Ngạn ngữ có nói, Hoàng Hà trăm hại, duy phú nhất Sáo.
Chữ "Sáo" cuối cùng này, dĩ nhiên không phải là nói áo mưa, mà là địa khu Hà Sáo nổi danh.
Địa khu Hà Sáo, cũng là khúc quanh hình chữ "kỷ" Hoàng Hà và những lưu vực xung quanh khác, vì địa khu này trước nay thủy thảo phong phú, là một mục trường thiên nhiên hoàn mỹ không tì vết, chăn dê thả ngựa đều không phải nói chơi, cho nên Đại Tống vẫn luôn thiếu chiến mã thèm nhỏ dãi nơi này đã lâu, chỉ là vẫn luôn mơ ước mà chưa từng đến, dù sao thì Tây Hạ cũng không phải đồ ngu.
Thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, cỏ xanh bát ngát, mây trắng đóa đóa, xinh đẹp động lòng người không sao nói hết.
Nhưng, hôm nay thảo nguyên mênh mông vô bờ bến lại có một đám khách không mời mà đến.
Đám khách không mời mà đến này chính là đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hoàn Nhan Tông Hàn tuy rằng có để lại một hai vạn đại quân mai phục trong biên cảnh Vân Châu, nhưng ông ta vẫn dẫn theo một vạn đại quân xuất chinh địa khu Hà Sáo, bởi vì Tây Hạ điều tinh nhuệ từ biên cảnh Vân Châu đến tiền tuyến phòng thủ, do vậy phía sau trống rỗng, Hoàn Nhan Tông Hàn không tốn nhiều sức thì đã vào được địa khu Hà Sáo.
Kỵ binh vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư thật sự là chuột vào kho gạo mà, ít nhất không thiếu thức ăn cho ngựa, dựa vài tài nguyên tiềm ẩn của thảo nguyên này, đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn không sợ sẽ bị chết đói.
Có điều đây là lần đầu tiên từ trước tới nay quân Kim tiến vào địa khu Hà Sáo, các tướng sĩ quân Kim đều vô cùng hưng phấn, tận tình rong ruổi trên thảo nguyên, cùng lúc hành quân vẫn không ngừng săn thú bổ sung lương thực.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn ra mảnh thảo nguyên xa, lập tức hào khí lan tràn, nói: - Khó trách kiêu hùng thiên hạ đều như hổ rình mồi đối với địa khu Hà Sáo. Đứng ở đây, nam thấy Quan Trung, Trung Nguyên, từ trên cao nhìn xuống, càng quan trọng là ở đây thủy thảo phong phú, tài nguyên sung túc, người có được Hà Sáo có thể giành Trung Nguyên, cũng có thể tranh thiên hạ.
Nói tới đây, gã ta khẽ thở ra, hơi phiền muộn nói: - Đáng tiếc là nơi tốt như vậy lại rơi vào tay người Đảng Hạng vô năng. Nếu lúc trước là người Khiết Đan hay là người Nữ Chân ta nắm được nơi này, Trung Nguyên từ lâu đã bị bỏ túi, cả một Nam triều sao còn an ổn chứ. Có lúc, ta thật sự vô cùng hâm mộ người Đảng Hạng, bọn họ không chỉ nắm địa khu Hà Sáo trong tay, hơn nữa còn có hành lang Hà Tây, chỗ hiểm trong thiên hạ đều ở đây, người muốn tranh thiên hạ, trước tiên phải lấy được Tây Hạ.
Đại tướng Cốt Sa Hổ dưới trướng gã ta cười nói: - Có điều lúc này người Đảng Hạng có thể sẽ không nghĩ vậy.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Ngươi nói vậy là sao?
Cốt Sa Hổ nói: - Chính vì người Đảng Hạng nắm nhiều chỗ hiểm yếu như vậy, mới làm cho quần hùng thiên hạ tranh giành. Nếu người Đảng Hạng ở nơi sa mạc không dấu chân người ở Mạc Bắc, tin rằng Đô Thống cũng sẽ không đến đây.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được bật cười ha ha, phong khinh vân đạm nói: - Ngươi nói không sai, một khi Tây Hạ diệt vong, Nam triều tất vong. Đi thôi, chúng ta trước tiên giúp bọn Ngân Thuật Khả cướp lấy thành Ngột Thứ Hải.
Trong giọng điệu tràn đầy khí phách ngạo nghễ thiên hạ, chỉ là người Đảng Hạng, gã ta thật sự không đặt vào mắt.
Nghe thấy lời nói hùng hồn chỉ bảo thiên hạ của Tông Hàn, trong lòng người Nữ Chân kích động vô cùng, hận không thể chắp cánh bay đến, một chiêu đánh tan người Đảng Hạng, sau đó đoạt lấy địa khu Hà Sáo.
- Báo
Đại quân lại đi hai ngày, cách thành Ngột Thứ Hải ngày càng gần, đã có thể ngửi thấy hơi thở của Âm Sơn, đột nhiên, một đội do thám chạy như bay đến.
- Khởi bẩm Đô Thống, phía đông nam có một đại quân đang đi về phía chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhướn mày, hỏi: - Là viện quân Tây Hạ?
Do thám kia nói: - Trước mắt còn chưa rõ lắm, người của chúng ta đã tiến lên thăm dò, có điều thoạt nhìn không giống quân đội của người Đảng Hạng, ngược lại càng giống quân đội Nam triều.
- Nam triều?
Trên dưới quân Kim đều cả kinh, quân đội Nam triều sao lại xuất hiện ở đây?
Bởi vì trước mắt bọn họ còn chưa biết triều Tống đã tuyên bố kết minh với Tây Hạ, cùng nhau đối kháng với nước Kim bọn họ, do vậy, bọn họ theo bản năng dừng lại ở việc Đại Tống không thừa nhận độc lập của Tây Hạ.
Vậy thì địa khu Hà Sáo xuất hiện quân Tống liền trở nên vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ Nam triều thật sự khai chiến với chúng ta? Hoàn Nhan Tông Hàn tuy rằng không sợ Nam triều, nhưng Nam triều tham chiến hay không trực tiếp liên quan đến đại cục, ông ta không thể không thận trọng đối mặt.
Cốt Sa Hổ bên cạnh nói: - Tướng quân, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai!
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, lập tức dặn dò đại quân ngừng tiến quân, sau đó lại sai người đi do thám tỉ mỉ lần nữa, cần phải làm rõ thực hư của đội quân này.
Một lúc lâu sau, do thám tiến lên thăm dò cuối cùng đã quay lại, nói: - Khởi bẩm Đô Thống, đội quân kia không phải viện quân Đảng Hạng, mà là Chiết gia quân tây bắc Nam triều.
Chiết gia quân?
Trên dưới quân Kim đều kinh sợ không thôi.
Hoàn Nhan Tông Hàn thầm nghĩ, quân đội Nam triều đến đây, chỉ có hai khả năng, một là viện trợ Tây Hạ, hai là muốn đục nước béo cò, thừa cơ đoạt lấy địa khu Hà Sáo. Ta phải biết rõ hư thật trước rồi mới tính toán được, nói: - Các ngươi có tra rõ, đối phương có bao nhiêu người, do ai dẫn quân không?
Do thám kia đáp lời: - Chí ít có một hai vạn quân, hơn nữa chúng ta nhìn thấy trên quân kỳ thêu một chữ Nhạc, tin rằng là đại tướng Nam triều Nhạc Phi.
Tuy rằng lúc này Nhạc Phi coi như khá trẻ, nhưng danh vọng vang xa. Lúc trước y lập được đại công trong trận chiến bảo vệ Khai Phong, lại đuổi giết Hoàn Nhan Tông Vọng trăm dặm ở địa khu Yến Vân, suýt chút còn bắt sống Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tông Vọng là ai chứ, ngươi có thể truy kích gã ta, bản thân đã có được vinh dự lớn lao nha. Về sau Nhạc Phi lại trở thành con rể Chiết gia, càng quen thuộc với người Nữ Chân hơn.
Hoàn Nhan Tông Hàn hơi chần chừ, gã ta cũng không phải e ngại Nhạc Phi, chỉ là gã ta còn chưa làm rõ mục đích của quân Tống ở đâu, lại hỏi: - Bọn họ cách chúng ta bao xa?
Do thám kia nói: - Ước chừng năm mươi dặm.
Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức nói: - Lại đi thăm dò.
- Dạ.
Hoàn Nhan Tông Hàn lại nói với tướng lĩnh dưới tay: - Bảo chúng huynh đệ chuẩn bị nghênh chiến.
Cốt Sa Hổ nói: - Đô Thống, đối phương chẳng qua chỉ một hai vạn người, chúng ta sao không chủ động xuất kích.
Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Một hai vạn quân chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây, ta muốn làm rõ điểm này trước.
- Đô Thống, Đô Thống!
Chợt nghe một tràn tiếng gào, Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đội người từ phía tây bắt đang phóng như bay về phía này.
Mệnh lệnh của Hoàn Nhan Tông Hàn vừa ban xuống, quân Kim đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cung tiễn thủ đã chuẩn bị xong cả rồi.
Cát Sa Hổ vội vàng nói: - Mấy người kia, mau bỏ vũ khí xuống. Nói rồi gã lại nói với Hoàn Nhan Tông Hàn: - Đô Thống, hình như là Ô Đạt Bổ.
Ô Đạt Bổ chính là con thứ của Hoàn Nhan Xương.
Hoàn Nhan Xương nhìn thấy mà vẻ mặt lo lắng, thì thầm lẩm bẩm: - Xem ra Yến Vân xảy ra chuyện lớn.
Chỉ chốc lát sau, Ô Đạt Bổ liền đi đến trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn, ngữ khí gấp gáp nói: - Đô Thống, đại sự không hay rồi, Nam triều tuyên chiến với chúng ta rồi.
Chỉ một câu đơn giản thế đã khiến tướng sĩ quân Kim lâm vào cả kinh, cũng giống như người Nữ Chân ở địa khu Yến Vân, bọn họ cũng tuyệt đối không ngờ Nam triều luôn yếu đuối cũng dám tuyên chiến với bọn họ.
Nhưng sắc mặt Hoàn Nhan Tông Hàn lại bình thản, chỉ hỏi: - Tình hình chiến đấu thế nào?
Ô Đạt Bổ lập tức báo lại tình hình chiến đấu ở địa khu Yến Vân cho Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe, giận tím mặt, nói: - Ngươi nói cái gì, đám con lợn kia bị quân đội Nam triều đè đánh?
Tuy Ô Đạt Bổ là đường đệ của Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng phụ thân gã còn sợ chất nhi này, huống hồ là gã, yếu ớt nói: - Nam triều bội bạc, đột nhiên xé bỏ hiệp ước Vân Tang, hơn nữa binh lực cực nhiều, chúng ta chuẩn bị không đủ, cho nên
Nói tới đây, gã đã nói không được nữa, bởi vì ánh mắt của Hoàn Nhan Tông Hàn đã trở nên lạnh như băng.
- Đây là điều bọn họ bảo ngươi nói cho ta biết sao?
Hoàn Nhan Tông Hàn thản nhiên hỏi một câu, lập tức hừ nói:
- Lấy cớ như thế, cũng mệt cho bọn họ nói ra miệng được, lẽ nào mấy năm nay bọn họ đều đánh trận uổng phí à, thật là tức chết ta. Đợi ta quay về, ta nhất định phải thu thập cái đám con lợn này. Ta tin tưởng bọn họ như thế, giao lại địa khu Yến Vân cho họ, bọn họ báo đáp lại sự tin tưởng của ta như thế sao?
Ô Đạt Bổ thấy Hoàn Nhan Tông Hàn nổi cơn thịnh nộ, làm sao còn dám đáp lời.
Cốt Sa Hổ nói: - Xin Đô Thống bớt giận, việc cấp bách là phải nhanh chóng về cứu.
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói: - Ta đi cứu đám con lợn đó, để bọn chúng tiếp tục làm Đại Kim ta mất mặt sao.
Tuy là nói thế nhưng trong lòng ông ta đương nhiên sốt ruột, lại nói:
- Các ngươi đừng quên, bên cạnh chúng ta còn một đội Tây quân.
Cốt Sa Hổ nói: - Vậy chúng ta diệt đội Tây quân này trước, sau đó quay lại cứu viện?
Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm sáu người đang nhìn bọn họ từ một gò đất nhỏ cách khoảng ba trăm bước.
Một người nhãn lực tương đối khá nói: - Hình như là quân Nam triều.
Đã chạy đến trước mặt giám thị rồi, tốt xấu gì ngươi cũng phải trốn đi chứ, không khỏi quá coi thường người. Cốt Sa Hổ tức giận nói: - Có cần ta phái người bắt bọn họ về không.
Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Xa như vậy ngươi làm sao đuổi kịp họ, để họ đi đi, bảo các huynh đệ chuẩn bị tốt là được.
- Báo!
Do thám tiến lên thăm dò cuối cùng đã quay lại, nói:
- Khởi bẩm Đô Thống, quân đội Nam triều khi cách chúng ta ba mươi dặm thì đột nhiên ngừng lại.
- Ngừng lại?
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Bọn họ ngừng lại làm gì?
Do thám kia lắc đầu nói: - Không biết, bọn họ chỉ không tiến lên nữa, có điều cũng không nghỉ ngơi hay là bố trí doanh trại.
Cốt Sa Hổ nói: - Đô Thống, người Nam triều đang chơi trò gì thế.
Hoàn Nhan Tông Hàn trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, đột nhiên cười nói: - Bọn họ chờ chúng ta quyết định.
- Đợiđợi chúng ta quyết định?
Vẻ mặt Cốt Sa Hổ kinh ngạc.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Bọn họ là đang xem chúng ta rốt cuộc là chuẩn bị đến thành Ngột Thứ Hải, hay là trực tiếp nam hạ tiến công phủ Hưng Khánh. Cho dù là tiến công thành Ngột Thứ Hải, hay là tiến công phủ Hưng Khánh, chúng ta đều phải qua sông. Như vậy, bọn họ có thể thừa dịp đánh lén sau lưng chúng ta
- Buồn cười, người Nam triều quả thật là giảo hoạt.
Cốt Sa Hổ hừ nói: - Một khi đã vậy, sao chúng ta không tiên phát chế nhân, tiêu diệt họ rồi hẵng nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Ta nghĩ bọn chúng vẫn vô cùng kiêng kỵ giao chiến chính diện với chúng ta. Nếu chúng ta đi, bọn chúng nhất định sẽ chạy, như vậy, chúng ta sẽ chơi trò sư tử đuổi cừu trên thảo nguyên này, việc này chỉ đúng theo ý muốn của bọn họ. Thật ra mục đích hành động này của họ, chỉ là muốn kinh sợ chúng ta, để chúng ta có kiêng kỵ, từ đó không dám tấn công bất cứ bên nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT