Dương Tái Hưng nhìn theo, người tới chính là Chiết Ngạn Chất. Nhưng vì sao Chiết Ngạn Chất lại xuất hiện ở đây? Y không phải là bị Hoàn Nhan Tông Hàn đánh bại rồi sao? Hơn nữa còn dẫn theo nhiều người tới như vậy, những người này rõ ràng không phải là quân Tống, cũng không thể là cố ý đóng giả thành bộ dạng như vậy, bởi vì bên trong còn có không ít phụ nữ.
Nhưng Dương Tái Hưng lúc này cũng không quan tâm được nhiều như vậy, giết địch quan trọng hơn, liền lớn tiếng quát: - Các huynh đệ theo ta.
Sỹ khí quân Tống lên cao, ai nấy đều anh dũng tiến lên.
Dưới hai mặt giáp công này, hơn nữa số người của đối phương không biết gấp bao nhiêu lần quân Kim. Quân Kim bỗng nhiên tan tác, chạy về phía Vân Châu thành.
Dương Tái Hưng, Chiết Ngạn Chất đều là mãnh tướng, đối mắt đều không nói một câu, một đường truy sát. Trên bạch đạo này máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang đầy đồng.
Dương Tái Hưng, Chiết Ngạn Chất hợp quân lại, dẫn theo "đám ô hợp" đó, đánh tới trước cổng thành phía bắc Vân Châu mới dừng tay.
Người cũng quá nhiều rồi, phần lớn Dương Tái Hưng đều biết dù bên phía mình có bao nhiêu người, động tĩnh lớn như vậy cũng đã quấy nhiễu tới Hoàn Nhan Tông Hàn chủ lực quân Tống đang ở phía nam rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe thấy động tĩnh lớn phía sau, trong lòng kinh hãi, lẽ nào hai cánh viện quân của thất phu đó đã tới rồi?
Không thể nhanh như vậy được chứ? Trừ phi họ biết bay.
Đang lúc Hoàn Nhan Tông Hàn chuẩn bị gọi người đi về phía sau xem xem thế nào, thủ tướng trong thành đã chạy tới. - Đô thống, đại sự không ổn rồi, phía sau chúng ta bỗng nhiên có vô số quân Tống tới.
Bởi vì gã cũng không biết quân Tống rốt cuộc có bao nhiêu người, dù sao thì trên núi dưới núi đều là người, đầy khắp núi đồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe thấy thế liền nói:
- Cái gì mà vô số quân Tống? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Người đó liền nói: - Vừa rồi quân ta đang vây khốn quân Tống ở Bạch Đăng sơn, bỗng nhiên từ huyện Trường Thanh có vô số người dân đánh tới. Hơn nữa trong đó còn kẹp một đội ngũ quân Tống, ồ, hình như là Chiết gia quân.
- Chiết gia quân?
Hoàn Nhan Tông Hàn càng nghe càng kinh ngạc, một cánh quân Chiết gia duy nhất ở phía bắc đã bị gã tiêu diệt rồi, sao có thể còn có Chiết gia quân chứ?
Đang lúc Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn còn buồn bực, lại có một tên lính thăm dò chạy như bay tới.
- Đô thống, quân địch phía sau đã bắt đầu công thành rồi, các huynh đệ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Bởi vì Vân Châu đi về phía bắc đều là địa bàn của họ, cho nên phía sau hầu như không có thủ quân gì. Hoàn Nhan Tông Hàn liền quýnh lên, nói với Hoàn Nhan Tông Can: - Ta dẫn quân đi hồi cứu trước, ngươi ở đây giữ chân quân Tống.
Bởi vì gã không biết tình hình thế nào, cũng sợ quân Tống sẽ hai mặt giáp công.
Bởi vì thám báo nói không thể không rõ ràng được, trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn cũng thấy bồn chồn, vô số quân Tống đó là khái niệm gì? Cho nên điều một nửa binh lực đi trước.
Đi một nửa rồi, không còn tồn tại cái gì là bao vây quân Tống nữa.
Triệu Giai, Tông Trạch thấy thế mà buồn bực. Sao quân Kim bỗng nhiên là vội vàng đi như vậy?
Duy có Lý Kỳ vẫn luôn nở nụ cười gian xảo, lẩm bẩm nói: - Xem ra ta lại phải tổn thất hàng ngàn quan rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Giai hiếu kỳ nói.
Lý Kỳ liền nói: - Không có gì, không có gì, chẳng qua là đêm qua thần đã xem thiên văn, phát hiện phía bắc có một ngôi sao kim rơi xuống. Điều này đối với chúng ta mà nói là một tin tốt lành!
Giả thần giả thánh!
Ở đây làm gì có Xu Mật Sứ, quả thực chính là một tên giả thần giả thánh.
Triệu Giai tức giận nói: - Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư đùa giỡn được chứ?
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Chí ít thì quân Kim cũng đã rút lui rồi, đối với chúng ta mà nói không phải là chuyện xấu.
Tông Trạch hiếu kỳ nói: - Liệu có phải Xu Mật Sứ đã biết cái gì mà không cho chúng ta biết không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Xin lỗi, ta chỉ biết ban đêm xem thiên văn, không thể xem bói.
Triệu Giai cũng đã kịp phản ứng lại, biết chuyện này tám chín phần là liên quan tới vị Đại Khả Huynh này. Nhưng con người này lại nổi tiếng là thích thừa nước đục thả câu, nếu hắn không muốn nói, ngươi có hỏi thế nào hắn cũng không nói.
..
..
Chờ tới khi Hoàn Nhan Tông Hàn chạy tới cửa bắc, cảnh tượng trước mắt đã khiến gã sợ hãi, địch nhân đều đã đứng dưới thành bắn tên, còn lính trấn thủ bên phía mình ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. May mà đối phương không có vũ khí công thành, nếu không nói không chừng cửa bắc này khả năng cũng đã bị rơi vào tay giặc rồi, liền lệnh cho binh lính dùng cung tên đánh đuổi quân địch. Nói cho cùng vẫn là đám quân ô hợp, tinh nhuệ của Hoàn Nhan Tông Hàn vừa tới chỉ dựa vào cường nỏ trong tay đã đánh lui kẻ địch dưới thành rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn lên đầu tường thành vừa nhìn chỉ thấy người ở khắp núi đồi, chiếm cứ tòa Bạch Đăng sơn. Cuối cùng gã cũng đã hiểu hàm nghĩ của từ "vô số". Tuy nhiên những người này tuyệt đại đa số đều là những người dân, tuyệt đối không phải quân Tống. Quân Tống vẫn không đến mức để phụ nữ tham chiến.
- Tông Hàn con, mau ra đầu hàng đi, cha tha mạng cho con.
Bên ngoài quân Tống đồng thanh kêu gào, đinh tai nhức óc, khiến cho cả thành Vân Châu trấn động, có thể các định mỗi người dân trong thành đều có thể nghe thấy tiếng hò hét của họ, người quả thực là quá nhiều.
Hoàn Nhan Tông Hàn tức đến mức nổi trận lôi đình, rít gào: - Đây là nơi nào mà điêu dân dám tới?
Không ai biết được.
Di Thứ Bảo liền nói: - Đô thống, họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, người cho ta ba nghìn tinh binh, ta sẽ xuất thành giết họ không còn một mảnh giáp.
Nếu có thể xuất thành, Hoàn Nhan Tông Hàn sớm đã đích thân dẫn quân xuất thành rồi. Quan trọng là những người dân này đều chiếm cứ điểm cao, nếu ở thảo nguyên thì không cần phải nói gì nữa, trực tiếp đánh ra. Nhưng họ ở chỗ cao, dựa vào địa thế hiểm yếu, phân tán phòng thủ, không thể bị họ đánh qua được. Một khi không xuyên qua được đối phương, nhiều người như vậy sẽ ăn tươi nuốt sống người. Hơn nữa trên sườn núi hai bên đao sáng loáng, đầu người xung động, biết ở đâu có mai phục, có những tinh nhuệ quân Tống ở đó, như vậy thì càng không thể xông ra được.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền cho người đi tới tiền tuyến nói cho Hoàn Nhan Tông Can biết, để gã ta quay trở về thành thủ thế, trước tiên làm rõ tình hình rồi tính tiếp.
Nhưng rất nhanh gã đã biết tin đội tàn binh của huyện Trường Thanh từ đâu tới. Những người dân này chính là người dân của Tân Châu, Vũ Châu, tổng cộng có chục vạn người, trước mắt họ cải trang là nạn dân, trà trộn vào huyện Trường Thanh trong ứng ngoài hợp tiêu diệt thủ quân của huyện Trường Thanh, chiếm cứ được phía bắc thành Vân Châu.
Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn biết tin, như mê man đi. Người dân của Tân Châu, Vũ Châu này vốn là con dân của gã, hơn nữa họ cũng đã từng thu phục hai châu này. Mặt khắc còn sai người đi trấn thủ, sao có thể liên hợp với quân Tống để tấn công mình được chứ?
Gã chính là muốn nổ tung đầu ra cũng không thể hiểu được, đây thực sự là một niềm vui quá lớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT