Khách khứa mới tới đều phải đi vòng đằng sau, chào hỏi vài câu với Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, liền vội vàng đi vào trong để tránh.
Tần phu nhân chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
- Tiểu Ngọc, mau mau cầm cho ta bánh gì ấy nhỉ, à, bánh Hoàng Gia, cùng với một bầu rượu Thiên Hạ Vô Song ra đây, ta sắp chết đói rồi.
Hồng Thiên Cửu xoay người xuống ngựa, liền không thể chờ đợi được hướng Tiểu Ngọc kêu lên.
Mịa, dù lão tử là mở quán ăn, nhưng tiểu tử ngươi mỗi lần tới, ngay cả mấy câu cơ bản cũng không thèm nói, thật sự là không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả.
Lý Kỳ tức giận trừng cậu ta một cái. Còn chưa mở miệng, Tiểu Ngọc bỗng cầm cái chiêng đi tới, vẻ mặt bất mãn nói:
- Tiểu Cửu ca, hiện tại Tiểu Ngọc chính là đại tổng quán của Túy Tiên Cư, sao huynh có thể sai nàng ấy như tiểu nhị được.
Trần A Nam không sợ mấy người Hồng Thiên Cửu lắm, cho nên có gì nói đấy. Vừa thấy Hồng Thiên Cửu sai bảo Tiểu Ngọc, trong lòng tự nhiên rất không thoải mái.
- Vậy Tiểu Ngọc bảo người khác đi thay đi, ta chưa ăn sáng nên giờ bụng đói meo.
Tiểu Ngọc hơi cúi người, mỉm cười đáp:
- Xin Hồng công tử chờ một lát, tiểu nữ sẽ mang ra ngay đây.
Nàng không để ý tới việc này lắm.
- Tiểu Cửu, ca ca phải nhắc đệ một câu, đệ đứng dưới tấm kim bài do Hoàng thượng ngự tứ, sao có thể thô lỗ như vậy. Ngay cả một câu chúc mừng cũng không có, còn ra thể thống gì nữa.
Cao nha nội chậm rãi tiến lên, nghĩa chính ngôn từ giáo huấn Hồng Thiên Cửu một trận, lại lịch lãm trang nhã hương Tần phu nhân, chắp tay nói:
- Tần phu nhân, chúc mừng, chúc mừng.
Ngay sau đó y lại bồi thêm một câu:
- Thực ra tại hạ cũng chưa ăn sáng.
Đổ mồ hôi! Cứ tưởng tên này thay đổi tính nết.
Lý Kỳ thân thể hơi nghiêng, suýt nữa té ngã, hai kẻ này đúng là một đôi dở hơi. Tuy nhiên, có vẻ đã lâu rồi không thấy bọn họ tới.
Liền mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Cửu, nha nội, đã mấy ngày rồi sao không thấy các ngươi tới đây ăn cơm, không phải do ăn chán rồi chứ?
Hồng Thiên Cửu vung tay buồn bực đáp:
- Huynh đừng nhắc tới nữa. Từ lần săn bắn trước, đệ cũng như ca ca, bị phụ thân nhốt trong nhà, buồn đến phát chán đi được. Đến hôm nay mới được thả ra ngoài. Nhưng là do vội vã, cho nên đã quên mang theo thẻ hội viên Hoàng Kim. May mắn gặp được mấy ca ca.
Thì ra là thế.
Lý Kỳ âm thầm gật đầu. Hắn đoán hẳn là lão tử của Hồng Thiên Cửu đã nghe được tiếng gió, biết hắn và Vương Phủ đang có xích mích, vì vậy mới không cho phép Hồng Thiên Cửu ra ngoài chơi. Hiện tại sóng gió đã qua, mới để con sói đói Hồng Thiên Cửu ra ngoài hít thở không khí.
Cao nha nội kinh ngạc nói:
- Ta cũng không mang theo.
Hai người nhìn nhau, không ai bảo ai quăng ánh mắt về phía Sài Thông.
Sài Thông nhún vai, cười đáp:
- Các ngươi bao giờ thấy ta mang theo tục vật trên người chưa?
Tục vật? Tục nữa liệu có tục bằng cái tên gia hỏa thích trang bức như ngươi không? Thật là không biết xấu hổ. Các ngươi lâu rồi mới tới, vừa tới đã muốn ăn cơm chùa, cũng thật quá keo kiệt đi.
Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ ba tên gia hỏa này.
Một món tiền nhỏ đỏ, Tần phu nhân và Lý Kỳ vốn không để vào mắt. Nhưng hai tên dở hơi Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội tự mình nói ra, khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ.
Tràng diện thoáng cái trở nên xấu hổ.
- Ba vị công tử đều là khách quen của tiểu điếm, hôm nay tiểu điếm coi như hồi báo các vị. Ba vị công tử cứ thoải mái ăn uống, không cần phải băn khoăn.
Tần phu nhân mỉm cười, hào phóng nói.
Cao nha nội chẳng những không lĩnh tình, mà khẽ nói:
- Đường đường là Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành, chúng ta làm sao có thể làm những việc dọa người như vậy. Ta lập tức sai người về lấy bạc.
- Ha ha, nha nội, Tiểu Cửu, các ngươi đâu thiếu làm những việc đó.
Theo mồi tràng tiếng cười cởi mở, Phàn Thiếu Bạch từ bên trong đi ra, mỉm cười nhìn thần sắc xấu hổ của ba vị huynh đệ:
- Ba người các ngươi vẫn còn ghi sổ ở quán ta kia kìa. Ta cũng không nhớ đã ghi nợ cho các ngươi bao nhiêu lần rồi.
Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, thì ra ba tên này thường xuyên tái phạm. Xem ra về sau phải đề phòng bọn chúng mới được.
Sài Thông thấy Phàn Thiếu Bạch đi ra, không buồn bực mà ngược lại cười nói:
- Thiếu Bạch, ngươi tới vừa đúng lúc, mau mau đưa bạc cho Ngô chưởng quầy.
Phàn Thiếu Bạch sững sờ, cười khổ hỏi:
- Vì sao lại là ta?
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
- Ai bảo ngươi mang theo bạc.
Y hiểu rất rõ Phàn Thiếu Bạch, nếu trên người không mang theo vài chục lượng, thì xin lỗi xuất môn.
Cao nha nội khó chịu nói:
- Thiếu Bạch, mới vài ngày không thấy mà ngươi đã trở nên keo kiệt như vậy. Mau đưa bạc đi, còn chê Tứ Tiểu Công Tử chúng ta chưa đủ dọa người sao.
Má, có ngày nào mà các ngươi không dọa người không.
Lý Kỳ ném cái nhìn khinh khỉnh, đứng ra cười nói:
- Mấy vị ở đây đều là nhân trung chi long, chút tiền nhỏ đó, đâu đáng để mèo nheo. Hôm nay Lý Kỳ ta mời khách, các vị cứ thoải mái ăn uống là được.
- Thiếu Bạch, ngươi nhìn thấy chưa. Nếu không phải Lý Kỳ là đầu bếp, thì ta đã thay hắn vào vị trí của ngươi rồi. Như vậy mới gọi là giảng nghĩa khí chứ.
Cao nha nội chỉ vào Lý Kỳ, khen.
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả, nói:
- Vậy thì cầu còn không được.
- Thôi, thôi, ý tốt của nha nội, Lý Kỳ tâm lĩnh. Tuy nhiên ta đang định tổ kiến kinh thành Tứ Tiểu Đầu Bếp của riêng ta, nên không muốn tham gia náo nhiệt với các ngươi.
Lý Kỳ nhún vai, cười nói.
- Ha ha.
Mọi người đều cười ha hả. Mà ngay cả Tần phu nhân cũng buồn cười, thầm nghĩ, người này quả nhiên tám mặt linh lung, bất kể là người nào, đều có thể nói chuyện được.
Rất nhanh, Tiểu Ngọc dẫn theo vài tiểu nhị mang bánh Hoàng Gia tới. Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội có vẻ thực sự đói bụng, cầm lấy bánh Hoàng Gia liền nhét vào miệng. còn không ngừng vỗ tay khen bánh Hoàng Gia ăn ngon.
Dù Sài Thông cũng chưa ăn sáng, nhưng y cố kỵ mặt mũi, ở trước mặt công chúng, ăn kiểu lang thôn hổ yết không phải là tác phong của y. Chỉ bưng một chén Thiên Hạ Vô Song, nhịn đói, đứng một bên nhấm nháp rượu.
Lý Kỳ nhìn tướng ăn của Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội, thầm nghĩ, nếu có một cái camera ở đây thì tốt. Quay cảnh bọn họ ăn rồi hiến cho Hoàng thượng. Không chừng Hoàng thượng lại ban cho mình vài thứ tốt gì đó.
- Chậc chậc, món bánh Hoàng Gia này đúng thật là ăn ngon. Khó trách Hoàng thượng lại nhìn trúng.
Trong nháy mắt, Cao nha nội đã giải quyết xong một cái bánh Hoàng Gia, lại uống thả cửa một chén rượu Thiên Hạ Vô Song, ăn no thỏa mãn. Bỗng y dùng khuỷu tay thọc Hồng Thiên Cửu:
- Tiểu Cửu, không phải đệ còn có chuyện muốn nói với Lý Kỳ sao?
Hồng Thiên Cửu sững sờ, lập tức phản ứng, cố gắng nuốt nốt số bánh vào trong bụng, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý đại ca, cha đệ muốn gặp huynh.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Cha ngươi? Lão nhân gia muốn gặp ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng đáp:
- Hình như có liên quan tới chuyện quán bar, đệ cũng không rõ ràng lắm.
Cũng đúng, từ lúc trang trí và sửa chữa lại quán bar tới hiện tại, tổn thất không ít bạc. Mà tất cả số bạc này đều do phụ thân của Hồng Thiên Cửu chi trả. Về tình về lý mình cũng nên tới bái kiến phụ thân cậu ta một lần.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu nói:
- Cũng được, ngày mai ta sẽ bớt thời giờ đi tới nhà ngươi một chuyến.
Nói xong, hắn kéo Hồng Thiên Cửu sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Cha ngươi bình thường thích ăn gì? Để ngày mai ta chuẩn bị.
Hắn không giống như Hồng Thiên Cửu, một vài lễ nghi cơ bản vẫn không thể thiếu.
Hồng Thiên Cửu không hề nghĩ ngợi đáp:
- Phao câu.
Mịa, khẩu vị khác thường vậy.
Lý Kỳ sững sờ, cười ngượng ngùng, chợt nghe Cao nha nội bất mãn nói:
- Ai nha, Tiểu Cửu, ai bảo ngươi nói cái chuyện vụn vặt đó.
Hồng Thiên Cửu sững sờ:
- Vậy ca ca đang nói tới chuyện gì?
Cao nha nội trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hướng Lý Kỳ, cười hắc hắc nói:
- Lý Kỳ, hôm qua Tiểu Thiên của nhà ta gặp được Điền thợ mộc. Y nghe Điền thợ mộc nói, quán bar đã sửa sang xong. Ngươi tính toán khi nào dẫn chúng ta đi xem?
Đổ mồ hôi, thì ra mới sáng sớm thằng nãy này đã chạy tới đây vì việc này.
Lý Kỳ cười đáp:
- Ngày khác đi, hôm nay tại hạ còn có vài việc bận.
Cao nha nội khó chịu nói:
- Ta đã không đợi được nữa rồi, đi luôn hôm nay đi.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, đệ suýt nữa quên béng việc quan trọng này. Đi gặp cha đệ có thể từ từ cũng được. Nhưng việc này không thể trì hoãn.
Sài Thông cũng cười nói
- Cả ngày ta đều nghe Tiểu Cửu và nha nội nói quán bar của ngươi thế này thế nọ, cũng muốn đi xem một chút.
Phàn Thiếu Bạch híp mắt cười nói:
- Không sai, chúng ta đều chi bạc, lẽ nào nhìn một chút cũng không được sao.
Lời này vừa ra, Lý Kỳ không thể tìm lý do đùn đẩy nữa. Thầm nghĩ, sau này nên tránh bốn người này. Bốn tên này tụ hội một chỗ, thật đúng là khó đối phó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT