Lý Kỳ cảm thán một tiếng, vẻ mặt sùng bái nhìn Thái Mẫn Đức, sục sôi nói: - Anh hùng không hỏi thân thế. Nhớ năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang không phải xuất thân từ nhà nông đó sao. Nhưng vẫn khai sáng nhà Hán kéo dài tới bốn trăm năm.
- Dù viên ngoại xuất thân tầng lớp thấp. Nhưng lại dựa vào sự cố gắng và mồ hôi của mình, lập lên một phần sự nghiệp to lớn như vậy. Chỉ dựa vào điểm này, nhìn khắp thương giới của Đại Tống ta, không có một người có thể so sánh. Quả thật chính là tấm gương tiêu biểu của đám hậu bối chúng tôi. Cho dù dùng Chư Cát so sánh cũng không đủ.
- Hơn nữa, thương nhân thì làm sao? Mỗi một đồng tiền mà thương nhân lợi nhuận được, đều phải trả giá bằng mồ hôi. Theo tiểu đệ thấy, những kẻ suốt ngày hết ăn lại nằm, không biết tiến tới, không biết gạo từ đâu mà có, mới là kẻ khiến người ta xem thường nhất.
Lời này vừa ra, những kẻ gọi là văn nhân thư sinh đang ngồi kia, liền á khẩu không trả lời được. Mỗi người đều đỏ bừng mặt, nhưng lại không nghĩ ra lời để phản bác. Nói sau, Lý Kỳ không điểm danh là ai hết ăn lại nằm. Nếu như có người đứng ra, không phải là tự nhận sao?
Thái Mẫn Đức nghe xong, vui mừng đến nhướn mày, vẻ vui tươi phơi phới trên mặt, nâng nâng như muốn bay. Y luôn nghĩ rằng xuất thân của mình là vết ố cả đời không xóa được. Nhưng những lời hôm nay của Lý Kỳ, lại khiến cho y cảm thấy tự hào với xuất thân của mình.
Thấy lão bản của mình vui vẻ như vậy, một người vốn dựa vào nịnh họt để sống như Thái Lão Tam, mới biết được thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Một phen vỗ mông ngựa này có thể cho vào sách giáo khoa được rồi.
Đúng là không biết ngượng là gì!
Thực ra Lý Kỳ không phải là người thích nịnh hót. Chỉ có điều trước kia đi cùng bố vợ gặp gỡ rất nhiều vị tai to mặt lớn, hắn nghe không ít những lời a dua nịnh hót còn buồn nôn hơn. Dần dần mà hắn học được tinh túy của vuốt mông ngựa.
Hơn nữa, những lời Lý Kỳ vừa nói, không hoàn toàn là giả dối. Mặc kệ Thái Mẫn Đức làm xằng làm bậy như thế nào. Nhưng y có thể có thành tựu như ngày hôm nay, đủ để chứng minh y có chỗ hơn người.
Cũng chính vì như vậy, mà Lý Kỳ phải khiến y buông lòng phòng bị với mình. Làm thế tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn mấy phần.
Dù sao nịnh hót không mất tiền. Lợi nhuận không phải bồi thường, cớ sao mà không làm.
- Hay, nói rất hay!
Thái Mẫn Đức nhìn sắc mặt của những thư sinh kia, trong lòng càng thoái mái, hướng Lý Kỳ ôm quyền: - Nghe công tử nói chuyện, khiến cho Thái mỗ hiểu ra rất nhiều được. Kiến thức của công tử khiến Thái mỗ cực kỳ bội phục!
- Viên ngoại chê cười rồi!
Lý Kỳ mỉm cười: - Tại hạ cũng chỉ là không quen nhìn những kẻ thích chửi bới viên ngoại mà thôi. À quên, mời viên ngoại ngồi.
Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức ngồi đối diện nhau. Mà Thái Lão Tam thì cung kính đứng ở một bên. Y còn chưa có tư cách ngồi chung bàn.
Dù Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức mới quen nhau, nhưng trải qua một phen nịnh hót của Lý Kỳ, giao tình của hai người trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh. Người bên ngoài không biết, còn tưởng bọn họ là một đôi bạn chí giao.
- Hôm nay tại hạ có thể may mắn kết bạn với viên ngoại, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Nếu viên ngoại không chê, hôm nay liền do vãn bối làm chủ, bày tỏ kính ý. Lý Kỳ chắp tay nói.
Thái Mẫn Đức tới đây vốn là để gặp Lý Kỳ. Cho dù Lý Kỳ không nói như vậy, y cũng không tính toán hiện tại rời đi. Vội vàng khiêm nhường nói: - Như vậy sao được. Thái mỗ sao có thể để công tử chi trả.
Nói xong, liền trầm giọng kêu lên: - Tiểu Tam, ngươi gọi người mang lên mấy món ăn ngon. Lại cầm một bình rượu tốt nhất. Ta muốn cùng Lý công tử nâng cốc trò chuyện.
Thái Lão Tam lập tức phản ứng, vội vàng đáp: - Vâng vâng, tiểu nhân đi ngay.
Bữa cơm này, Lý Kỳ vốn không tính toán trả tiền. Nên liền hướng Thái Mẫn Đức chắp tay nói: - Thái viên ngoại đã nhiệt tình như vậy, nếu tại hạ từ chối thì lại bất kính.
Thực ra Thái Lão Tam không cần xuống lầu gọi. Bởi vì lão bản của quán này đã chạy lên rồi. Hiển nhiên là có người nói chuyện Thái Mẫn Đức tới quán cho y. Trong ngành ẩm thực của Đông Kinh Biện Lương, Thái Mẫn Đức tuyệt đối có thể tính là nhân vật số một, số hai. Một quán ăn nhỏ nhoi như bọn họ, sao dám đắc tội.
Lão bản kia vốn định đi lên chào Thái Mẫn Đức một tiếng. Tuy nhiên lại bị Thái Lão Tam ngăn cản. Chỉ bảo y sai người đem món ngon rượu ngon lên là được.
Thức ăn còn chưa mang lên, rượu đã mang tới trước. Thái Lão Tam đang định rót rượu cho Lý Kỳ, thì Lý Kỳ bỗng ngăn cản, hướng Thái Mẫn Đức nói: - Xin lỗi viên ngoại. Tại hạ đã thề độc rồi, sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Mong viên ngoại thứ lỗi.
Lý Kỳ vì uống rượu mà mới bị đưa tới thời kỳ Bắc Tống. Nói một cách khác, vì rượu mà hắn mất đi cha mẹ, mất đi người vợ. Cho nên hắn hận rượu hơn bất kỳ ai.
Thái Mẫn Đức đã phái người thăm dò qua lai lịch của Lý Kỳ. Biết hắn vốn là một người say nằm bên đường. Hiện tại nghe thấy hắn nói không thể uống rượu, trong lòng có chút kinh ngạc. Cẩn thận nghĩ lại, liền hiểu ra. Đoán rằng hắn đã thống cải tiền phi, liền sảng khoái nói: - Vậy thì công tử cứ dùng trà thay rượu cũng được.
- Đa tạ viên ngoại! Lý Kỳ mỉm cười nói.
Thái Lão Tam phân biệt rót rượu cho Thái Mẫn Đức và trà cho Lý Kỳ, sau đó lùi lại một bên.
- Tục ngữ nói rất hay, ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu. Hôm nay Thái mỗ và công tử mới quen đã thân. Đến, đến Thái mỗ kính công tử một chén.
- Được sự ưu ái của viên ngoạn, tại hạ thực sự xấu hổ không dám nhận.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện thật vui.
Đặt chén rượu xuống, Thái Mẫn Đức bỗng thở dài, vẻ mặt đầy xin lỗi nói: - Lần trước công tử quang lâm tiểu điếm, Thái mỗ không thể đi ra đón chào. Nếu có chỗ nào chậm trễ, mong công tử thứ lỗi. Thái mỗ liền tự phạt một chén. Dứt lời, Thái Mẫn Đức lại bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Đổ mồ hôi! Không thể tưởng được lão hàng này còn dối trá hơn cả mình! Lão tử rõ ràng là ngẫu nhiên đi qua, thuận tiện kiếm ít tiền lẻ. Quang lâm tiểu điểm? Hừ, lão tử nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới" Lý Kỳ liếc nhìn Thái Lão Tam, thấy trên trán của y đã đổ đầy mồ hồi, liền hướng Thái Mẫn Đức cười hì hì, nói:
- Không dám, không dám. Lần trước bởi vì trong nhà tại hạ có việc gấp, cho nên không thể tới bái phỏng. Thực sự là xin lỗi, tại hạ cũng tự phạt một ly. Dứt lời uống một hơi hết chén trà.
- Ra là vậy!
Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ có vẻ nhưng không để chuyện kia vào trong lòng, liền thở phào một cái. Khuôn mặt thì tràn đầy tiếc nuối nói: - Không dối gì Lý công tử, lần trước vội vàng từ biệt Lý công tử, trong lòng Thái mỗ rất tiếc nuối. Về sau phái người nghe ngóng, mới biết thì ra công tử là đầu bếp của Túy Tiên Cư phía đối diện. Biết được điều này, mấy ngày nay ta còn bảo Tiểu Tam tới Túy Tiên Cư mới công tử tới quý phủ chơi. Nhưng tiếc rằng công tử đều có việc bận phải ra ngoài. Không ngờ hôm nay lại gặp công tử ở đây. Xem ra hết thảy là ý trời.
Lão gia hỏa này nói thật khéo. Ý trời khỉ gì, có ngươi là ông trời thì có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT