Vừa nghe quân Tống đến tấn công, các đại tướng nước Kim đều cười đến sung sướng, bật cười to ha ha, giống như nghe thấy chuyện cười đáng cười nhất trong thiên hạ.

Người Tống yếu đuối, ai ai cũng biết. Thật ra ở thời cổ đại, thông thường quốc gia có văn minh tương đối cao, đánh giặc không được, ngược lại người từ trong khe núi đi ra đánh giặc lại rất lợi hại. Quân Kim đối diện với quân Tống, ưu thế trong lòng quá lớn, căn bản không để quân Tống vào mắt.

Nhưng Đổng Tài bên cạnh đột nhiên cau mày nói: - Kỳ lạ, trước mắt chúng ta và Tống vẫn là đồng minh, bọn họ sao có thể xuất binh đánh chúng ta?

Vừa mới nói ra, các tướng sĩ lại sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn gã, ai ai cũng không hiểu ra sao.

Bởi vì ngay ngày Triệu Giai xé bỏ minh ước, Trương Thúc Dạ liền xuất binh, lần này muốn tiến công chớp nhoáng, ngươi không thể còn tiên lễ hậu binh, phải nhân lúc quân Kim còn chưa lấy lại tinh thần thì nhanh chóng đi đánh, dù sao cũng cùng một ngày, không ai có thể mắng ta không báo mà đánh được. Ta đã tuyên chiến, nhưng còn sai kém thời gian ở giữa, việc này có thể trách ai được. Cho nên, Cổ Bắc Khẩu còn chưa nghe được tin tức, nhưng vừa dứt lời không lâu thì tin tức đã truyền đến từ tiền phương, Đại Tống đã xé bỏ hiệp ước Vân Tang, tuyên chiến với chúng ta rồi.

Đài Thực vừa nghe, giận tím mặt, vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng bật dậy, há mồm mắng:

- Tiểu nhi Nam triều, can đảm như thế, ta không thể không giáo huấn mấy tên đàn bà không biết trời cao đất rộng này.

Ông ta tức giận không phải là vì quân Tống tấn công ông ta, cũng không phải xé bỏ hiệp ước Vân Tang quý báu, mà là ông ta cho rằng muốn xé minh ước cũng nên do Đại Kim chúng ta xé, Nam triều ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm vậy chẳng phải là sỉ nhục Đại Kim ta sao.

Đổng Tài vội nói: - Xin tướng quân bớt giận trước, quân Tống có chuẩn bị mà tới, trước mắt chúng ta còn chưa làm rõ tình huống, nên cẩn thận phòng bị, nên lập tức sai người đi Bình Châu xin cứu viện. Cổ Bắc Khẩu là quan ải quan trọng, lúc trước trước khi nhị Thái tử đi, dặn đi dặn lại, muốn chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt nơi này.

Đài Thực nghe được cau mày, trong lòng có chút mất hứng. Còn chưa đánh trận, còn chưa rõ ràng gì cả thì ngươi đã nóng lòng gọi viện binh, đây chính là tác phong của Nam triều, sao lại là tác phong của người Nữ Chân ta. Nếu để cho tứ Thái tử biết được thì thể nào cũng chê cười ta, nhưng ông ta cũng không nói ra, mà là hỏi tên do thám: - Đối phương có bao nhiêu người?

Nếu có mấy chục vạn đại quân đến, ông ta đương nhiên cũng sẽ chạy đi cứu viện.

- Nhiều nhất là năm sáu ngàn người.

- Chỉ một chút như thế?

Đài Thực lộ vẻ khinh thường. Phải biết rằng trong tay ông ta cũng có năm sáu ngàn tinh binh, đối diện với năm sáu ngàn quân Tống như vậy, ông ta không chút sợ hãi nào, ngược lại còn chê quá ít, cảm thấy mình bị người ta coi thường, trên thực tế cũng chính là thế. Trước mắt thì quân Kim vẫn luôn lấy ít đánh nhiều, mấy ngàn đánh mấy vạn là chuyện bình thường.

Do thám kia lại nói: - Đội quân tiên phong của đối phương cách chúng ta còn chưa đến hai ngày lộ trình.

Đài Thực hỏi: - Là do ai dẫn quân?

Do thám kia nói:

- Là một tiểu tướng dẫn quân, ty chức cũng không nhận ra người này.

Sau khi Đài Thực nghe xong, lại khinh thường. Nếu là đám người Nhạc Phi, Tông Trạch dẫn quân, có lẽ ông ta sẽ kiêng kỵ ba phần, nhưng nghe nói là một tiểu tướng dẫn quân, lại chỉ có mấy ngàn nhân mã, lần này không phải đưa đến tận cửa thì là gì.

Đại tướng bên cạnh nghe thấy thì nhao nhao đứng dậy, nguyện ý đánh đầu, tiêu diệt đội quân tiên phong này.

Đồng Tài vội vàng nói: - Các vị tướng quân xin bình tâm chớ vội, lần này có thể là kế dụ địch của kẻ địch.

Một viên đại tướng lên tiếng nói: - Vậy thì thế nào. Lúc trước mười mấy vạn đại quân quân Tống muốn tấn công phủ Yến Sơn, kết quả là bị mấy ngàn tàn dư quân Liêu bị chúng ta đánh phế đánh cho toàn quân bị diệt. Bây giờ chỉ có mấy ngàn nhân mã, cho dù phía sau có đội quân mấy vạn, người Nữ Chân ta lý nào lại sợ.

Vẻ mặt Đổng Tài lo lắng nói với Đài Thực: - Tướng quân đừng quên, trước khi Đô Thống đi, đã dặn dò chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt Cổ Bắc Khẩu. Bây giờ quân Tống đột nhiên tuyên chiến với chúng ta, nhất định đã vạch mưu từ lâu. Quân ta chuẩn bị không đủ, trước tiên cứ tránh đi cạnh sắc, rồi lại nghĩ cách tiếp.

Đài Thực nghe được rất không hài lòng. Đổng Tài là người Hán, trong lòng ông ta cũng có chút khinh thường Đổng Tài, sự thật là Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng coi trọng Đổng Tài. Bây giờ nghe Đổng Tài nhiều lần lấy Hoàn Nhan Tông Vọng ra chèn ép ông ta, thì không khỏi cau mày, nói: - Đổng phó tướng không phải người Nữ Chân ta có lẽ có điều không biết. Người Nữ Chân chúng ta từ trước đến nay lấy công thay thủ, hơn nữa sở trường của chúng ta là tác chiến trên ngựa. Nếu thoái lui lên núi, thì chẳng phải là tự phế hai tay, lấy sở đoản thay sở trường sao. Đây vẫn là trận đầu, cực kỳ quan trọng, nếu chúng ta có thể tổn hại nghiêm trọng đội tiên phong này, sĩ khí kẻ địch chắc chắc tụt dốc, đến lúc đó viện quân chúng ta vừa đến thì có thể phản công quy mô lớn.

Đổng Tài nói: - Nhưng tướng quân, nếu ngài xuất binh, vậy Cổ Bắc Khẩu do ai trấn thủ đây?

Trong lòng Đài Thực nghĩ gã nói cũng không phải vô lý, Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng coi trọng quan ải này, hơi trầm ngâm, sau đó nói: - Như vậy đi, ta dẫn ba ngàn nhân mã trấn thủ dưới núi, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì lui về trên núi, ngươi dẫn hai ngàn nhân mã trấn thủ trên núi.

Đổng Tài vừa nghe thì trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, nhưng thấy sắc mặt Đài Thực kiên quyết, gã cũng biết tính nết của Đài Thực, thầm nói, đại chiến đột kích, nếu nội bộ bất hòa thì làm sao nghênh địch, chỉ đành bất đắc dĩ nói: - Vậy cứ xử lý theo cách của tướng quân vậy, có điều lần này tướng quân nhất định phải cẩn thận, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì lui, đừng trúng gian kế của kẻ địch.

Trong lòng Đài Thực đầy khinh thường, ta cùng Đô Thống nam chinh bắc chiến, tình huống nào mà chưa từng thấy qua, làm sao dễ dàng trúng kế, nói có lệ: - Ừ, ta biết rồi.

Ngày đó, Đài Thực liền dẫn theo ba ngàn thân binh trú đóng trước quan ải.

Đi xuống dưới núi, ông ta giao chuyện bố phòng cho thủ hạ, bản thân ông ta lại mang theo hơn mười người lén lút vòng qua đường nhỏ ra khỏi Cổ Bắc Khẩu, tránh trên một ngọn núi nhỏ.

Đợi chừng một canh giờ, chỉ thấy một đội ngũ chậm rãi đi đến bên này, ước chừng có hơn một ngàn người.

- Tướng quân, ngài xem.

Một người chỉ vào đội ngũ kia nói.

Đài Thực đưa mắt nhìn lại, suýt chút thì bật cười thành tiếng. Chỉ thấy đội ngũ này quân dung không chỉnh tề, vác trường thương, ngẩng đầu, giậm bước chân, đội hình thì càng không cần nói đến, bước đi trên đường cũng ngã trái ngã phái, hơn nữa dung mạo ngây ngô, cả một đám ngốc tân binh, cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, không khác gì quân Tống mười mấy năm trước. Đây mới là quân Tống mà, rõ ràng là một đám đàn bà nha. Đài Thực cười ha ha nói: - Đội quân như thế cũng dám xâm phạm biên cảnh ta, thật sự là muốn chết mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play