Lý Kỳ chẳng muốn chơi trò trốn tìm với nàng, trực tiếp hỏi: - Vậy ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Cô gái áo trắng mím môi cười: - Ngươi thực sự không biết ta?

Lý Kỳ không cần nghĩ, hắn khẳng định trước đây chưa từng gặp qua cô gái này. Bằng không với tướng mạo của nàng, mình sao có thể quên được. Liền thử hỏi: - Chúng ta đã từng gặp nhau?

- Ta làm sao mà biết. Cô gái áo trắng mỉm cười, lại nói: - Tuy nhiên ngày hôm qua ngươi còn chính miệng khen tiểu nữ tâm địa thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người.

"Đồ mồ hôi! Ta chưa từng thấy ngươi, sao có thể khen ngươi được. Ngươi rõ ràng là đùa nghịch ta mà." Lý Kỳ đen mặt nói: - Cô nương, có phải cô nương đang tự sướng không. Tôi không nhớ khen cô khi nào. Hơn nữa tôi đâu phải là hạng người dẻo mỏ như vậy. Nếu tôi khen nữ nhân, chỉ có đơn giản hai từ, xinh đẹp và thật xinh đẹp mà thôi.

Cô gái áo trắng phì cười: - Ta đâu vô lại như ngươi. Ngươi có nhớ nha hoàn mà tới mua chao vào giữa trưa hôm qua không?

- Giữa trưa? Lý Kỳ nghĩ lại:

- Không sai, tuy nhiên có hai nha hoàn, không biết cô nương nói tới. Nói được một nửa, Lý Kỳ bỗng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay về phía cô gái áo trắng: - Lẽ nào ngươi chính là ngốcÀ không, Bạch nương tử kia?

Cô gái áo trắng cười gật đầu. Nàng chính là tài nữ đứng thứ hai của Đông Kinh.

- Nguyên lai là Bạch nương tử, thất kính, thất kính. Lý Kỳ vội vàng chắp tay cười nói. Trong lòng đang tính toán. Vì sao Bạch nương tử lại đột nhiên tìm mình. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua? Nếu là như vậy, thì dễ thôi. Còn nếu là không, thìLý Kỳ bỗng nghĩ tới lần trước Bạch Thiển Dạ thay Phỉ Thúy Hiên viết câu đối, trong lòng mãnh kinh. Chuyện này không thể để lộ ra được. Liền cười ha ha nói: - Đúng rồi, Bạch nương tử, ngày hôm qua tiểu cô nương tên là Hạnh Nhi đúng thực là nha hoàn của cô nương?

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Phải hay không phải, đối với Lý công tử mà nói, không phải là chuyện quan trọng.

"Nói mát, nhất định là nói mát!"

Lý Kỳ cười làm lành: - Bạch nương tử nói gì vậy. Nếu tôi biết tiểu cô nương kia đúng thật là do Bạch nương tử phái tới. Đừng nói mấy miếng chao, cho dù muốn tôi đích thân mang tới, cũng không có vấn đề. Nếu như tại hạ có chỗ đắc tội,, mong Bạch nương tử thông cảm.

- Ngươi đừng nhặt những lời dễ nghe hồ lộng ta. Ta sẽ không tin ngươi. Bạch Thiển Dạ ném cái bạch nhãn, nói: - Tuy nhiên ngươi không cần phải lo lắng. Hôm nay ta tới đây không phải vì chuyện này.

Lý Kỳ rùng mình một cái, ra vẻ hiếu kỳ hỏi: - Vậy cô nương tới tìm tôi

Lông mày đẹp tuyệt trần của Bạch Thiển Dạ hơi nhíu, trách móc nói: - Ai nói là ta tìm ngươi?

- ÁchỞ đây chỉ có tôi và cô nương. Nếu như cô nương không tìm tôi, vậy thì một mình chạy tới nơi hoang vắng này là gì? Lý Kỳ rõ ràng không tin lời nàng.

- Sáng sớm ta đã tới đây cùng nha hoàn hái thảo dược. Bạch Thiển Dạ chỉ về phía rừng rậm cách đó không xa, nói tiếp: - Lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy ngươi ngủ say ở chỗ này. Lại thấy ngươi cắm cần câu ở bờ sông, vì hiếu kỳ mà đi tới xem.

Bạch Thiển Dạ nguyên bản không muốn giải thích cho Lý Kỳ, cũng không cần thiết. Nhưng nàng đã lĩnh giáo suy nghĩ như thiên mã hành không của Lý Kỳ. Nàng rất lo lắng. Nếu như không giải thích rõ ràng, không biết người này sẽ nói ra những lời vô sỉ gì. Liền đơn giản nói rõ ra. Dù sao cây ngay không sợ chết đứng.

