Hoàn Nhan Tông Hàn làm việc, từ trước chính là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, gã hiệu lệnh khởi xướng tổng động viên toàn thành, đi ra mở rộng chiều rộng sông đào bảo vệ thành, xây dựng cải tạo thành lũy, cảnh nội Vân Châu rất nhiều đường sông, mà sông đào bảo vệ thành phía đông nam Vân Châu không phải do người đào lên, mà là thiên nhiên tạo thành đấy, bắt đầu vốn chỉ rộng có hai ba mươi mét, mà Hoàn Nhan Tông Hàn yêu cầu mở rộng chiều rộng tới ước chừng bốn mươi mét, không chỉ có như thế, gã còn xây dựng cải tạo hàng loạt trại tại phụ cận sông đào bảo vệ thành, lại mộ binh lượng lớn tráng niên, bắt đầu thành lập nên một chi bộ đội bộ binh Tác chiến khổng lồ, bởi vậy có thể thấy được, gã chính là muốn toàn lực phòng thủ Vân Châu thành.
Nhưng đối với quân Tống mà nói, cũng không phải tất cả đều là tin tức xấu, cũng có một tin tức vô cùng tốt, chính là pê-ni-xi-lin phát huy tác dụng, kỳ thật cổ đại đánh giặc, tỉ lệ trực tiếp chết trên chiến trường cũng không cao lắm, hơn phân nửa đều là vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, không được chữa trị mà bỏ mình, bởi vì trước đó không có thuốc kháng sinh, nhưng mà pê-ni-xi-lin xuất hiện, đã cứu vãn một số lớn tính mạng người bệnh, đã nhiều ngày. Ở Lưu Vân Hi và quân y quan liên can xông mưa cứu giúp, cứu trở về đại lượng binh lính, chuyện này ở một trình độ nhất định, cũng ủng hộ tinh thần của sĩ binh, và khiến sức chiến đấu của quân Tống được kéo dài thêm rất lớn.
Trong đại trướng quân Tống.
- Buồn cười, không ngờ Tây Hạ thấy chết mà không cứu, uổng chúng ta cung cấp cho bọn họ nhiều trợ giúp như vậy, thật sự là nuôi một thứ lòng lang dạ sói mà.
Triệu Giai nhận được tin tức quân Kim vây công Tây Ninh Châu. Nhưng Tây Hạ vẫn còn án binh bất động, lập tức giận không kềm được.
Tông Trạch đeo lên kính lão mà Lý Kỳ tặng cho, nhìn bản đồ, đột nhiên nói: - Theo cách nhìn của thần, quân Kim tiến công Tây Ninh Châu khả năng chỉ là một trò ngụy trang.
Tông Trạch nói: - Lấy cục diện trước mắt mà nhìn, quân Kim lấy Tây Ninh Châu cũng không để làm gì, đối với toàn cục lại không có ích lợi quá lớn, nhưng nếu Hoàn Nhan Tông Vọng mượn đường Tây Ninh, từ phía nam đi vòng sang Hưng Khánh phủ. Như vậy lại thu hoạch được quá nhiều.
Lưu Kỹ liên tục gật đầu nói: - Đại nguyên soái nói rất đúng, điều này vô cùng có khả năng là đòn gió của Hoàn Nhan Tông Vọng, đáng tiếc Tây Hạ không thể đoán ra. Nếu lúc ấy bọn họ không xuất binh phản công, một khi bị Hoàn Nhan Tông Vọng vu hồi thành công, nhất định có thể đánh cho Tây Hạ trở tay không kịp.
Triệu Giai hừ nói: - Như thế thì tốt lắm, đây đều là bọn họ tự tìm.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, cũng không thể nói như vậy, Tây Hạ đã giúp chúng ta kềm chế mười vạn quân Kim, chúng ta không thể hành động theo cảm tính, cần phải xuất binh cứu viện.
- Xu Mật Sứ nói có lý.
Tông Trạch gật gật đầu.
Triệu Giai nói: - Nhưng viện quân của chúng ta cũng không có khả năng đi tới mau như vậy.
Tông Trạch đột nhiên sách một tiếng, nói: - Nhạc Phi này đến tột cùng đi nơi nào. Như thế nào một chút tin tức đều không có.
Triệu Giai cũng nói: - Đây cũng là điều trẫm muốn biết, nếu có Nhạc Phi ở đó. Thì có thể lệnh cho y đi cứu viện trước.
Lý Kỳ nói: - Có phải là đi viện trợ Tây Hạ rồi hay không hả?
Tông Trạch lắc đầu nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng đã xuôi nam, vòng vây Hạ Lan Sơn đã được giải. Không có Hoàn Nhan Tông Vọng kiềm chế, bộ đội của Hoàn Nhan Hi Doãn càng khó phá được Âm Sơn, hơn nữa, ta đã cho Nhạc Phi đi ngăn chặn Hoàn Nhan Tông Hàn, hiện giờ Hoàn Nhan Tông Hàn đã đã trở lại, y cũng có thể trở về cùng chúng ta một đường tiến công Vân Châu, bộ đội Tây Quân tinh nhuệ nhất đang toàn bộ ở trong tay y.
Đúng lúc này, Chiết Ngạn Dã đột nhiên đi đến.
Tông Trạch vội vàng hỏi nói:
- Có phải có tin tức của Nhạc Phi?
Chiết Ngạn Dã lắc đầu nói: - Sóc Châu bên kia vẫn chưa nhận được tin tức của Nhạc Phi, từ sau khi Nhạc Phi đưa tới lá thư này, liền vô tin tức.
Lần này ngay cả Lý Kỳ đều không hiểu ra sao cả rồi: - Kỳ quái. Nhạc Phi này đến tột cùng đi nơi nào đây chứ? Y truyền tin đến, cũng chứng minh y cũng không bị Hoàn Nhan Tông Hàn đánh bại, nhiều quân đội như vậy, không có khả năng nói biến mất liền biến mất a.
- Lập tức phái them người đi hỏi thăm. Tông Trạch nói xong vẻ mặt phẫn nộ nói: - Nếu Nhạc Phi không thể cho ta một cái giải thích hợp lý, lão phu nhất định xử trí y bằng Quân pháp.
Bởi vì Nhạc Phi suất lĩnh toàn là tinh nhuệ, hơn nữa đều là kỵ binh, nếu Nhạc Phi trở lại, vậy đối với chi đoàn xe này như hổ thêm cánh, tiến có thể công, lui có thể thủ, có thể thong dong đối mặt với chủ lực của Hoàn Nhan Tông Hàn, cho nên Tông Trạch vô cùng bực mình.
Ngày thứ hai, đang lúc đám người Tông Trạch còn nói về chuyện Nhạc Phi mất tích, cảm thấy vô cùng mờ mịt, phía thành Ngột Thứ Hải đột nhiên phái người đến.
- Trần Đạo tham kiến bệ hạ.
Một vị nam tử áo dài, cung kính hướng Triệu Giai thi lễ.
- Miễn lễ.
Triệu Giai còn đang vì chuyện người Đảng Hạng thấy chết không cứu mà cảm thấy căm tức, giọng điệu cũng vô cùng lãnh đạm, hỏi: - Ngươi tới đây có chuyện gì?
Trần Đạo nói: - Hồi bẩm bệ hạ, ngày gần đây Nhạc tướng quân của quý quốc từ chỗ tướng quân của chúng ta mượn đi ba mươi vạn quan hàng hóa, nói có thể hỏi Xu Mật Sứ để lấy lại.
Lý Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh hãi nói: - Ngươi nói Nhạc Phi mượn từ chỗ các ngươi nơi đó đi ba mươi vạn quan hàng hóa?
- Đúng vậy.
- Đúng là muội ngươi.
Lý Kỳ hừ nói: - Các ngươi là nghèo đến điên rồi nên mới chạy đến nơi này của ta để lừa gạt đi, có biết hay không lão tử là cũng lừa gạt---, ngươi nói ba mươi vạn quan thì ba mươi vạn quan, ta nói quốc chủ các ngươi nợ Tê Phượng Lâu chúng ta một trăm vạn quan phí qua đêm đó.
Trần Đạo nàycũng là lần đầu tiên giao tiếp cùng Lý Kỳ, thấy hắn lấy hoàng đế của mình để nói giỡn, trong lòng giận dữ, nhưng hiên tai Tây Hạ bọn họ đang muốn cầu cạnh Đại Tống, chỉ có thể nén giận, nói: - Xu Mật Sứ, tại hạ không dám ở trước mặt bệ hạ quý quốc vọng ngôn. Nói xong y lấy từ trong ngực ra một phong thư hàm, nói: - Xu Mật Sứ mời xem, đây là giấy vay nợ Nhạc tướng quân viết xuống, mặt trên còn có quan ấn Điện Tiền Ti của y.
- Thật hay giả đấy.
Lý Kỳ bán tín bán nghi tiếp nhận phong thư, vừa thấy, thật đúng là chữ viết của Nhạc Phi, trong thư Nhạc Phi nhắc tới từ thành Ngột Thứ Hải mượn đi ba mươi vạn quan hàng hóa, hơn nữa là lấy danh nghĩa của Đại Tống mượn đấy, thậm chí còn viết rõ, dùng lương thực để trả, mặt trên thật là có kí tên và quan ấn của Nhạc Phi, nhưng không hơn, Nhạc Phi vẫn chưa thuyết minh rõ nguyên do.
Triệu Giai thấy Lý Kỳ thần sắc khác thường, nói: - Xu Mật Sứ, đưa cho trẫm nhìn.
Lý Kỳ ngẩn ra, hơi lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn đem giấy vay nợ đưa tới, Triệu Giai cầm lấy vừa thấy, mày liền mặt nhăn đi xuống, sau khi y xác nhận quan ấn thật kỹ, đột nhiên đem giấy vay nợ vỗ một cái lên bàn, phẫn nộ quát:
- Nhạc Phi muốn làm cái gì thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT