Trương Tuấn bày Thiết dũng trận ở Quy Châu, ngược lại khiến Hoàn Nhan Tông Hàn có chút khó khăn.
Bởi vì gã ta lường trước được quân Tống cực khổ đánh hạ các thành trì thì sao dễ dàng buông tay. Nếu có thể tiêu diệt bộ đội nơi này nữa thì thế cục hoàn toàn khác rồi, thắng lợi của gã ta có thể lên đến chín phần, chỉ cần tiêu diệt quân Tống bên ngoài thì chủ lực ở Vân Châu đã trở thành cô quân rồi. Không ngờ là Lưu Cách vừa nghe gã ta đến thì quyết định nhanh chóng, không chút do dự liền tránh đi, Hoàn Nhan Tông Hàn ngươi lợi hại, ta không đánh với ngươi, coi như ta sợ ngươi được chưa.
Một đám tướng sĩ đều nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn, có tấn công hay không chỉ cần một câu của ngài thôi.
Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn bản đồ thật lâu, nói: - Quân Tống một lòng phòng thủ, nếu chúng ta cường công, sợ rằng khó đánh.
Các tướng sĩ nghe thấy, xem ra không đánh rồi, vậy thì lui đi.
Nào biết Hoàn Nhan Tông Hàn xoay chuyển lời nói, nói: - Nếu chỉ là một thành Quy Châu thì chúng ta không cần cũng được, nhưng nếu có thể công phá Cư Dung Quan, chúng ta có thể thừa thế nhập quan, trực tiếp lấy phủ Yến Sơn, chủ lực quân địch đều ở sau núi, trước núi chắc chắn trống rỗng, mà phủ Yến Sơn là đại bản doanh của địa khu Yến Vân bọn chúng, một khi chúng ta đánh hạ phủ Yến Sơn, quân Tống không đánh mà tan, châu huyện trước núi chúng ta lấy dễ như trở bàn tay.
Ngụ ý chính là vẫn đáng để đánh.
Sự thật cũng đúng như thế, phủ Yến Sơn bây giờ xác thực vô cùng trống trải, chủ lực đều chạy đến Vân Châu rồi, chỉ còn lại Trương Thúc Dạ, mà Trương Thúc Dạ lại phải trấn thủ Cổ Bắc Khẩu.
Hoàn Nhan Tông Hàn suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói với một người: - Di Thứ Bảo, ngươi lập tức dẫn năm ngàn tướng sĩ tiến đánh Cư Dung Quan, nhưng đừng cường công, đánh nghi binh là được.
Di Thứ Bảo vừa nghe, sắc mặt lúng túng nhận mệnh đi ra.
Vì sao Hoàn Nhan Tông Hàn phái gã lên, chính vì trước đó Di Thứ Bảo bị quân Tống đánh cho không ngẩng đầu lên được, để gã đi dụ địch thì không gì thích hợp hơn.
Sau đó Tông Hàn lại dẫn chủ lực mai phục ở Cư Dung Quan.
Trương Tuấn trấn thủ Quy Châu, Cư Dung Quan là do Lưu Cách trấn thủ.
Di Thứ Bảo dẫn theo tiên quân đến trước Cư Dung Quan, bảo binh lính xuất công không xuất lực đi đánh mấy lần, sau đó thì lui, quân kỳ vũ khí vứt đầy đất, dù cho tỏ vẻ gì thì hành động cũng rất sống động.
Quả nhiên tướng sĩ quân Tống thấy tướng quân thua không biết tốt xấu, còn dám xâm chiếm, hơn nữa còn đại bại quay về, chẳng qua cũng chỉ thế, liền xin Lưu Cách hạ lệnh truy kích Di Thứ Bảo.
Lưu Cách đứng trên đỉnh núi, nhìn binh khí, quân kỳ đầy đất, cười ha ha nói: - Đây là kế dụ địch của quân Kim, phía trước chắc chắn có mai phục, chúng ta không cần để ý, để chúng đi đi.
Tuy đây chỉ là một phần nhân mã của quân Tống, nhưng hợp lại cũng có bốn năm vạn người, Hoàn Nhan Tông Hàn tính đâu ra đấy còn chưa đến hai vạn, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn lấy kỵ binh làm chủ, bọn Lưu Cách lại là bộ binh làm chủ. Ngươi ra ngoài đó quyết chiến với Hoàn Nhan Tông Hàn, không nhất định là bại, vấn đề là nếu ngươi thắng, thì quân Kim cùng lắm là chạy, dù sao thì bọn chúng không có gánh nặng gì cả, nơi này bọn họ cũng không định lấy, mà trong thành Nho Châu bây giờ không có lấy một người, nhưng lỡ như thua, thì bọn họ không chạy được rồi. Cân nhắc lợi hại, Lưu Cách, Trương Tuấn đều cho rằng hoàn toàn không có lý do xuất kích.
Hơn nữa chỉ dụ của Triệu Giai cũng đến, bọn họ càng không có lý do xuất kích.
Hoàn Nhan Tông Hàn thấy hai đầu đều bình tĩnh như vậy, dụ dỗ mấy lượt vẫn không xuất kích, trong lòng rất bất đắc dĩ, không khỏi mắng to: - Hai lão thất phu.
Bạt Ly Tốc lên tiếng: - Đô Thống, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng hành động, tiến công mục tiêu tiếp theo, giằng co ở đây bất lợi cho quân ta.
Bọn họ áp dụng tác chiến thế công, tiến công phải nhớ không được đình trệ, ngươi mà dừng lại thì đối phương có thể làm xong công tác phòng vệ, lúc đó ngươi mới tiến công thì đã muộn rồi
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng hiểu không thể lưu lại nữa rồi, vì thế nói: - Chủ lực quân Tống trú đóng ở đây, Úy Châu nhất định trống trải, mà Úy Châu lại ở trước núi, dải đất trung tâm sau núi, một khi chúng ta đánh hạ Úy Châu, phía tây có thể công kích Hồn Nguyên, chặt đứt tiếp viện của quân Tống ở Vân Châu, phía đông có thể từ Phi Hồ Khẩu, Tử Kinh Quan tiến vào phủ Yến Sơn.
Sau khi định ra kế hoạch tác chiến tiếp theo, Hoàn Nhan Tông Hàn liền dẫn binh vượt qua phòng tuyến Quy Châu, chạy thẳng đến Úy Châu.
Đêm trước khi đi, gã ta sai người tặng một món quà cho Trương Tuấn, Lưu Cách.
Ba con chuột, một con trong đó bị chặt đứt một chân.
Trương Tuấn nhìn thấy món quà này, sao có thể không hiểu ý của Hoàn Nhan Tông Hàn, đơn giản chính là châm chọc y. Lưu Cách, Chiết Khả Tồn đều là chuột nhắt, không dám ra quyết chiến. Con chuột bị gãy chân kia là chỉ Chiết Khả Tồn bị đánh cho tàn phế, may mà bây giờ Chiết Khả Tồn còn đang ốm đau dưỡng thương, bằng không thì sẽ thật sự tức đến hộc máu.
Nhưng Trương Tuấn, Lưu Cách đã một bó tuổi rồi, có sóng to gió lớn nào chưa từng gặp qua, chỉ là lễ vật nhỏ nhoi nên chỉ cười trừ.
Đêm đó, Trương Tuấn liền trả lại cho Hoàn Nhan Tông Hàn một phong thư, phần đầu lá thư liền viết, hổ sống trong núi, thuận theo đạo trời, tập tính của chuột là quen chạy tán loạn, hổ chuột khác biệt, núi và hang khác nhau, là hổ hay chuột, vừa nhìn liền biết. Người trong tộc của ngươi, ta sẽ thu nhận, chắc chắn hết lòng chăm sóc, mong có thể nuôi chuột thành hổ, Đô Thống đừng lo lắng, đi đường bình an.
Hoàn Nhan Tông Hàn không thạo chữ Hán, là mưu sĩ bên cạnh đọc cho gã ta nghe. Không viết nhiều lắm, nhưng vô cùng rõ ràng, không cần giải thích, phàm là không thiểu năng thì đều có thể hiểu.
Bởi vì bây giờ quân Tống chiếm cứ núi Thái Hành, hổ sống trên núi mà, đây là đạo trời, là do ông trời sắp đặt, từ thời viễn cổ đã là thế. Ngươi đã bao giờ hấy hổ chạy loạn khắp nơi chưa. Nếu ngươi là hổ, vì sao không lên núi tranh hùng?
Chỉ có loại động vật như chuột mới quen chạy loạn, thấy động là chui, thấy người là chạy. Hoàn Nhan Tông Hàn chẳng phải là dẫn quân chạy loạn khắp nơi sao, đánh đông một chút, đánh tây một chút, vậy thì xét theo thói quen của hổ và chuột, rốt cuộc ai là hổ, ai là chuột đây?
Vừa xem thì hiểu nghe, phán chắc là ngươi thua nha.
Nửa câu đầu còn được, chỉ là châm biếm, nhưng nửa câu sau không phải là châm chọc, mà là mắng người trắng trợn. Gì mà "người trong tộc của ngươi, ta sẽ thu nhận", người trong tộc chắc chắn là chỉ ba con chuột kia, chẳng phải là xem người Nữ Chân như chuột sao.
Tướng sĩ quân Kim vừa nghe Trương Tuấn so sánh bọn họ với chuột, ai ai cũng giận sôi lên. Nam nhi Nữ Chân ta, người như hổ, ngựa như rồng, trên núi thì như vượn, xuống nước thì như cá, ánh mắt lão già ngươi thế nào hả, đây là chuột sao? Trình độ văn hóa thấp so với "sáu như" của Cấp Sự kia thì kém không phải là một chút, tuyên bố phải giết cho được, lóc thịt thằng nhãi Trương Tuấn này, thật quá khinh người mà, phải cho y biết ai mới là hổ.
Lần này còn chưa chọc giận được Trương Tuấn, mà ngược lại bị chọc cho tức giận, Hoàn Nhan Tông Hàn lần này cũng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo nha, thầm nghĩ, sau này tuyệt đối không chơi mấy trò này với Nho tướng quân Tống nữa, cuối cùng cũng là mình chịu thiệt.
Toàn bộ lá thư không có một chữ thô tục, nhưng lại mắng sạch cả tộc người Nữ Chân, người sống người chết đều không bỏ sót.
Đương nhiên, gã ta cũng sẽ không vì lá thư này mà mạo hiểm cường công Quy Châu, cười ha ha nói: - Miệng lưỡi sắc bén, có thể được bao lâu. Là hổ là chuột, lập tức sẽ nhìn thấy ngay.
Tuy Trương Tuấn mắng rất sảng khoái, nhưng y dẫn theo đội quân cũng không còn cách nào, y thật sự không dám chia binh xuất kích, cũng thật sự không đuổi kịp. Lỡ như Hoàn Nhan Tông Hàn đánh úp lại, đánh hạ Cư Dung Quan, vậy thì phủ Yến Sơn sẽ ngập tràn nguy cơ. Trừ phi tập hợp đại quân vây giết đội quân này, nhưng vấn đề là chủ lực đang tiến công Vân Châu, làm sao có thể chia binh ra được.
Trương Tuấn chỉ có thể viết thư cho Tông Trạch, nói cho Tông Trạch biết tình hình ở đây, để Tông Trạch nghĩ cách ứng phó. Ngoài ra, y còn phái người đi cai quản thủ quân Úy Châu, bảo bọn họ phải làm tốt việc chuẩn bị phòng thủ, bước tiếp theo quân Kim có thể tiến công Úy Châu, bởi vì gần đó chỉ còn lại mỗi Úy Châu.
Khi sĩ khí của Hoàn Nhan Tông Hàn giống như cầu vồng, thì Hoàn Nhan Tông Vọng ở trong biên cảnh Tây Hạ cũng giành được chiến quả rất tốt. Quốc chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận tuy cũng là một đời minh quân Tây Hạ, nhưng vẫn không tránh được cách suy nghĩ của người Đảng Hạng, quá mức bảo thủ, hơn nữa luôn hi vọng có thể tọa sơn quan hổ đấu để mong ngư ông đắc lợi, bởi vì quốc thổ Tây Hạ gần như đều là pháo đài giao thông, ai ai cũng mơ ước, cho nên người Đảng Hạng phải sinh tồn trong khe hẹp, dĩ nhiên là hi vọng đại quốc phía bắc và đại quốc Trung Nguyên đánh đến bất phân thắng bại, thì bọn họ dĩ nhiên là an toàn.
Cũng bởi vì bỏ qua thời cơ phản công tốt nhất, sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn theo đại quân mượn đường từ phía Tây Ninh Châu, vượt qua Hoàng Hà thì lập tức tiến về phía ắc, nơi tiến công đầu tiên chính là Ứng Lý.
Lúc trước Lưu Ngạn Tông chịu nhiều đau khổ ở đây, tiến công lâu không được, tổn thất nghiêm trọng.
Mà thủ tướng Ứng Lý tuy rằng dũng mãnh, ngăn chặn được quân Kim qua sông, nhưng ông ta cũng không biết ý đồ của quân Kim, cũng cho rằng quân Kim đi đánh Nam triều rồi, nên lơi lỏng, hơn nữa trọng binh của ông ta đều bố trí bên bờ Hoàng Hà, phía sau cực kỳ trống trải. Đột nhiên có một đội quân Kim từ trên trời rơi xuống, lập tức không biết làm sao, tan tác như thủy ngân tan chảy, không đến một ngày thì Hoàn Nhan Tông Vọng đã đánh hạ thành Ứng Lý.
Hoàn Nhan Tông Vọng trước nay luôn tuân thủ đạo làm vua. Thế nào là đạo làm vua, chính là thi hành ân uy, không thi hành chính sách tàn bạo, tính cách cũng không nóng nảy giống Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng lần này lại khác. Bọn họ ở núi Hạ Lan, Hoàng Hà thật sự chịu khổ không ít, tóc cũng bạc đi không ít, vô số người Nữ Chân mất mạng. Tuy người Đảng Hạng chất còn nhiều hơn, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng không nghĩ như vậy. Cái ta để ý là đồng bào của ta, đối với quân dân thành Ứng Lý hận đến thấu xương. Mẹ ngươi ngăn chặn ta lâu như vậy, bây giờ cuối cùng các ngươi cũng rơi vào tay ta, trong chớp mắt công phá thành Ứng Lý, gã ta lập tức hạ lệnh ba quân đồ thành, không chút do dự nào.
Việc này cũng hợp với tâm ý của người Nữ Chân, bọn họ nghẹn khuất ở đây mấy tháng, trì trệ không tiến triển, trong lòng nghẹn cả một cục tức, đang lo không có chỗ trút ra. Quân lệnh của Tông Vọng vừa ra, mấy vạn binh lính tuôn vào trong thành, bất kể là nam nữ già trẻ, thấy người là giết, ngay cả cơ hội quỳ xuống đầu hàng cũng không cho bọn họ, chém giết suốt một ngày, máu của người Đảng Hạng nhuộm đỏ cả thành trì, thây chất khắp đồng, tòa trọng trấn quân sư này lập tức biến thành một tòa quỷ thành.
Sau đó lại đoạt lấy lương thảo trong thành, lập tức phóng hỏa thiêu thành, để tiêu hủy chứng cớ.
Thành Ứng Lý ngay bên Hoàng Hà, ánh lửa phả chiếu lên Hoàng Hà, phản xạ lên bầu trời. Nghe nói trong phạm vi trăm dặm đêm sáng như ngày, đốt đủ ba ngày, thế lửa nghĩ thôi cũng biết.
Sau khi công chiếm Ứng Lý, thế của Hoàn Nhan Tông Vọng không thể ngăn được, nhưng gã ta cũng hiểu, bây giờ toàn bộ tinh nhuệ của người Đảng Hạng đều ở núi Hạ Lan, hậu phương chắc chắn trống rỗng. Vì muốn lấy được thành công lớn nhất trong thời gian ngắn nhất, lập tức chia binh hai đường, một đường đánh chiến tiến quân thần tốc, tiến công Hạ Châu, một đường thì lên phía bắc, mục đích là muốn tiến quân địa khu Hà Sáo, thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, cùng với đại quân Hoàn Nhan Hi Doãn hai mặt giáp công thành Ngột Thứ Hải. Một khi đại quân Hoàn Nhan Hi Doãn tiến vào địa khu Hà Sáo, Tây Hạ tất vong. Mà bản thân gã ta lại đích thân dẫn một đội đi thẳng về phủ Tây Bình. Phủ Tây Bình cũng là thủ đô cũ của Tây Hạ, là do Lý Nguyên Hạo dời đô về phủ Hưng Khánh, cũng tức là phủ Tây Bình này chính là thủ đô thứ hai của phủ Hưng Khánh, là trung tâm chính trị, văn hóa của Tây Hạ. Nếu có thể đánh chiếm nơi này, Tây Hạ sẽ bị trọng thương trước nay chưa từng có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT