Tông Trạch suy nghĩ hồi lâu, mới nói: - Hoàng thượng, chúng ta không thể được ăn cả ngã về không, mà nên nhìn xa trông rộng thêm chút nữa, hiện giờ quân địch thủ vững không ra, chúng ta có thể dùng pháo thế công, ngăn chặn kẻ thù, tướng chủ lực địch quân kiềm chế ở trong thành, sau đó điều ra bộ phận tinh nhuệ, đi tấn công Tả Vân, Hữu Ngọc mặt tây nam, một dải Bạch Đăng Sơn, huyện Trường Thanh, huyện Dương Cao phía tây bắc Vân Châu, chiếm lĩnh được dải Trường Thành này, phòng ngừa viện quân quân Kim, đợi Chiết Tướng Quân bọn họ đánh chiếm bốn châu, liền có thể cùng chúng ta trên dưới giáp công Vân Châu.

Triệu Giai vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, Yến Vân Yến Vân, tuy có mười sáu châu, nhưng là khó để phá được nhất chính là hai nơi Vân Châu và Yến Châu, lúc trước tổ tiên Tống Thái Tổ của y chính là được ăn cả ngã về không mà công thành, kết quả bị địch nhân phòng thủ kéo dài, binh lính về thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, làm cho viện quân Liêu quốc phía sau chạy tới, hai viên Đại tướng Da Luật Hưu Ca và Da Luật Tà Chẩn đánh cho Tống Thái Tông cưỡi xe lừa trốn về Biện Lương.

Hơn một trăm năm qua đi, dường như tạo thành một vòng luân hồi, y lại đi tới dưới thành Vân Châu này, cho nên y cũng sợ sẽ bước rập khuôn theo Thái Tông, mà ý đồ chiến lược trước tiên đóng cửa, sau đó mới đánh chó của Tông Trạch, cũng khá ổn thỏa, vì thế gật đầu nói: - Liền theo lời khanh nói.

Tông Trạch sau khi được Triệu Giai cho phép, lập tức bảo hai người Lưu Kỹ suất lĩnh một vạn tinh nhuệ tiến công hai huyện Tả Vân, Hữu Ngọc mặt tây nam Vân Châu, lại để cho Dương Tái Hưng lĩnh một vạn tinh nhuệ tiến công phương Bắc, Bạch Đăng Sơn, huyện Trường Thanh, huyện Dương Cao Tây bắc Vân Châu, trước tiên đánh hạ toàn bộ thị trấn, cửa ải hiểm yếu, quan khẩu chung quanh nơi này, sau đó mới từ từ tiêu hao cho hết thủ binh Vân Châu, quân đội phái đi ra lần này chủ yếu là kỵ bộ binh, bởi vì đi xa hơn về phía tây, tất cả đều là bãi đất cao, chiến xa rất khó đi tới.

Mặt khác, Tông Trạch lại để cho Chủng Sư Trung phái hậu quân tiền áp, phụ trợ đám người Lưu Kỹ, Dương Tái Hưng.

Tin tức quân Tống xuất kích, rất nhanh liền truyền đến bên trong thành Vân Châu.

Cao Khánh Duệ vừa nghe, cũng chỉ lắc đầu than thở, nói: - Tông Trạch lão thất phu này quả thật là có chút bản lãnh.

Hoàn Nhan Xương nói: - Ngươi cũng không cần phải thở dài, đây không phải đã ở bên trong dự liệu của chúng ta ấy ư, chỉ là chúng ta mất đi một ít cơ hội tiến công.

Cao Khánh Duệ nói: - Ta hiện tại ngược lại đang lo lắng bọn họ có bảo vệ được cho những cửa ải hiểm yếu này hay không.

Hoá ra Hoàn Nhan Tông Hàn ở huyện Tả Vân, Trường Thanh và những nơi khác cũng bố trí rất nhiều bộ đội cơ động, bởi vì gã rất tôn sùng tiến công, chính diện lại không có khả năng tiến công, ngươi phải thủ tường thành, nhưng thủ thành lại không cần chiến mã, vì vậy Hoàn Nhan Tông Hàn đem bộ phận kỵ binh bố trí ở hai bên Vân Châu, trước khi đi gã còn đặc biệt phân phó Hoàn Nhan Xương, nếu quân Tống được ăn cả ngã về không công thành, chỉ cần các ngươi có thể thủ vững bảy ngày trở lên, quân Tống nhất định mỏi mệt, các ngươi chỉ cần phái ra hai chi kỵ binh này đánh bất ngờ đại trướng quân Tống.

Nhưng quân Tống muốn đóng cửa vây thành ấy mà, hai chi kỵ binh này cũng có thể kéo dài thời gian rất dài, chỉ cần kéo dài được thời gian, cho dù đánh bại, vậy cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó ta lại tới thu thập bọn họ, các ngươi bảo vệ tốt Vân Châu thành là được rồi.

Nếu để cho Triệu Giai biết rằng Hoàn Nhan Tông Hàn còn đánh cái chủ ý này, phỏng chừng sẽ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn không có tùy tiện tiến công, nếu không có thể sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn.

Vào ngày Lưu Kỹ, Dương Tái Hưng xuất binh, Triệu Giai, Tông Trạch, Lý Kỳ ba vị đại lão đích thân tới tiền tuyến, chỉ huy tướng sĩ bắt đầu công thành.

Nếu muốn đánh chiếm Vân Châu thành, đầu tiên nhất định phải đột phá sông đào bảo vệ thành, sông đào bảo vệ thành của Vân Châu này không giống như sông đào bảo vệ thành của các thành trì khác, chính là đường sông tự nhiên, không phải ở dưới thành, khoảng cách tới tường thành còn khoảng sáu bảy trăm bước, đến một dặm đường. Thời cổ đại này không có phương pháp xử lý nào tốt, phương pháp duy nhất có thể sử dụng đến chính là lấp sông, nói thật ra 40m chiều rộng mà thôi, mà quân Tống có đến mấy vạn người, nếu dưới tình huống không có quấy nhiễu, rất nhanh có thể lấp ra được một đường lớn, nhưng bây giờ đối với mặt là địch nhân khắp nơi, ngươi có thể ngăn chặn được đối thủ tiến công, mới có thể yểm hộ binh lính của mình đi lấp sông.

Thần Cơ Doanh rốt cục không cần ở ẩn ẩn núp núp nữa, nghênh ngang xuất trận, đây cũng là một trận chiến mấu chốt nhất từ lúc Thần Cơ Doanh thành lập tới nay, tuy rằng khi nam chinh Nam Ngô, Thần Cơ Doanh phát huy tác dụng cực lớn, nhưng Nam Ngô chính là một ít sơn trại, cho dù là Thanh Long Phủ Nam Ngô cũng không chắc chắn bằng một nửa Vân Châu thành, đây mới là một trận chiến khảo nghiệm Thần Cơ Doanh.

Hai lá quân kỳ màu đen đón gió phấp phới, từng chiếc chiến xa sáng loáng cao chót vót chậm rãi lộ ra, chỉ cảm thấy sát khí từng trận.

Quân Kim vừa nhìn thấy chiến xa màu đen này, trong lòng cảm thấy run sợ, chết tiệt, cái đồ chơi này lại tới nữa, nhưng không có biện pháp, phía sau đã không còn đường để lui, nhất định bọn họ phải chiến đấu với lửa đạn và quân Tống, cũng nên là lúc bọn họ run sợ trong lòng, trước kia khi quân Tống nhìn thấy bọn họ cưỡi chiến mã xông lên, đồng dạng trong lòng cũng run sợ như vậy, cái này chính là phong thủy luân chuyển a.

Pháo hỏa được sắp xếp đâu vào đó.

- Phóng!

Chỉ huy sứ của Thần Cơ Doanh vung xuống cờ chỉ huy màu đen.

Rầm rầm rầm phanh!

Trong đó ba mươi ổ đại pháo chợt lóe ánh lửa, hơn mười điểm đen đều tăm tắp bay về phía liên trại quân Kim, cùng lúc đó, ẩn ẩn nghe thấy tiếng dây cung ong ong chuyển động, có thể trong khi pháo Chấn hưng phóng ra, còn làm cho người ta nghe thấy tiếng động của dây cung, duy có thần khí Sàng tử nỏ, lại thấy trên trăm chi tên dài, mang theo hỏa hoa phi bắn xuyên qua.

Rầm rầm rầm oanh!

Một trận tiếng nổ lớn giống như tiếng sét đánh, lập tức sương khói ngút trời, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta run rẩy.

Dưới tường thành, Cao Khánh Duệ thấy không rõ phía dưới là tình hình như thế nào, nhưng gã rõ ràng nhìn thấy uy lực của đạn pháo này không mạnh bằng uy lực của đạn pháo mà lần trước phá hủy xe bắn đá của bọn họ, đây là tình huống gì thế a!

Không chờ Cao Khánh Duệ hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, trong trận quân Tống đột nhiên lao ra hơn trăm chiếc xe đẩy.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play