Vân Châu!

Phía đông nam Vân Châu địa thế trống trải, nhưng phía tây bắc lại là núi cao hiểm trở, đối với người Hán mà nói, bất kể là phòng bị Hung Nô, hay là dân tộc du mục phương Bắc, đều là yếu địa chiến lược cực kỳ trọng yếu. Hiện giờ Vân Châu trong tay Kim quốc, phòng thủ chính là phía nam, là một mảnh địa thế trống trải, ngược lại có lợi đối với Kim quốc, bởi vì kỵ binh của Kim quốc giỏi về giao chiến ở vùng bằng phẳng, mà không phải là trên đường nhỏ phía tây bắc Vân Châu kia.

Đại quân Chiết Khả Cầu xuất binh tới Hoàn Châu, bởi vì cự ly tiến tới, cho nên rất nhanh đã đi tới dải đất bình nguyên phía đông nam Vân Châu.

Trấn thủ Vân Châu Cao Khánh Duệ, thấy Đại Tống quả nhiên tuyên chiến rồi, biết trúng kế, cũng may gã đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không bị quân Tống đánh cho trở tay không kịp, mà gã cũng là lựa chọn chủ động xuất kích, chứ không phải là tử thủ tường thành, nhưng, sau khi hiệp thử tính tiến công thứ nhất qua đi, gã dần dần có chút lo âu, đây quả thực là dòng lũ mãnh liệt a.

Bộ đội của Chiết Khả Cầu lấy chiến xa làm chủ, tất cả chiến xa lớn nhỏ hợp cùng một chỗ, hơn năm ngàn chiếc, chiến xa cỡ lớn có thể chở được năm sáu mươi người, chiến xa loại nhỏ cũng có thể chở được năm đến mười người, năm chiếc chiến xa cỡ lớn lại thêm mười lăm chiếc chiến xa cỡ nhỏ làm một doanh, lấy Xa doanh làm đơn vị, một doanh có hai ngàn người, ba trăm người đẩy xe, nhưng đang lúc giao chiến, người đẩy xe lập tức hóa thành bộ binh, sức chiến đấu cũng cực kỳ đấy, sáu trăm danh bộ binh hạng nặng, đi theo ở hai bên chiến xa, bảy trăm danh cung tiễn thủ, bốn trăm danh trường thương thủ, mặt khác còn có cả lừa, lạc đà chiến cùng với chút ít ngựa Đại Lý, gia tăng tốc độ hành quân.

Tổng cộng hai mươi doanh, trong doanh có phân đội, hai chiếc chiến xa cỡ lớn và sáu chiếc chiến xa cỡ nhỏ làm một đội, mặt khác còn có một chiếc xe chỉ huy, mỗi Xa doanh được an trí một viên Chỉ huy sứ, như vậy chính là để dễ dàng cho việc chỉ huy, mặt khác, còn có sáu ngàn bộ đội cơ động, cũng chính là kỵ binh.

Đi thành trận, dừng thành doanh.

Những chiến xa kia một khi dừng lại, đó chính là một cái thành lũy, tương đương mà nói chính là thành lũy di động.

Cao Khánh Duệ quan sát cả buổi, thật không biết làm thế nào để phá xa trận này, nhưng gã lại nhận thấy được một nhược điểm của quân Tống, đó chính là chậm, phụ giúp xe lớn như vậy, ngươi có thể nhanh được bao nhiêu, tuy nhiên đối với quân Tống có một mặt lợi, là cách Vân Châu không còn xa lắm, cho nên chậm một chút cũng không sao.

Khi không nghĩ ra biện pháp phá địch, Cao Khánh Duệ chỉ có thể áp dụng chiến thuật quấy rầy để kéo dài thời gian, phái ra năm trăm danh dũng sĩ đi quấy rối quân Tống, năm trăm danh kỵ binh này bắt đầu vây chạy xoay quanh quân Tống, lúc đánh lúc lui, lại dùng cung tiễn bắn địch, tuy nhiên một chiêu này, quân Tống đã lĩnh giáo nhiều lắm rồi, đã sớm có chuẩn bị, căn bản cũng không thèm đi xem bọn chúng làm cái trò khỉ gió gì, bởi vì trên chiến xa đều có cả cường nỏ cường cung, hơn nữa số lượng rất nhiều, phải biết rằng tầng thấp nhất của chiến xa này hộc tối, trong này tất cả đều là mũi tên, loại thiết kế kiểu này, có thể khiến chiến xa có đầy đủ năng lực công kích kéo dài, kỵ binh ngươi dù có thể khiêng, thì cũng có năng lực khiêng được bao nhiêu tên, ta con mẹ nó cả một xe tên để ở chỗ này, ngươi phải chết bao nhiêu người mới có thể hao hết một xe tên này nha.

Cho nên, quân Kim đến quấy rầy, quân Tống căn bản không dừng lại, mà trực tiếp để cho binh lính trên chiến xa dùng nỏ mạnh bắn kẻ thù, mặc dù là đang di chuyển đấy, nhưng đối với cung tiễn thủ mà nói, đây tuyệt đối là một bình đài vô cùng hoàn mỹ, quân Kim đến trêu ngươi cũng không dám tới gần, bởi vì cường nỏ trên chiến xa đều là cơ giới hoá, không ai có thể sánh bằng, bắn so với ngươi còn xa hơn, xa hơn một tấc là mạnh hơn một tấc, quân Kim ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Bộ đội Chiết Khả Cầu không giảm tốc độ, tiếp tục tới gần Vân Châu, mắt thấy sắp đánh đến dưới thành Vân Châu rồi.

Cao Khánh Duệ cũng mặt co mày cáu, nếu thủ tường thành, một khi bị quân Tống vây khốn, vậy chính là bị động chờ bị đánh, nhưng nếu không thủ tường thành, gã lại không có phương pháp nào tốt để xử lý chiến xa đối phương, phải biết rằng trên tay gã chỉ có mười ngàn binh mã, nào dám vọng động, nếu chẳng may toàn quân bị diệt, vậy thì xong rồi.

Chính ngọ một ngày này, Cao Khánh Duệ ngồi ở trong trướng nghỉ ngơi, tự hỏi đối sách. Đột nhiên, một gã lính do thám bước nhanh đi vào trong trướng vải, nói: - Quân sư, Đô Thống gửi thư rồi.

Đừng nhìn Cao Khánh Duệ là người Hán, nhưng ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn đều tôn xưng gã làm tiên sinh, hai người tình như tay chân, từng có mệnh chi giao, cho nên tướng sĩ dưới trướng Hoàn Nhan Tông Hàn đều vô cùng tôn kính Cao Khánh Duệ, còn dựa theo cách gọi của người Hán, thì tôn xưng gã là quân sư.

Cao Khánh Duệ vừa nghe Tông Hàn gửi thư, vội vàng nói: - Mau mau đưa cho ta.

Cao Khánh Duệ tiếp nhận thư, vội mở ra đọc, đọc một lát, mây đen giữa hai đầu lông mày lập tức tiêu tan, cười nói: - Thì ra là thế.

Sau khi xem xong thư này, gã lập tức mời các tướng sĩ tới đến họp, đợi sau khi các tướng sĩ đến đông đủ. Gã mới mở miệng: - Các vị tướng quân, mới vừa rồi ta vừa chợp mắt một chút, thì gặp một giấc mộng.

Các tướng sĩ vẻ mặt vẻ cổ quái, giờ đại quân đang đến gần, ngươi ngủ gật có cần phải nói cho chúng ta biết hay không, chúng ta còn đang rất bận rộn đây.

- Các vị tướng quân vội, hãy nghe ta nói hết đã. Cao Khánh Duệ cười ha hả nói:

- Ta mơ thấy Đô Thống.

Lời này vừa nói ra, những tướng quân kia đều giữ vững tinh thần, một người hỏi:

- Đô Thống nói gì đó?

Cao Khánh Duệ nói: - Ta đầu tiên là đem tình huống hiện giờ của Vân Châu nói với Đô Thống một lượt, hỏi ông ta có lui giữ tường thành hay không, Đô Thống đã nói, Nữ Chân ta đều là nam nhi huyết tính, có lý nào chỉ thủ tường thành, thà rằng chết trận sa trường, cũng tuyệt không làm rùa đen rút đầu.

Những tướng quân này vừa nghe, đều gật đầu đồng ý, chúng ta là người Nữ Chân vì chiến tranh mà sinh ra, vẫn luôn ở thế tiến công, từng lui về phía sau lúc nào chứ.

Cao Khánh Duệ lại nói: - Đô Thống còn nói rồi, chiến xa nam triều nhìn thì hung mãnh, kỳ thật không phải, chiến xa này cực kỳ cồng kềnh, mà chiến tranh lại là thiên biến vạn hóa, là cử chỉ lẫn lộn đầu đuôi, nếu ta quân có gan chủ động xuất kích, phát huy ưu thế của kỵ binh quân ta, nhất định có thể đánh tan kẻ thù, cho dù không thắng nhất thời, cũng có thể toàn thân trở ra, bởi vì chiến xa quân địch không thể nào đuổi theo chiến mã chúng ta được, cho nên, chúng ta ngược lại là đứng ở thế bất bại, không cần e ngại.

Một viên Đại tướng lên tiếng: - Đô Thống nói không sai, nam nhi Nữ Chân ta chưa bao giờ từng e ngại ai.

Sau đó các Đại tướng đều chờ lệnh, nguyện làm tướng tiên phong, tiến đến nghênh địch.

Cao Khánh Duệ cười nói: - Tuy rằng chiến xa quân địch không đáng sợ, nhưng nhân số rất đông, nếu chỉ phái một chi quân tiên phong tiến đến, rất khó lấy được chiến quả, không bằng ta xuất động toàn quân, một lượt tiêu diệt kẻ thù.

Như thế cũng tốt, tất cả mọi người không cần tranh cãi nữa, một khối cùng lên là được rồi.

....

....

Giờ quân Tống còn đang từ từ dần dần tiến quân, lấy chậm đánh mau ấy ư, không thể nóng vội, thà rằng chậm một chút, cũng phải duy trì trận hình, để tránh quân địch đột nhiên tập kích, trước kia quân Tống trong phương diện này đã ăn nhiều đau khổ lắm rồi.

Buổi sáng một ngày kia, đại quân đi tới một mảnh đất đai bằng phẳng rộng lớn phía đông nam Đại Đồng Phủ.

Chiết Khả Cầu vừa nhìn vùng đất bằng phẳng này không thấy biên giới, nhìn không sót một cái gì, liền phân phó binh lính chú ý cẩn thận, nhưng mệnh lệnh này vừa mới truyền đạt xuống, đã nghe thấy tiếng vang ở tiền phương, chỉ thấy phía trước bụi mù cuồn cuộn mà đến.

Địa giới Vân Châu này cao về phía tây bắc, thấp về phía đông nam, kỵ binh quân Kim từ chỗ cao đáp xuống, cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ một thoáng, tiếng giết rung trời.

Giờ nếu là quân Tống trong dĩ vãng, nhìn thấy điệu bộ này, nhất định chạy về trốn, bởi vì bọn họ cũng không biết làm như thế nào giao chiến với kỵ binh quân địch tại bằng phẳng này, nhưng hiện tại bất đồng, có chiến xa chắn ở phía trước, đối mặt quân Kim chủ lực đến công, quân Tống không chút hoang mang, chiến xa dừng lại, chỉ thấy đầu người bắt đầu chuyển động, rất nhanh cung tiễn thủ, trường thương binh đều lên chiến xa, bộ binh đem cự mã thương đặt trước xe, cự mã thương này chính là một loại giá hình chữ nhân, đầu thương hướng ra ngoài, ngay cả độ cao cũng đều được thiết kế vô cùng nghiêm khắc, đám chiến mã cao lớn kia vừa xông lên, đầu thương nhất định là chọc thẳng tới trước ngực, chuyên môn dùng để phòng ngừa kỵ binh kẻ thù đánh bất ngờ, là vũ khí chuyên môn dùng để nhằm vào kỵ binh quân Kim đấy.

Chỉ thấy binh lính quân Tống không có chút nào bối rối, hết thảy đều ngay ngắn trật tự, trong thời gian chớp nhoáng đã chuẩn bị sắp xếp xong, đó là kết quả của mười năm huấn luyện.

Lấy xe kết thành trận hình vuông, bốn chiếc chiến xa cỡ lớn chiếm cứ góc chết, ở giữa là một chiếc chiến xa cỡ lớn, Doanh Chỉ huy sứ thì đứng ở bên trên chiến xa này, sau đó là mười lăm chiếc chiến xa cỡ nhỏ vây quanh ở bốn phía, một Xa doanh chính là một hình vuông nhỏ, vài Xa doanh lại tạo thành một hình vuông lớn, liếc nhìn lại, không những kiên cố mà còn không phá nổi, dữ dội đồ sộ, đương nhiên, đây đều là tiền ném tới a, giống Kim quốc, Tây Hạ căn bản không có khả năng có được một chi đoàn xe cường đại như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, không có tiền không tài nguyên.

Đây đều là trò chơi của đám cao soái giàu.

Nương theo một trận tiếng kêu kì quái, quân Kim đảo mắt đã đến, mỗi người sắc mặt dữ tợn, bọn họ là người Nữ Chân cứng cỏi, không ngờ trong một vài ngày lại bị quân Tống áp đánh, cục tức này thật sự là nghẹn rất thống khổ.

Phía trước, khi ba lộ quân tiên phong cách trận hình còn trăm bước, đột nhiên chuyển hướng, chạy song song với đoàn xe, trong khi di chuyển, người Nữ Chân tay cầm cường cung, điên cuồng bắn về phía đoàn xe quân Tống, ngàn vạn tên bao phủ lại đây.

Kim quốc còn không bị người Hán đồng hóa, mà đồng hóa hay không, chủ yếu là xem phương thức sinh tồn của dân chúng, mọi người đều biết, danh tộc du mục này đều dựa vào săn thú mà sống, nhưng người Hán thì lại cày ruộng mà sống, Kim quốc hiện vẫn chỉ bị vây trong thời quá độ tới cày ruộng mà sống, cho nên lúc này người Nữ Chân trời sinh có tài bắn cung rất cao, tài bắn cung của ngươi kém ấy nà, sẽ đói chết, bởi vì bọn họ lấy săn thú để sống, gần như mỗi ngày đều bắn được thú, đã quen bắn chim chóc trong thiên hạ, khi bắn người sống, vậy thì quá đơn dễ dàng a!

Đây là chỗ dũng mãnh của dân tộc du mục.

Tần suất bắn tên là vừa nhanh vừa chuẩn.

Giờ mà là lúc trước ấy à, qua mấy vòng cưỡi ngựa bắn cung này, quân Tống trong trận nhất định là một mảnh ô hô ai tai, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play