- Nguyên lai là như vậy. Lý Kỳ nhìn về phía sau Bạch Thiển Dạ, hỏi: - Đúng rồi, nha hoàn của cô nương đâu?

Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ vẫn chưa tin mình, đành phải tiếp tục giải thích: - Bởi vì có người đang chờ dùng thảo dược, cho nên ta đã bảo Hạnh Nhi mang thảo dược trở về rồi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.

- Ai nha, Bạch nương tử đâu cần nói như vậy. Cho dù không tin cha mẹ mình, tôi cũng sẽ không thể không tin Bạch nương tử. Đúng rồi, là người phương nào cần dùng thảo dược? Cô nương đừng hiểu lầm, tôi hỏi vậy chỉ vì quan tâm, tùy tiện hỏi, không có ý gì khác. Nếu cô nương không muốn nói, cũng không sao. Lý Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Thiển Dạ đã tái nhợt, toàn thân phát run, không giống là diễn trò. Nếu là diễn trò, thì hắn lập tức biết. Cho nên hắn yên lòng lại.

Thế gian sao lại có người vô sỉ như vậy nhỉ? Bạch Thiển Dạ cưỡng chế ý niệm rời đi, nói: - Tốt, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng nên trả lời vấn đề của ta.

- Vấn đề của cô nương? Lý Kỳ gãi đầu: - Vấn đề gì?

- Đang thời điểm như vậy, sao ngươi lại ở đây? Bạch Thiển Dạ cơ hồ ngằn từng chữ. Nàng cho rằng Lý Kỳ lại cố ý giả bộ như không biết. Kỳ thực lần này là Lý Kỳ không kịp phản ứng.

- À, ra là vấn đề đó. Tôi tới đây đương nhiên là vìCâu cá rồi! Lý Kỳ làm như bộ hiển nhiên: - Bằng không Bạch nương tử cho rằng tôi tới đây làm gì.

- Câu cá? Không biết Lý công tử định câu cá gì? Bạch Thiển Dạ thoáng nhìn, hỏi.

Lý Kỳ cười ha hả đáp: - Không thể tưởng được Bạch nương tử không những xinh đẹp, nói chuyện cũng rất khôi hài. Dòng sông này ít nhất cũng phải có bảy tám loại cá. Tôi sao biết loại cá nào sẽ mắc câu.

Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý, buồn bã nói: - Từ hứa hẹn trả tiền theo định kỳ, đến buôn bán món chao nổi tiếng khắp phố phường. Đều tính toán vô cùng chính xác. Tiểu nữ tin rằng, một người tinh thông tính toán như Lý công tử, nếu như không có tài tiên đoán con cá nào mắc cậu, thì quyết sẽ không dễ dàng từ bỏ cái cần câu.

Bạch Thiển Dạ nói xong lời này, Lý Kỳ đã hóa đá, đôi mắt thẫn thờ nhìn nàng.

Thương trường như chiến trường, vô luận là thời hiện đại hay là cổ đại, Tin tức không thể nghi ngờ là nhân tố mấu chốt. Đặc biệt ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển kia, chỉ cần không cẩn thận tiết lộ bí mật hoặc bảo mật chưa tới nơi tới chốn, thì thông tin của công ty ngươi rất nhanh sẽ bị đối phương trộm lấy. Có đôi khi một tin cơ mật thôi, cũng đủ cho ngươi thất bại thảm hại.

Chính là đạo lý "Biết người biết ta, trăm trận trận thắng".

Lúc còn ở thời đại kia, Lý Kỳ đã thấy rất nhiều công ty, vì bị ăn trộm thông tin, khiến cho phá sản không ngượng dậy nổi. Cho nên hắn coi trọng điều này hơn bất kỳ ai.

Hiện tại, hắn có thể coi là vũ khí bí mật của Túy Tiên Cư. Túy Tiên Cư hưng suy cơ hồ đều buộc trên người hắn. Nếu bị lộ ra ngoài quá sớm, bất kể đối với hắn, hay là đối với Túy Tiên Cư, đều là một việc trăm hại mà không một lợi. Cho nên hắn mới dặn Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh không được nói chuyện hắn nhập cổ phần Túy Tiên Cư cho bất kỳ ai. Mặc kệ Ngô Tiểu Lục cái hiểu cái không.

Nhưng hiện tại, vị Bạch nương tử này lại biết chuyện hắn nhập cổ phần Túy Tiên Cư. Sao có thể không khiến hắn kinh ngạc.

Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, Lý Kỳ vẫn là người từng trải, trong chớp mắt hồi phục tinh thần, lắc đầu cười nói: - Tôi không biết cô nương đang nói cái gì. Trong lòng hắn đã xếp Bạch Thiển Dạ vào hàng ngũ địch nhân.

- Thật không?

Bạch Thiển Dạ cười mỉm hỏi: - Lẽ nào Lý công tử không tò mò vì sao tôi biết được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play