Cổ Bắc Khẩu là pháo đài Trường Thành ở giữa hai quan Sơn Hải Quan, Cư Dung Quan, là yết hầu đi thông qua bình nguyên Liêu Đông và nội Mông Cổ tới địa khu Trung Nguyên, từ trước vẫn là vùng giao tranh của binh gia.
Tuy nhiên Cổ Bắc Khẩu chân chính phát dương quang đại chính là vào thời Minh triều, nghe nói thời kì Minh triều, Cổ Bắc Khẩu này chỉ có thể một người một xe đi qua, hiện giờ Cổ Bắc Khẩu đã không còn khoa trương như vậy, nhưng là vì Cổ Bắc Khẩu địa thế cao, đặc biệt ngươi muốn từ nam đi lên công quan, thì có vẻ địa thế đã cao hơn, quan khẩu đều ở trên sườn núi, sườn núi thế dốc đứng không nói, hai bên lại là núi non trùng điệp, nói cách khác, chỉ có con đường này có thể đến quan khẩu.
- Rầm rầm rầm!
Một trận pháo dày đặc qua đi, cỏ xanh lục lục trên sườn núi lập tức trở nên lồi lóm, dưới sự yểm hộ của khói thuốc súng, binh Tống lít nhít rất nhanh đã xông pha lên hướng sườn núi.
- Tướng quân, quân địch đã công tới rồi, mau thả khúc cây đi.
Một gã phó tướng nhìn trên con dốc quân Tống chi chít, thần sắc khẩn trương mới quay sang phía Đổng Tài lên tiếng.
Sau khi Đài Thực bỏ mình, Đổng Tài chỉ có thể mặc giáp trụ ra trận, thủ vững Cổ Bắc Khẩu, gã lập tức triệu tập tất cả dân chúng Cổ Bắc Khẩu, vận chuyển khúc cây, tảng đá lớn, dân chúng các ngươi không biết đánh giặc, nhưng ném đầu gỗ, ném tảng đá thì vẫn phải biết chứ.
Đổng Tài liên tục xua tay, nói: - Không vội, đây chỉ là quân Tống thử tính tiến công, nếu là ném khúc cây thì hiệu quả không lớn. Phân phó xuống dưới, đợi quân địch tiến vào trong vòng năm mươi bước, mới bắn tên.
- Năm mươi bước?
Phó tướng kia cả kinh.
Cung nỏ của quân Kim ít nhất có thể đạt tới một trăm bước, năm mươi bước, vậy chẳng phải là địch nhân kia đã giết đến trước mặt rồi, như vậy quá mạo hiểm rồi, chơi trò tim đập sao.
Đổng Tài cũng rất bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta ít tên, nếu phóng tên ra quá sớm, sau cuộc chiến, rất khó đi thu hồi lại, nếu trong vòng năm mươi bước, liền có thể thu hồi để dùng lại.
Không có tiền phải phục vụ quên mình đi bác a!
Đợi cho quân tiên phong quân Tống tiến vào gần năm mươi bước, tên như mưa dày đặc bắn xuống, bởi vì trên sườn núi này tất cả đều là màu xanh hoa cỏ, không có gì yểm hộ cả, quân Tống chỉ có thể vừa dựa vào cung tiễn đánh trả, vừa dùng tấm thuẫn để ngăn trở, nhưng đối phương súc thế đã phát, lại có cái chắn yểm hộ, bắt đầu bắn tên, càng lộ vẻ thong dong, quân Tống vẫn bị bắn đến không ngẩng đầu lên được, bị áp ở trên sườn núi.
Trương Thúc Dạ dưới sườn núi, thấy quân tiên phong bị áp chế ở trên sườn núi. Lập tức ra lệnh, khởi xướng tổng tiến công, đại lượng quân Tống bắt đầu xông tới.
Nhưng khi vọt tới được một nửa, nghe thấy một trận tiếng động ầm vang, chỉ thấy từng đám khúc cây và một đám tảng đá lớn từ trên sườn núi lăn xuống, lộc ca lộc cộc, cây cỏ đất bay lên, trên cao nhìn xuống, thế tới hung mãnh. A a a a. Một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, chỉ thấy vô số binh Tống bị khúc cây, tảng đá lớn nghiền ép đến chết.
Đổng Tài xem xong, quyết định thật nhanh, mệnh lệnh cho năm trăm danh dũng sĩ đã sớm ở bên đợi mệnh. Theo sát khúc cây, đá lăn lao xuống triền núi, chém giết kẻ thù, binh Tống may mắn vừa mới né tránh được đá tảng và khúc cây, nhưng địch nhân đã vọt tới trước mặt. Đại đao cuốn quá, vô số binh Tống bị chặt lăn lông lốc trên mặt đất.
...
Lưu Kỹ nhìn thấy huynh đệ chính mình ở trên sườn núi vô tình bị chém giết địch nhân, không đành lòng. Lập tức nói với Trương Thúc Dạ: - Tướng quân, tướng phòng giữ địch quân cũng không phải tài trí bình thường, lại lần nữa cường công, cũng sẽ chỉ tổn binh hao tướng, sao không gõ kẻng thu binh trước.
Trương Thúc Dạ không cam lòng nha, đối phương mới có hai ngàn binh lính, ông ta có tới hai vạn đại quân, không ngờ chẳng những không có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà nắm lấy Cổ Bắc Khẩu, nhưng ông ta cũng không phải là mãng phu, vẫn nghe theo đề nghị của Lưu Kỹ, gõ kẻng thu binh.
Quân Kim thấy quân Tống lui, cực kỳ hưng phấn, đứng ở sườn núi vung lên đại đao rống to múa may.
Nhưng Đổng Tài cũng không dám xem thường, mệnh lệnh cho dân chúng vội vàng đi thu toàn bộ tên trở về.
Một gã lính do thám bước nhanh đi tới bên người Đổng Tài, nói: - Tướng quân, Nhị Thái Tử đã lĩnh hai vạn đại quân tới cứu viện chúng ta rồi, nhị Thái Tử còn dặn dò tướng quân phải bảo vệ cho được Cổ Bắc Khẩu.
Đổng Tài hỏi vội: - Có còn xa lắm không?
- Nhiều nhất còn có bảy ngày là được tới nơi này.
- Bảy ngày?
Đổng Tài khẽ nhíu mày, quay sang phó tướng ở bên cạnh nói: - Ngươi đi nói cho các huynh đệ, viện quân của nhị Thái Tử còn ba ngày nữa là tới rồi.
- A?
Đổng Tài thấp giọng nói: - Tuy rằng chúng ta phòng thủ được đợt sóng thế công thứ nhất của địch nhân, nhưng dù sao binh lực kém cách xa, hơn nữa Đài Thực Đại tướng quân bỏ mình, trong quan lòng người bàng hoàng, nếu không đứng vững một hơi này, rất có thể chống đỡ không được đến khi nhị Thái Tử đến.
- Tuân mệnh.
...
...
Trong đại trướng quân Tống, không khí vui sướng hai ngày trước trở thành hư không, trong trướng vải là một mảnh nặng nề.
Cổ Bắc Khẩu này thật sự là quá khó tấn công rồi, có Trường Thành phòng thủ thì cũng thôi đi, cửa khẩu này còn ở trên sườn núi cao, tầm bắn của pháo Không lương tâm lại vô cùng hữu hạn, hơn nữa còn là dưới bắn lên trên, trừ phi chôn ở sườn núi, nếu không rất khó tạo thành đả kích trí mệnh đối với kẻ thù trên sườn núi, nhưng địch nhân làm sao có thể sẽ dễ dàng để cho ngươi đem pháo Không lương tâm an trí ở trên sườn núi.
Trận chiến đầu tiên này đã thương vong hơn ngàn người, trong lòng Trương Thúc Dạ cũng rất là lo âu.
Quan Thắng nói: - Tướng quân, quan này dễ thủ khó công, chúng ta hãy thay đổi biện pháp.
Trương Thúc Dạ hỏi: - Ngươi có biện pháp gì?
Quan Thắng nói: - Cổ Bắc Khẩu này còn có một đạo quan khẩu, là ở trên đường sông, chúng ta sao không theo đường thuỷ mà tiến công.
Lưu Kỹ đột nhiên nói:
- Không thể.
Quan Thắng nói: - Vì sao?
Lưu Kỹ nói: - Trước đó ta cũng đã nghĩ đến điểm này, vì từ thế tiến của dòng nước của sông mà thấy được thủy thế, đã phát hiện thủy thế vô cùng bằng phẳng, theo lý mà nói, hiện giờ đang giữa mùa xuân, mưa nhiều, mà con sông này lại là chảy từ hướng bắc đi về phía nam, dòng nước phải chảy rất xiết, như vậy có thể thấy được đối phương đã chặn đường sông rồi, chúng ta nếu tiến công theo đường thủy, là từ hạ du hướng lên thượng du, một khi đối phương phá vỡ đê, chúng ta có thể sẽ toàn quân bị diệt.
- Đúng vậy, hành động này quá mạo hiểm rồi.
Trương Thúc Dạ gật gật đầu.
Một vị tướng quân đột nhiên nói: - Nhưng cũng không thể cứ kéo dài như thế, nếu chẳng may Hàn Tướng Quân không làm chệch hướng được viện quân Bình Châu, đợi cho viện quân đối phương vừa đến, vậy càng thêm khó có thể đánh chiếm rồi.
Trương Thúc Dạ thở dài: - Kỳ thật Hàn Tướng Quân chỉ có thể kéo giữ được bộ đội chủ lực Bình Châu, phòng ngừa quân Kim nhập quan, phản công Đàn Châu, Thuận Châu chúng ta, mà phá hư ý đồ chiến lược của chúng ta, bởi vì chủ lực chúng ta toàn bộ đều ở những địa phương như Vân Châu, Úy Châu, một khi chủ lực quân Kim từ Cổ Bắc Khẩu nhập quan, chúng ta nhất định phải từ phía sau núi điều binh cứu viện, nếu ta là Hoàn Nhan Tông Bật, mặc dù Hàn Tướng Quân thành công đánh hạ Doanh Châu, cũng sẽ phân chút ít binh mã tiến đến cứu viện. Cho nên chúng ta nhiều nhất chỉ có ba ngày thời gian, nếu không, chắc chắn càng ngày sẽ càng gian nan.
Nói xong, ông ta lại quay sang hướng Lưu Kỹ dò hỏi: - Lưu Kỹ, ngươi có có biện pháp nào không?
Lưu Kỹ suy nghĩ một hồi, nói: - Ta có một kế, nhưng không biết có thể được hay không.
Trương Thúc Dạ vội hỏi: - Nói nghe một chút.
Lưu Kỹ nói: - Quân địch bố trí ở trên sườn núi. Trên cao nhìn xuống, chúng ta rất khó dựa vào cung nỏ yểm hộ để chúng ta tiến công, nhưng có một loại đồ vật, có thể yểm hộ chúng ta tiến công tốt lắm.
- Vật gì?
- Khói đặc.
- Khói đặc?
Lưu Kỹ gật đầu nói: - Hiện giờ đã chuyển sang gió nam rồi, nếu chúng ta trữ lượng lớn cỏ khô, cây cối ở dưới sườn núi, sau khi đốt, khói đặc chắc chắn là bốc hướng lên trên, lại mượn gió nam thổi qua, là bao phủ được kẻ thù, chỉ cần cỏ cây rậm rạp, là đủ để yểm hộ chúng ta, chỉ cần chúng ta dặn dò binh lính mang theo mặt nạ bảo hộ phòng độc, hơn nữa chúng ta là thuận gió mà lên, sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn. Nói xong y mặt lại lộ vẻ xấu hổ, nói: - Chỉ có điều vẫn chưa có người thử qua, hơn nữa còn nhất định phải dựa vào hướng gió, vì vậy ta cũng không thể xác định nhất định có thể lấy được hiệu quả.
Trương Thúc Dạ suy nghĩ trong chốc lát, dù sao hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn, hơn nữa thời gian cho bọn họ ở lại đã không còn nhiều nữa. Nhất định phải nhanh chóng phá được Cổ Bắc Khẩu, liền đánh nhịp nói: - Được, cứ làm như thế. Lập tức hạ lệnh, toàn quân đi bốn phía tìm cây gỗ khô, cỏ khô.
....
Ông ta sốt ruột. Còn có một người còn càng thêm sốt ruột so với ông ta, người này chính là Hoàn Nhan Tông Bật, đại tướng Đài Thực bỏ mình, đối với Hoàn Nhan Tông Bật là một đả kích không nhỏ. Sợ Cổ Bắc Khẩu đã đánh mất, suất lĩnh đại quân vội vàng chạy tới Cổ Bắc Khẩu, gã đến cũng không chỉ là vì bảo vệ cho Cổ Bắc Khẩu. Nếu là như vậy, gã tùy tiện phái mấy ngàn nhân mã đến là được rồi, mà là gã muốn tiến công, bởi vì căn cứ sau khi bài binh bố trận Hiệp ước Vân Tang mà xem, Hoàn Nhan Tông Vọng trữ trọng binh ở Bình Châu, chính là vì kiềm chế quân Tống ở địa khu Yến Vân, ngươi đánh Vân Châu, Tân Châu của ta, ta liền tấn công Yến Sơn Phủ của ngươi, làm cho ngươi nhất định phải chia binh tới cứu, do đó hóa giải nguy cơ Vân Châu.
Cho nên Hoàn Nhan Tông Bật vừa nghe Đại Tống tuyên chiến rồi, biết Vân Châu khẳng định sẽ đứng mũi chịu sào, gã đi cứu viện lại quá xa, biện pháp duy nhất, chính là nhập quan tiến công Đại Tống Thất Châu ở trước núi.
- Báo ---!
Một lính thăm dò chạy vội tới, ngựa cũng không kịp xuống, liền nói: - Nhị Thái Tử, việc lớn không tốt rồi, Doanh Châu bị quân Tống công hãm rồi.
Hoàn Nhan Tông Bật quá sợ hãi, ta đây mới đi ra vài ngày, các ngươi đã đánh mất Doanh Châu rồi, nói: - Ngươi nói cái gì?
Lính thăm dò kia nói: - Thủy sư quân Tống đột nhiên đánh lén Doanh Châu.
Hoàn Nhan Tông Bật vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Thủy sư của chúng ta đâu rồi?
Lính thăm dò kia sắc mặt đã xanh lét tím tái, lại càng trở nên tái nhợt, e ngại nói: - Thủy sư quân Tống từ trên trời giáng xuống, lại dùng lấy hỏa thuyền tiến công, chúng ta chuẩn bị không đủ, toàn bộ chiến thuyền bị đốt cháy, Thủy sư toàn quân bị diệt.
Hoàn Nhan Tông Bật thân mình vụt lên một cái, suýt nữa rớt xuống ngựa, cực cực khổ khổ tạo ra Thủy sư, không ngờ trong khoảnh khắc, liền tan thành tro bụi, rút đao ra, hận không thể một đao làm thịt người này, rít gào nói: - Ngươi thằng nhãi này đừng có ở đây yêu ngôn hoặc chúng, cái gì từ trên trời giáng xuống, chăng lẽ lai Thủy sư quân Tống còn biết bay sao?
Lính thăm dò kia sợ tới mức trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống, ngã quỵ xuống đất, khóc hô: - Nhị Thái Tử, chạng vạng ba ngày trước, trước cảng chúng ta, đột nhiên toát ra trăm thuyền tốc độ nhờ gió to, nhằm về phía thủy sư của chúng ta, trong lúc đó, toàn bộ trăm thuyền tốc độ kia đều dấy lên lửa lớn, nhưng trước đó, trạm canh gác mà chúng ta an trí ở các đảo nhỏ vẫn chưa châm khói lửa, thế cho nên chúng ta không thể nào chuẩn bị, muốn đi chặn lại, nhưng trời đã tối, bị thuyền lửa của địch nhân vọt vào trong Thủy sư của chúng ta, chúng ta đã ra sức lao vào lửa, nhưng hỏa thế thật sự là quá lớn, theo sau Thủy sư quân Tống lại đuổi tới, chúng ta --- chúng ta không địch lại ---.
- Rác rưởi.
Hoàn Nhan Tông Bật giơ roi lên, tức giận đến mặt cũng biến thành màu tím rồi, nhưng buồn bực hơn nữa là, bọn họ đều an trí phong hoả đài ở các đảo nhỏ phụ cận Doanh Châu, đều có binh lính gác, một khi Thủy sư quân Tống lộ diện, liền châm khói lửa, cái này truyền cho cái kia, một lát có thể rơi vào tay Doanh Châu, đã phòng ngừa chu đáo, làm sao có thể để cho quân Tống thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại phía trước cảng Doanh Châu, hơn nữa quân Tống muốn ở trong khoảng thời gian cực ngắn công phá Doanh Châu, nhân mã thế nào cũng phải hơn vạn, một cái đội tàu khổng lồ như vậy đến tột cùng là làm thế nào có thể lừa qua được, thật không thể tin nổi.
Một gã đại tướng vẻ mặt lo âu nói: - Nhị Thái Tử, Doanh Châu vừa mất, Bình Châu tràn đầy nguy cơ, chúng ta khẩn trương quay về phòng bị đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT