Một khắc sau, những binh lính này lần lượt cầm vũ khí lên, xông lên con dốc, rất nhanh thì biến mất trong góc rẽ. Chốc lát sau, lại có một đám binh lính rung động khôi giáp chạy xuống. Vừa chạy xuống, không nói câu nào thì ngồi xuống quanh nồi to, cầm lấy đôi đũa bằng nhánh cây gắp thịt trong đó cho vào miệng, không để ý đến Dương Tái Hưng.
Lúc này phía sau đột nhiên có một đám thợ săn xuất hiện, chỉ thấy trên vai bọn họ đã khiêng con mồi: - Tướng quân, chúng ta đã trở lại.
Dương Tái Hưng chỉ gật đầu, những thợ săn này vô cùng tự giác bắt đầu xử lý những con mồi này, lột da, moi nội tạng, động tác thuần thục, vừa nhìn thì biết là binh do Lý sư phó mang đến.
- Chém mẹ ngươi.
Nói tục là một hành vi không văn minh, nhưng trên chiến trường lại là một thủ đoạn vô cùng nâng cao sĩ khí. Năm trăm đao phủ thủ cùng tiến cùng lui, đại đao, búa lớn tiến công như tia chớp.
Mà những giáp sĩ Nữ Chân trấn thủ doanh trại dĩ nhiên không rơi vào thế hạ phong, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, tay vung búa lớn, ngăn cản từng đợt từng đợt tiến công luân phiên của quân Tống.
Trong lúc bất tri bất giác, đã đến đêm.
Dưới sườn núi, củi gỗ cháy kịch liệt vẫn đang vang lên tiếng tách tách, nước vẫn đang sôi sùng sục, kêu lên ùng ục ùng ục, chúng binh lính vẫn ăn uống thô lỗ như vậy, phát ra tiếng "rột rột rột rột" khiến người ta cau mày. Dương Tái Hưnghẳn là vẫn chưa ngủ đi? Có lẽ gã chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng kim loại va chạm trên sườn núi chưa bao giờ ngừng lại dù chỉ một giây, tiếng chửi bậy, tiếng kêu thét vẫn vang vọng trên vách đá, mà thi thể thì đã chất đầy quan khẩu.
- Phù!
Một dũng sĩ Nữ Chân tóc kẹp đuôi sam hai tay dài qua gối cầm hai thanh búa lớn, thở ra một hơi, hai mắt bắt đầu trở nên trống rỗng rồi. Vốn dĩ cây búa sắc bén lúc này đã cuộn thành một vòng lớn, nhưng có thể thấy khôi giáp của quân Tống không phải là thứ phẩm, Quân Khí Giám không bót xén nguyên vật liệu. Thật ra cho dù là thứ phẩm thì e rằng hai thanh búa lớn này cũng sẽ không dùng được nhiều, bởi vì bọn họ đã chém giết một ngày rồi. Cả một ngày chém giết từ sáng sớm đến chạng vạng, chính giữa chưa từng dừng lại, chỉ rút chút thời gian uống được hai ngụm rượu thôi.
- Tướngtướng quân, cứcứ đánh như vậy cũng không phải là cách nha. Người Nam đángđáng giận xông lên liên tục không ngừng, các huynh đệ sắp chống không nổi nữa rồi.
Một mưu khắc thở dốc còn lợi hại hơn gã đã sắp nói không ra hơi nữa rồi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ra sức thở dốc.
Thân là thủ tướng còn mệt mỏi như thế, binh lính bên dưới nghĩ thôi cũng biết.
Tướng quân tóc đuôi sam nghiến răng nghiến lợi nói:
- Buồn cười, người Nam trở nên dũng mãnh như vậy từ khi nào, lão tử đánh trận cả đời người còn chưa từng nhìn thấy kẻ thù kiên trì chịu đựng như vậy, đánh cả một ngày mà còn dũng mãnh như thế.
Đây thật sự không phải là quân Tống chịu đựng.
Mặc dù Dương Tái Hưng là một dũng tướng, là một cuồng ma giết người, nhưng cũng không phải hữu dũng vô mưu. Gã tiến công liên tục hai ngày ở đây, thấy trước sau cũng không thể đột phá quan trại này. Tuy nhân số của gã còn gấp đôi đối phương nữa, nhưng khúc rẽ sườn núi thật đòi mạng mà, ưu thế binh lực nhiều căn bản không phát huy ra được, cũng làm cho vũ khí tầm xa mà bọn họ am hiểu nhất không thể sử dụng được, mà quân Kim có thể tập trung hỏa lực ở khúc rẽ dốc, làm cho mỗi lần bọn họ tiến công đều bị kẻ địch ngăn chặn lại.
Gã biết rõ cường công không phải cách, nhưng gã lại am hiểu nhất là cường công, lại thấy binh lực đối phương thua xa mình, nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, chia các dũng sĩ của mình thành năm đội, mỗi đội năm trăm người, thay phiên xung phong, giới hạn nửa canh giờ, cũng tức là khoảng một tiếng, đến giờ thì lập tức rút lui, đợt thứ hai xông lên, tiếp tục xung phong, mà gã lại nấu thịt bên dưới, binh lính đi xuống không cần nghĩ những thứ khác, nhanh chóng ăn, ăn xong thì ngủ, ngủ đã thì lên.
Những dũng sĩ Nữ Chân này không biết tình hình, sáng sớm thấy quân địch phát động tiến công thì lập tức lên ngăn, nhưng vừa bắt đầu thì cũng không dừng lại được nữa. Quân Tống không ngừng xông lên, đánh trận này cũng không tạm nghĩ, hoặc là nghỉ rồi lại lên lần nữa, những dũng sĩ Nử Chân chỉ có thể đỏ mắt mà giết. Lúc đầu, bọn họ còn chiếm ưu thế, dù sao thì bọn họ cũng ở trên cao, nhưng sau ba đợt luân phiên xông lên, hai bên bắt đầu đánh ngang tay, sau năm đợt luân phiên thì dũng sĩ Nữ Chân dần dần không chống đỡ được, quân Tống chiếm thế thượng phong.
Quân Tống mỗi lần xung phong thì chúng binh lính đều ăn đủ ngủ đủ, dũng sĩ Nữ Chân lại không được đãi ngộ tốt như vậy, bọn họ vẫn luôn chiến đấu. Thật ra người Nữ Chân cũng coi như là giỏi chịu đựng, nhưng vấn đề là mười tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ cũng là thân thể máu thịt nha, làm sao còn thể lực. Tiễn trong ống của bọn họ vẫn còn đầu tên, điều này nói lên cái gì, nói lên bọn họ ngay cả thời gian bắn tên còn không có, chỉ là đợt đầu xông lên thì bắn ra mấy tên, sau đó thì vẫn luôn vật lộn tay không.
Nhưng quân Tống vẫn sinh long hoạt hổ, hơn nữa đã chiếm thế thượng phong, càng được thế không nhường nhịn.
Đợi cho người Nữ Chân kịp phản ứng thì bọn họ đã như mặt trời sắp lặn, giống hệt như trời chiều kia, ngày tháng không còn nhiều nha.
- Tướng quân, kẻ thù xông ra rồi.
Một tên lính hưng phấn nhảy đến trước mặt Dương Tái Hưng, khoa tay múa chân nói.
- Những Thát Tử Nữ Chân đó cuối cùng cũng đến lúc xung kích tử vong, thật là khiến người ta đợi lâu mà.
Dương Tái Hưng cười khinh miệt, nói: - Dặn binh lính tiền tuyến toàn bộ lui ra.
- Dạ.
Dương Tái Hưng lại quát lên với binh lính bên nồi: - Này này này, mấy thằng nhãi các người, đừng chỉ cố ăn cho mình, chúng ta ăn thịt nửa ngày rồi, kẻ thù còn chưa nuốt nước miếng nữa, thưởng chút canh thịt cho bọn chúng đi.
Những binh lính kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, dùng thìa gỗ lớn múc cái giò lớ trong nồi ném sang binh lính bên cạnh, sau đó lần lượt bưng cái nồi chạy đến hai bên con dốc, xếp hàng chỉnh tề.
Chỉ chốc lát sau, tiếng giết tới gần, binh lính quân Tống rút lui như thủy triều.
Mà quân Kim trước mặt bọn họ ai ai cũng dựng râu trừng mắt, giết đến hai mắt đỏ ngầu, giày ống đạp lên vũng bùn bắn tung tóe khắp nơi, trên người mỗi tên đều đầy nước bùn.
Đợi khi quân Tống lui xuống sườn núi, quân Tống hai bên đột nhiên lao tới, hai người một nồi tạt về phía quân Kim. Đây là nước sôi đó nha, tuy rằng khôi giáp của họ rắn chắc, nhưng tính dẫn nhiệt vô cùng tốt nha, người bị bỏng oa oa gào lên. Một đợt lại một đợt, mùi thịt nồng đậm lập tức bị che lấp bằng mùi máu tươi. Tất cả mọi người ở đây đều chưa từng tác chiến trong hoàn cảnh tràn ngập hương vị. Đối với quân Tống mà nói, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ, nhưng đối với quân Kim mà nói thì đây tuyệt đối là ác mộng.
Binh lính phía trước lăn lộn dưới đất, gào lên thảm thiết, còn binh lính phía sau thì càng buồn bực. Ta đói cả ngày, ngươi mẹ nó xách mấy nồi canh thịt ra, đây chẳng phải là thành tâm thèm chết chúng ta sao.
Dương Tái Hưng không nói một lời thì xách hai thanh búa to đến, làm đầu tàu gương mẫu, thấy người thì chém, đạp lên thi thể đi lên, một búa quét qua thì bay mấy mấy đầu người. Gã đã nghỉ ngơi cả một ngày, đối diện với quân Kim mệt mỏi thể xác và tinh thần, bụng thì đói rột rột có thể nói là như sư tử vồ thỏ, hoàn toàn nghiền nát.
Quân Tống phía sau theo lão đại đi từ chân dốc lên đến khúc rẽ, quẹo vào khúc rẽ tiếp tục chém giết.
Đây vốn dĩ là chỗ xung phong tử vong của quân Tống, cố gắng cược một lần, nhưng ngọn lửa trong lòng đã bị nồi canh thịt dập tắt, mà trong lòng chỉ còn sót lại chút tinh thần cũng bị Dương Tái Hưng chém thành tro bụi, dưới búa nặng đều sụp đổ cả.
Một canh giờ trôi qua, trời vừa mới tối thì quân Kim ở quan trại này đã toàn quân bị diệt, Dương Tái Hưng không cho bọn họ cơ hội đầu hàng, cho đến khi người cuối cùng ngã xuống, gã mới bỏ qua, bộ giáp màu đen từ sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ rồi. Thật ra ấn tượng mà gã để lại cho người ta không phải là Thần Cơ Doanh, bởi vì khôi giáp của gã hơn phân nửa đều có màu đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT