Hơn một nửa số người nha, đều có một tật xấu, chính là quen sướng trước, còn về chuyện sau khi sướng, thông thường đều sẽ không nghĩ đến.
Bây giờ thì tốt rồi, người ta cử tinh nhuệ của thủ phủ đến báo thù rồi, chuyện này quá lớn rồi, lúc này bọn họ mới nghĩ đến đường lui còn kịp không?
Binh lính quân Tống bắt đầu có chút sợ hãi rồi.
Cũng may Nhạc Phi không phải là loại người quen lên xe trước mua vé sau, nói Nhạc Phi lĩnh quân rút lui theo đường cũ, nhưng khi vượt qua bờ tây sông Tống Ngõa, y đột nhiên dừng lại, nhìn về phía tây.
Bát Lý Đan thấy Nhạc Phi suy nghĩ xuất thần, cũng không khỏi đưa mắt nhìn qua, nhưng nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra điều gì, liền hỏi: - Nhạc Phi an đáp, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta đi nhanh thôi.
Nhạc Phi liên lắc đầu tục nói: - Không đi được, không đi được, lần đi về hướng tây nhất định hung hiểm.
- Sao ngươi biết?
Nhạc Phi cau mày nói: - Quân Kim rất nhanh sẽ biết là chúng ta đến từ hướng tây, mà bây giờ chúng ta lại rút lui theo phía tây, quân Kim nhất định biết là chúng ta muốn về theo đường cũ, tất nhiên sẽ truyền lệnh cho quân thủ giữ phía tây bao vây chúng ta, cho nên phía tây là tuyệt đối không đi được.
Chiết Mỹ Nguyệt nói: - Nếu phía tây không đi được, chúng ta đi theo đường phía nam giết về là được.
Nhạc Phi vẫn lắc đầu nói: - Chủ lực của quân Kim gần như đều đóng ở phía nam, tầng tầng lớp lớp, chúng ta chỉ có một vạn người, muốn đột phá phòng tuyến phía nam, gần như là chuyện không thể nào, nơi đó càng không đi được.
Bát Lý Đan ai da một tiếng, nói: - Ta nói Nhạc Phi an đáp, nếu đã như vậy, tại sao ngươi không nói sớm a, hiện tại phải làm sao mới được?
- Ta chính là muốn cho quân Kim tưởng rằng chúng ta rút về theo đường cũ.
Nhạc Phi cười ha hả nói.
Chiết Mỹ Nguyệt hiếu kỳ nói: - Sao phu quân nói lời này?
- Chuyện này đợi lát nữa nói sau, bây giờ chúng ta tức khắc lên Thượng Kinh phía bắc.
Bát Lý Đan sợ hãi nói: - À? Ngươi còn muốn đi tấn công Thượng Kinh, kẻ thù có nhiều nhân mã gấp mấy lần chúng ta a!
Nhạc Phi cười nói: - Nơi này khắp nơi đều là quân Kim, bất luận chúng ta chạy đi hướng nào, đều có thể gặp phải quân Kim, cho nên không có gì khác biệt, nhưng mà ta nghĩ lúc này phía bắc nhất định có không ít quân Kim chuẩn bị vượt sông bao vây chúng ta, chúng ta lập tức lên phía bắc, nhân lúc kẻ thù mệt mỏi khi vừa vượt sông, đả thương kẻ thù.
Đại quân lập tức đi dọc theo sông Tống Ngõa lên phía bắc, đi được nửa ngày, quả thực nhìn thấy không ít quân Kim đang vượt sông, Bát Lý Đan đối với Nhạc Phi đã sùng bái tới cảnh giới si mê rồi, nhà ngươi là thần tiên của trường sinh thiên tới à, chuyện này cũng tính toán chuẩn.
Bởi vì Thượng Kinh là ở phía bắc phủ Hoàng Long, tuy nói là Hoàn Nhan Tông Phụ tập kết đại quân đến truy kích Nhạc Phi, nhưng thời gian Hoàn Nhan Tông Phụ đuổi theo, đại quân này cùng đi sẽ làm chậm tốc độ. Gã chỉ lĩnh một bộ phận quân cấp hành đuổi tới phủ Hoàng Long, nhưng biết được Nhạc Phi đi về hướng bắc, vì thế mệnh hậu quân khẩn trương qua sông bao vây Nhạc Phi, nào biết Nhạc Phi đột nhiên chuyển hướng, đánh tới phía bắc.
Kỵ binh của quân Kim còn đang ở trên cầu, đại quân chia làm hai đoạn, điều càng nguy hiểm hơn là, kỵ binh này đã tới bờ sông, thì thật sự nguy hiểm. Bởi vì ngươi không thể điều chỉnh trận hình ngay được, Nhạc Phi không nói hai lời, toàn quân xung phong, quân Kim tuyệt đối không ngờ được, quân Tống sẽ xuất hiện ở nơi này, thi thể bị quân Tống giết đã nhanh chóng lấp đầy sông Tống Ngõa.
- Báo..., Đại nguyên soái, không xong rồi. Quân Tống đột nhiên đi vòng hướng bắc, gặp quân ta ở giữa phủ Hoàng Long và Thượng Kinh, lúc đó quân ta đang vượt sông. Cho nên... cho nên bị quân Tống đánh bại.
Đúng lúc Hoàn Nhan Tông Phụ đang đi lòng vòng phủ Hoàng Long, khi chuẩn bị vượt sông truy kích Nhạc Phi, đột nhiên phía bắc truyền đến tin tức.
Hoàn Nhan Tông Phụ nhướn mày, gã cũng không phải là bởi vì chiến bại mà phẫn nộ, mà là..., gã sợ Nhạc Phi vòng lại tấn công Thượng Kinh, tuy rằng Thượng Kinh vẫn có binh mã thủ giữ, cho dù gã đã điều ra không ít binh của thủ phủ đến, nhưng cũng không có khả năng bị hơn một vạn nhân mã quân Tống công phá lắm, chỉ là hiện giờ phủ Hoàng Long đã tê liệt, nếu Thượng Kinh lại có điều gì không hay xảy ra, thì Thủ Quốc Nguyên soái gã đây thật sự là muôn lần chết cũng khó chối được sai lầm này.
Đây là không có đường sống để suy nghĩa, Hoàn Nhan Tông Phụ không nói hai lời, lập tức suất lĩnh đại bộ phận chủ lực hồi viện, quyết không thể để bi kịch của phủ Hoàng Long tái diễn ở phủ Thượng Kinh, mặt khác lại cho một phần nhỏ nhân mã từ phủ Hoàng Long vượt sông đến bờ tây cắt đường lui của Nhạc Phi, lần này nhất định phải bao vây Nhạc Phi.
Giết lui quân Kim, lại vượt qua sông Tống Ngõa rồi, đi tới bờ đông, lại đi về phía trước, thì chính là Thượng Kinh.
Tướng sĩ quân Tống hưng phấn không dứt, tuyên bố phải công phá Thượng Kinh của Kim quốc, nhất cử tiêu diệt Kim quốc.
Nhưng Nhạc Phi biết, đây là đang mơ mộng hão huyền, trừ phi bọn họ vây công Thượng Kinh trước tiên, có lẽ có thể đánh Kim quốc không kịp trở tay, tuy nhiên, dầu gì cũng là thủ phủ, làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ công phá, hơn nữa hiện giờ Kim quốc đã biết sự hiện hữu của bọn họ, hiên tai việc duy nhất bon họ có thể làm chính là tháo chạy. Đang lúc sĩ khí dâng cao, Nhạc Phi lại lần nữa ra lệnh, lại vượt sông về bờ tây sông Tống Ngõa.
Tướng sĩ quân Tống không hiểu, chúng ta vừa mới qua đây, tại sao lại trở về.
Bát Lý Đan kinh ngạc nói: - Nhạc Phi an đáp, ngươi đây là đang làm gì?
Nhạc Phi cười nói: - Ta vừa mới cố ý cho các ngươi vượt sông truy kích quân Kim, mục đích chính là cố ý hù dọa quân Kim của phủ Hoàng Long, bởi vì chúng ta đi lên nữa chính là Thượng Kinh rồi, mà phủ Hoàng Long vừa mới bị chúng ta công phá, cho nên lúc này quân Kim nhất định sẽ hết sức hoảng loạn, chỉ có chờ đến khi quân Kim hoảng loạn, chúng ta mới có cơ hội chạy thoát, quân Kim phủ Hoàng Long nhất định sẽ không màng tất cả đuổi tới, bởi vì phía trước chính là Thượng Kinh, tin là hiện giờ đã đang trên đường rồi, đường thoát duy nhất của chúng ta chính là vượt qua sông Tống Ngõa.
Bát Lý Đan đối với loại chiến thuật này vẫn là có thể hiểu được tương đối, lại hỏi: - Cho dù chúng ta đã vượt qua sông Tống Ngõa, đó còn không phải là một con đường chết, khắp nơi đều là quân Kim.
- Không.
Nhạc Phi cười lớn, nói: - Chúng ta đã tạo ra một con đường sống rồi.
- Đường sống gì?
- Phủ Hoàng Long.
Đợi đến khi Hoàn Nhan Tông Phụ đuổi tới nơi này, Nhạc Phi đã rời đi, và đã phá hủy cây cầu ở đây.
Hoàn Nhan Tông Phụ đánh trận cả đời, vẫn là lần đầu bị người khác dắt mũi, trong lòng vừa tức vừa giận, nếu Nhạc Phi rơi vào tay gã, thì cứ gọi là không thể tưởng tượng được hậu quả, nếu quả thật tới lúc đó, tin tưởng là Nhạc Phi chắc cũng có giác ngộ.
Nhưng chính lúc gã đuổi tới nơi này nơi này, bi kịch giống như ở đây xảy ra ở phụ cận phủ Hoàng Long, khi quân Kim ở lại phủ Hoàng Long đang vượt sông chuẩn bị chặn đường đường lui của Nhạc Phi, lại gặp phải sự ngăn chặn của Nhạc Phi, Nhạc Phi lại lần nữa tập trung binh lực nhân lúc quân Kim vượt sông, lại nhất cử đánh bại quân Kim ở nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT