kết hợp với Dương Lâu ngăn cản Phỉ Thúy Hiên. Không thể để một nhà độc đại.

- Cậu nói có lý. Ngô Phúc Vinh nhíu mày gật đầu.

Tần phu nhân lại hỏi: - Nhưng công tử đã ký kết chứng từ với Thái viên ngoại, không cho phép bán bí phương của chao cho người khác. Vậy thì chúng ta làm thế nào mới có thể giúp được Trương viên ngoại?

Lý Kỳ mỉm cười không đáp, mà hỏi ngược lại: - Phu nhân, ngày hôm qua phu nhân trả lời Trương viên ngoại như thế nào?

Tần phu nhân đáp: - Tôi chỉ nói cần thương lượng với Ngô thúc trước, rồi mới trả lời y thuyết phục được.

- Vậy là tốt rồi! Lần trao đổi này chúng ta ăn chắc. Lý Kỳ mỉm cười nói.

Hai mắt Tần phu nhân lộ vẻ kinh ngạc nhìn qua Lý Kỳ.

Ngô Phúc Vinh thì hưng phấn hỏi: - Cậu có diệu kế gì phải không?

Lý Kỳ cười đáp: - Dù chúng ta không thể bán bí phương của chao cho Trương viên ngoại. Nhưng chúng ta có thể trực tiếp bán chao cho y. Dù sao bốn vại nước ngâm rau dền bỏ trong hầm rượu không cần dùng tới, vừa vặn đỡ lãng phí. Như vậy, chúng ta không làm trái ước định với Thái viên ngoại. Hơn nữa chúng ta còn có thể lợi nhuận được một số.

Ngô Phúc Vinh nghe xong, hai mắt sáng lên, vội gật đầu: - Không sai, chủ ý này rất hay.

Tần phu nhân khẽ gật đầu, lo lắng nói: - Chủ ý đúng là không sai, chỉ là Trương viên ngoại chưa chắc đáp ứng.

- Y nhất định sẽ đáp ứng. Phu nhân cứ nói chuyện tôi đã từng lập chứng từ với Thái viên ngoại cho y biết là được.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Sao không phải là công tử đi nói chuyện với y?

Lý Kỳ cười đáp: - Những chuyện như vậy, phải phu nhân mới được. Tôi còn chưa đủ phân lượng. Phu nhân đừng quên, hiện tại trên danh nghĩa tôi chỉ là một đầu bếp của Túy Tiên Cư. Tôi thấy ngay cả Ngô đại thúc cũng không đủ tư cách.

Ngô Phúc Vinh sao không biết Lý Kỳ đang nghĩ gì. Tuy nhiên điều này cũng hợp ý ông ta, vội gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy.

Tần phu nhân đầy vẻ lo lắng nói: - Nhưng tôi lo lắng

Nàng còn chưa dứt lời, đã Lý Kỳ cắt đứt: - Phu nhân không cần phải lo lắng. Dù sao ngày mai chỉ cần chú ý tới ba điểm, một là số lượng chao, hai là giá tiền, cuối cùng mới thời gian đưa hàng.

- Về số lượng chao, chỉ cần hắn chi tiền, nhiều ít không phải là vấn đề. Giá tiền ư, một cân chao ước chừng có mười lăm mười sáu miếng. Phỉ Thúy Hiên bán 250 văn một phần. Mỗi phần là mười miếng. Chúng ta liền bán cho y hai trăm văn một cân. Chúng ta giữ nguồn cung. Còn thời gian, chúng ta còn phải tới chỗ chú Trương Tam nhìn xem. Bất kể thế nào, phải bảo Trương viên ngoại kia chờ thêm mấy ngày. Thái viên ngoại vừa mới đưa tiền tới, dù sao cũng phải cho y nếm chút ngon ngọt. Đợi cho y đứng vững tại thành bắc, chúng ta lại bán chao cho Dương Lâu. Dương Lâu bị Phỉ Thúy Hiên chèn ép nhiều ngày như vậy. Một khi có chao, nhất định sẽ quy mô phản kích. Đến lúc đó trai cò đánh nhau, chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi.

Thật là mưu kế âm hiểm! Ngô Phúc Vinh nghe xong, mồ hôi liền đổ đầm đìa. Đồng thời cũng âm thầm may mắn. May mắn lúc trước thu lưu Lý Kỳ. Nếu không, hôm nay chỉ sợ có kết quả khác.

Tần phu nhân thấy làm như vậy có chút không hiền hậu. Liền quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Ngô Phúc Vinh. Thì thấy ông ta nhẹ gật đầu. Nhận được Ngô Phúc Vinh trả lời thuyết phục, Tần phu nhân mới nói: - Vậy cứ theo ý của công tử đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play