Đợi tiếng vỗ tay giảm xuống, Lý Kỳ lại lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, kế tiếp Hồng nương tử sẽ vì mọi người biểu diễn ca khúc chủ đề của quỹ từ thiện. Bài hát có tên là ‘Tương lai sẽ tốt hơn’.
Mọi người vừa nghe Quý Hồng Nô sẽ ca hát, hơn nữa còn là ca khúc mà bọn họ chưa từng nghe. Tuy bọn họ không hiểu ca khúc chủ đề là cái gì, nhưng bọn họ vẫn kích động như đánh máu gà vậy.
Lý Kỳ bảo Trần A Nam và Bạch Thiển Dạ xuống đài. Quý Hồng Nô thì được Lỗ Mỹ Mỹ hộ vệ đi lên đài cao. Chỉ thấy hơn mười bốn, mười lăm thiếu nữ đi ra, khuôn mặt tươi cười, vẻ ngây thơ chưa mất, đều mặc một bộ váy màu đỏ, nhìn qua rất là đáng yêu.
Những thiếu nữ này cũng rất là cơ linh, rất nhanh xếp thành hai hàng trên đài.
Quý Hồng Nô cùng vài vị nhạc sĩ tấu nhạc. Khúc dạo đầu đi qua, nàng mở miệng hát:
“Nhẹ nhàng gõ tỉnh tâm linh đang ngủ say. Từ từ mở ra ánh mắt…Gió xuân không hiểu phong tình, thổi vào trái tim của người thiếu niên. Khiến vệt nước mắt ngày hôm qua khô đi theo gió…”
Hát tới đây, những thiếu nữ lại mở miệng đồng ca:
“Hát ra tiếng lòng của anh. Duỗi hai tay ra, để tôi ôm lấy giấc mơ của anh. Để cho tôi thấy được gương mặt thật lòng của anh. Để cho nụ cười của chúng ta tràn đầy tuổi thanh xuân. Vì ngày mai dâng hiến lời cầu nguyện thành kính.”
Bài hát bắt đầu từ lúc người thiếu niên mở to mắt, không nhanh không chậm, xuyên qua thiên nhiên, chiến hỏa, tuổi thơ cùng sinh mệnh, phối hợp với chủ đề ngày hôm nay, càng tăng thêm sức mạnh.
Một bài hát đơn giản, nhưng trong nháy mắt đã gắn kết tấm lòng của đám đông lại với nhau. Mọi người đều say mê trong đó. Khi Quý Hồng Nô hát tới lần thứ ba, mọi người đều cất giọng hát theo, còn không ngừng vỗ tay.
Mà ngay cả các cô nương trên lầu cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, đi tới trước cửa lắng nghe.
Một khúc hết.
Tiếng vỗ tay vang lên thật lâu không dừng.
Mà ngay cả Tống Huy Tông cùng một đám đại thần cũng đứng dậy vì Quý Hồng Nô vỗ tay.
Theo sau món Dục Hỏa Mân Côi, quán bar nghênh đón đợt cao trào thứ hai.
Quý Hồng Nô có vẻ như cũng bị các khúc này làm cho cảm động. Hát xong, nàng ngồi lặng một hồi lâu, mới đứng dậy hướng mọi người cảm ơn.
Tốt rồi, các ngươi ăn đã ăn, uống đã uống, nghe cũng đã nghe, nên đến lúc trả tiền.
Lý Kỳ làm tất cả điều này tất nhiên là vì muốn bọn họ quyên tiền. Lần nữa lên đài, mỉm cười hướng Quý Hồng Nô nói:
- Hồng Nô, muội hát thật dễ nghe.
Sắc mặt Quý Hồng Nô vui vẻ, nói:
- Là ca từ huynh viết hay mới đúng.
Nếu ta có thể viết được như vậy, thì đã sớm làm minh tinh rồi, còn có thể cùng minh tinh đùa giỡn, sao mà sướng!
Lý Kỳ cười ha hả, duỗi tay, ý bảo nàng đi xuống nghỉ ngơi trước. Sau đó lai dặn Tiểu Ngọc dẫn những thiếu nữ ra đằng sau ăn chút gì đó.
Đợi mọi người xuống hết, Lý Kỳ mới la lớn:
- Mọi người nói xem, Hồng nương tử hát hay không?
Trong lòng lại nghĩ, mẹ nó chứ, thời này không có micro, muốn nói cứ phải hét lên.
- Hay.
Mọi người đồng thanh đáp lại.
- Tốt, mời mọi người nhìn sang bên cạnh.
Lý Kỳ bỗng chỉ tay về phía bên phải.
Mọi người vô ý thức chuyển đầu nhìn, thấy không có gì cả, đều sững sờ.
- Lý Kỳ, bên kia chỉ có bức tường, không có gì cả. Ngươi bảo chúng ta nhìn cái gì vậy?
Cao nha nội khó chịu nói.
- Không sai, chỗ đó chính là bức tường. Dù hiện tại nói chỉ là một bức tường, nhưng ngày mai nó sẽ không còn là một bức tường đơn giản như vậy.
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:
- Nó là cái gì?
- Bách Thiện Bảng.
Một người hỏi:
- Như thế nào là Bách Thiện Bảng?
- Hỏi rất hay.
Lý Kỳ tán dương nhìn người kia, lại nói:
- Vừa nãy tại hạ đã nói qua, mục đích của quỹ từ thiện là để cho càng nhiều người góp sức làm từ thiện. Có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, mọi người phân công hợp tác. Cho nên tí nữa chúng tôi sẽ cử hành một nghi thức quyên tiền. Vô luận là một đồng tiền, hay là một xâu tiền, đều đại biểu một phần tâm ý của mọi người. Một trăm người quyên nhiều tiền nhất, sẽ được đăng lên Bách Thiện Bảng. Tại hạ sẽ ghi tên lên bức tường đó, tỏ vẻ cảm ơn. Hàng năm, cứ tới cuối năm, chúng tôi còn lập khối bia cho năm mươi vị quyên nhiều tiền nhất trog năm đó ở bên ngoài đất trống, tỏ vẻ kính ý. Đương nhiên, tiền này không phải là quyên gửi cho tại hạ. Mà là quyên gửi cho những người cần giúp đỡ. Mọi người quyên bao nhiều tiền, chúng tôi sẽ dán bố cáo rõ ràng. Hơn nữa, mỗi khoản tiền được đưa tới địa phương nào, chúng tôi cũng công bố ra ngoài. Xin hoan nghênh mọi người tùy thời tới giám sát. Tin rằng nhân phẩm của Bạch nương tử và Hồng nương tử là sự cam đoan tốt nhất. Tốt lắm, tại hạ cũng không muốn nói nhiều, nghi thức quyên tiền hiện tại bắt đầu.
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy mười tiểu nhị bưng một hòm sắt đã khóa đi lên trên đài.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải việc như vậy, nên không khỏi có chút do dự. Dù sao phải xuất tiền, cho nên cần suy nghĩ kỹ càng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trên trán Lý Kỳ bắt đầu đổ mồ hôi. Mẹ nó chứ, chẳng lẽ người thời này lại keo kiệt như vậy?
Giờ đây, biểu lộ của Quý Hồng Nô và Bạch Thiển Dạ cũng rất khẩn trương, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hai mắt không ngừng nhìn vào đám đông, hy vọng có thể chứng kiến một người nhấc tay.
Một lát sau, quán bar vẫn yên tĩnh, không khí có vẻ xấu hổ.
- Phỉ Thúy Hiên của chúng tôi quyên một trăm xâu.
Chợt nghe một người nhấc tay kêu lên, đã phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Mọi người quay đầu nhìn, người lên tiếng chính là Thái Lão Tam.
Lão hồ ly này cũng thật là thông minh. Không buông tha bất kỳ cơ hội nào để tuyên truyền.
Lý Kỳ rất nhanh hiểu ra. Y không dùng danh nghĩa của Thái Mẫn Đức quyên tiền, mà là dùng danh nghĩa Phỉ Thúy Hiên quyên tiền. Rõ ràng là muốn mình ba chữ Phỉ Thúy Hiên lên tường. Không khó nhìn ra, sinh ý của quán bar sẽ càng ngày càng tốt, người tới càng nhiều, giá trị của một trăm xâu kia sẽ ngày càng lớn, còn có thể chiếm được thanh danh tốt. Thực sự là nhất cử lưỡng tiện.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào, trong lòng Lý Kỳ vẫn cảm ơn y đã thay mình phá vỡ cục diện bế tắc, vội nói:
- Tốt, Thái viên ngoại quả nhiên không hổ là đại thiện nhân của Biện Kinh chúng ta. Phỉ Thúy Hiên một trăm xâu, nhanh ghi lại.
Một trăm xâu cũng không ít, Thái Mẫn Đức tự nhiên sẽ không mang theo bên người. Cho nên Lý Kỳ còn phải bảo mấy tiểu nhị đi tới lấy tiền.
Bạch Thiển Dạ lập tức vung bút ghi xuống. Đây chính là một phần công tác của nàng, tự thân ghi sổ sách, nàng mới yên tâm.
Thái Mẫn Đức vẻ mặt tươi cười, đứng dậy hướng bốn phía chắp tay, nói:
- Đa tạ, đa tạ.
- Phàn Lâu cũng quyên một trăm xâu.
Phàn Thiếu Bạch không phải là người ngu. Thấy Thái Mẫn Đức xuất thủ, y lập tức phản ứng, vội vàng nhấc tay kêu lên. Một trăm xâu dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Bọn họ không cầu thứ nhất, chỉ cần có tên trên bảng là đủ.
- Hay, Phàn Lâu thiếu công tử một trăm xâu, ghi lại ghi lại.
Hồng Thiên Cửu không hiểu, nhưng cậu ta là người yêu thích náo nhiệt, cũng hô theo:
- Lý đại ca, sòng bạc Hồng Vạn quyên một trăm xâu.
- Bản nha nội cũng quyên một trăm xâu.
Triệu Giai cũng đứng lên:
- Lý Kỳ, bản công tử cũng quyên một trăm xâu.
Mẹ nó, sao toàn một trăm xâu thế. Lẽ nào không có nhiều hơn, ít hơn cũng được.
Trong lòng Lý Kỳ bỗng cảm thấy lần quyên góp này có chút quỷ dị.
- Ta quyên chín mươi chín xâu.
Sài Thông bỗng nhấc tay hô. Cho dù là quyên tiền, y cũng không muốn giống người thường.
Mẹ ngươi, bảo quyên ít đi, ngươi đúng là quyên ít đi. Tuy nhiên, các người vừa ra tay đã quyên một đống tiền như vậy, người khác còn không biết xấu hổ quyên sao. Thật đúng là không làm theo như chương trình. May mà ta đã chuẩn bị từ trước.
Lý Kỳ dùng mắt ra dấu cho Trần A Nam, cậu ta lập tức lặng lẽ đi ra ngoài.
Chỉ sau chốc lát, chợt có người hô lên:
- Ta quyên mười văn tiền.
Mọi người đều cả kinh, chút tiền ấy cũng không biết xấu hổ nói ra miệng? Quay đầu nhìn, thì thấy là một vị đại thúc trung niên. Người này chính là Điền thợ mộc, dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, ông ta cười thật thà phúc hậu.
- Ta quyên mười lăm văn.
- Ta quyên tám văn.
- Đa tạ các vị, đa tạ các vị.
Lý Kỳ hướng mấy vị mà hắn bố trí chắp tay cảm ơn.
Có người dẫn đầu, những người còn lại liền không cảm thấy mất mặt nữa. Ít thì năm văn, nhiều thì một xâu, mọi người quyên góp theo khả năng, tiếng hô vang lên liên tiếp.
Các tiểu nhị cũng vội vàng cầm thùng lấy tiền.
Bạch Thiển Dạ vung bút cũng càng ngày càng nhanh, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy một ít ánh rạng đông.
Giờ này Lý Kỳ mới thở phào một hơi. Thầm nghĩ, ngày nào cũng làm như vậy, khéo phải mệt chết. Tuy nhiên, đây dù sao chỉ là một ít tiền. Đại quý nhân phía sau còn chưa có động tác. Cho nên trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong, nhiệt tình không giảm.
Tống Huy Tông thấy mọi người đều tranh nhau quyên tiền, hai mắt hơi chớp, nhẹ gật đầu. Dù sao Lý Kỳ chính là dùng khẩu hiệu vì quân phân ưu để quyên tiền. Mọi người nhiệt tình như vậy, chính là ủng hộ y, bảo sao y không cao hứng. Lại liếc mắt nhìn các vị đại thần, thấy bọn họ vẫn còn đang xem náo nhiệt, sắc mặt hơi lộ vẻ không vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT