Khi giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người trong nội đường đều đại kinh thất sắc, dường như không tin vào lỗ tai của mình. Phải biết rằng các đại tướng Đại Tống đều ngồi ở đây.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông có dung mạo anh tuấn, một thân nho trang, phong độ ngời ngời, là một mỹ nam tử.
Ngươi có thể không tin vào lỗ tai của mình, nhưng không thể không tin vào hai mắt của mình.
Khi đám người Tông Trạch nhìn thấy người đến, đều trợn to hai mắt, ngây ra như phỗng.
- Hoàng --- hoàng thượng.
Không biết là ai đang run lấy bẩy nói ra hai chữ này.
Hai chữ này vừa được nói ra, mọi người đều ngẩn người, nghe thấy âm thanh lộp cộp, mọi người vội vàng đứng dậy tiếp đón, hành đại lễ, nói: - Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
Người tới không phải là ai khác, mà chính là Hoàng đế Đại Tống, Triệu Giai.
- Chư vị ái khanh mau mau miễn lễ.
Triệu Giai vội vàng tiến lên, nâng hai vị lão tướng quân Tông Trạch, Chủng Sư Trung dậy, lại nói với người khác.
Những người còn lại đều đứng lên, trên mặt đều lộ vẻ mờ mịt, càng nhiều hơn là khiếp sợ. Hoàng thượng làm sao lại chạy tới nơi này, thật sự là không thể tin nổi, tuy nhiên, bọn họ cũng không dám mở miệng nói loạn, người trước mặt không phải là ai khác, mà chính là Hoàng thượng.
Tuy nhiên có một người ngoại lệ, người này chính là Lý Kỳ, hắn mở miệng hỏi: - Hoàng thượng, sao người lại tới đây?
Triệu Giai cười ha hả nói: - Trẫm lúc trước đã dự liệu các ngươi nhìn thấy trẫm sẽ có vẻ mặt như thế nào, nhưng trẫm không ngờ ngươi sẽ hỏi những câu này.
Lý Kỳ vô cùng tùy ý nói: - Hoàng thượng hiểu lầm rồi, vi thần thật ra đang hỏi giúp bọn họ.
- Ngươi nha!
Triệu Giai cười ha hả, chỉ chỉ Lý Kỳ, lại nói với mọi người: - Ta biết các vị ái khanh đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy trẫm, nhưng kì thật chư vị ái khanh không cần như thế, điều này vô cùng bình thường, bởi vì trận chiến này liên quan đến sự nghiệp Đại Tống ta, chỉ đơn giản là vậy.
Trương Thúc Dạ vội vàng nói: - Hoàng thượng, nếu khai chiến với Kim quốc, Yến Sơn Phủ sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, long thể Hoàng thượng quan trọng hơn, không nên tới đây.
- Nguy hiểm? Triệu Giai vân đạm phong khinh nói: - Trận chiến này nếu thất bại, dù trẫm có trốn ở Nam Ngô cũng không an toàn, nếu trận chiến này thắng, thì trẫm ở đâu cũng an toàn, cho nên nguy hiểm hay không, không liên quan đến thân trẫm ở đâu, mà là các ngươi có giúp trẫm đánh thắng được hay không.
Một câu nói kia khiến mọi người không thể nói được gì.
Triệu Giai cười nói: - Không đến cũng đã đến rồi, các ngươi sẽ không đuổi trẫm đi chứ.
- Chúng thần không dám.
- Tốt lắm!
Triệu Giai gật gật đầu, lại nói với Lý Kỳ:
- Trẫm không tới muộn chứ?
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng tới đúng lúc.
- Vậy là tốt rồi.
Triệu Giai tự nhiên ngồi vào chỗ lúc đầu của Lý Kỳ, mà Lý Kỳ lại mang tới một cái ghế khác, đặt bên cạnh Triệu Giai.
Triệu Giai duỗi tay ra nói: - Chư vị ái khanh ngồi xuống đi.
- Vi thần tuân mệnh.
Đợi sau khi mọi người xung quanh ngồi xuống, Triệu Giai cũng không nóng lòng nói chuyện chính sự, mà lại quan tâm nói với đám người Tông Trạch, Chủng Sư Trung: - Các vị lão tướng quân, thân thể vẫn tốt chứ?
Chủng Sư Trung cung kính đáp: - Nhờ ơn của Hoàng thượng, mọi thứ của vi thần đều tốt.
Trương Thúc Dạ, Tông Trạch đều bày tỏ cơ thể mình vẫn khá cường tráng.
- Tốt lắm, tốt lắm, các vị lão tướng chính là trụ cột Đại Tống ta, cơ thể các vị khỏe, chính là phúc của Đại Tống.
- Long ân Hoàng thượng mênh mông, vi thần cảm thấy hổ thẹn.
Triệu Giai mỉm cười, đưa mắt quét tất cả, thấy nhân tài tề tựu đầy đủ. Trong lòng cũng vô cùng vui mừng, nói: - Kì thật khi trẫm tới đây, đại thần trong triều vô cùng phản đối, lý do bọn họ phản đối cũng không khác lời nói của Trương lão tướng quân. Nhưng trận chiến này, trẫm không thể không tự mình tham gia, lúc trước Thái Tông Hoàng đế bại tại Yến Vân, thế cho nên nuốt hận cả đời, cũng là niềm tiếc nuối của Đại Tống ta, không thu phục được mười sáu châu Yến Vân từ trước tới nay vẫn luôn là tâm bệnh, cũng chính vì thế mà chuẩn bị. Trẫm không thể để lại bất cứ tiếc nuối nào, mặc dù trẫm biết trẫm đến đây có phần mạo hiểm, nhưng trẫm hết sức tin tưởng điều này, vì vậy trẫm đến đây.
Vô cùng đơn giản, ta tới đây chính là không muốn mang tới thất bại.
Hoàng đế đã nói như vậy, làm thần tử còn có thể nói cái gì, cùng kêu lên nói:
- Chúng thần nguyện vì Hoàng thượng máu chảy đầu rơi.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Trận chiến này không phải vì trẫm mà đánh, mà là vì tôn nghiêm Đại Tống, vì tôn nghiêm bách tính Trung Nguyên mà đánh. Nói tới đây, y thở dài, nói: - Nhắc tới cũng hổ thẹn, Đại Tống ta từ khi kiến quốc đến nay, nhiều lần bị đại quốc phương bắc ức hiếp, không cần nói đến dân chúng, trẫm đối với điều này cũng cảm thấy vô cùng thất vọng. Còn nhớ lúc trước Đại Hán cũng chịu đủ tai họa Hung Nô, nhưng Hán Vũ Đế ba lần thảo phạt Hung Nô, đến tận Mạc Nam vô vương đình, dương oai với Trung Nguyên ta, đối với điều này trẫm hướng về đã lâu. Nhưng, từ sau triều Đường, Trung Nguyên ta yên lặng mấy trăm năm, cũng là thời điểm quật khởi một lần nữa, trẫm hi vọng có thể sinh ra ở năm đó nhìn thấy khung cảnh ấy, hi vọng các ái khanh có thể giúp trẫm một tay, đạt được sự nghiệp thống trị Trung Nguyên.
Những lời này con chữ ít ỏi, nhưng những người ngồi ở đây không ai không rung động, đàn ông Trung Nguyên không phải là không có tâm huyết, hàng năm khuất nhục cầu hòa, đã sớm khiến cho căm giận bất mãn cắm rễ trong lòng mỗi con dân Đại Tống, cũng không phải chưa từng tranh đấu, nhưng chỉ là tài nghệ không bằng người ta.
Ở đây không một ai trả lời, bởi vì lúc này nói ba hoa chích chòe thì có lợi ích gì, bọn họ đều nghẹn trong lòng, chợt thấy trên người gánh vác không phải là giang sơn xã tắc, mà nhiều hơn là tôn nghiêm đại quốc Trung Nguyên, đây không chỉ là chiến tranh thu hồi non sông, hơn cả đó là cuộc chiến tôn nghiêm, ngày trước có quá nhiều khuất nhục bao trùm lên Đại Tống, đặc biệt là tren mảnh đất này, muốn quét dọn bầu không khí lo lắng, chỉ có thể đánh thắng một trận.
Ánh mắt Triệu Giai lướt nhanh, khóe miệng hơi cong lên mang theo ý cười, y dùng cách này đúng là hiệu quả.
Lý Kỳ tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng trên vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, thầm nghĩ, xem ra tài ăn nói của Hoàng thượng tiến bộ rất nhiều.
Triệu Giai lại nói: - Đây hình như là hội nghị đầu tiên của bộ tổng tham mưu chúng ta, trẫm vô cùng chờ mong, các ngươi cũng không cần gò bó, cứ nói thoải mái đi.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, Tông tri phủ và vi thần từng trao đổi việc này, vi thần cảm thấy kế hoạch của Tông tri phủ có thể xếp vào quốc sách.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Tông Tri phủ mau nói đi.
Tông Trạch có vẻ hơi xấu hổ,cười, trong đây luận kinh nghiệm, thế lực và danh vọng, Chủng Sư Trung là lớn nhất, ông tuy rằng lớn tuổi, nhưng công lao không đủ để được phục tùng, vì vậy có vẻ xấu hổ.
Lý Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra Tông Trạch trong lòng đang suy nghĩ gì, cười nói: - Tông Tri phủ, làm thống soái, việc đầu tiên phải hiểu bốn chữ "Việc nhân đức không nhường ai"
Chủng Sư Trung cười ha hả, nói: - Xu Mật Sứ nói rất đúng.
Hai người kẻ xướng người họa, Tông Trạch nếu còn xấu hổ nữa thì có vẻ làm kiêu, vì vậy nói lại toàn bộ kế hoạch cho Triệu Giai một lần.
Chủng Sư Trung, Trương Thúc Dạ, bao gồm cả Triệu Giai lần đầu nghe liên tiếp gật đầu.
Dứt lời, Triệu Giai gật gật đầu nói: - Trẫm vốn tưởng rằng có thể tiêu diệt Kim quốc, nhưng nghe Tông tri phủ nói như vậy, cảm thấy có hơi kì lạ, không sai, muốn tiêu diệt một quốc gia, hơn nữa một quốc gia không kém gì chúng ta, việc này nói dễ hơn làm, không nên nóng vội, trẫm cũng vô cùng tán thành kế sách của Tông tri phủ, các ngươi nghĩ sao?
Các tướng lĩnh còn lại đều gật đầu.
Triệu Giai lại nói: - Phàm là những việc mở đầu khó, muốn giành được Yến Vân, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hoàn Nhan Tông Hàn đã trải qua hàng trăm trận chiến, chính là một thống soái tài ba, binh lính dưới trướng gã, ai cũng dũng mãnh thiện chiến, muốn đánh bại gã, vô cùng khó khăn.
Tông Trạch nói: - Hoàng thượng, quân Kim lợi hại, cái này mọi người đều biết, nhưng hiện giờ quân ta cũng không kém gì bọn họ.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Tông tri phỉ, chỉ mong những lời này của ông sẽ ủng hộ sĩ khí.
- Xu Mật Sứ chớ khích ta, Tông mỗ cũng không nói ngoa.
Tông Trạch nói: - Quân Kim mạnh hơn quân ta, mấu chốt ở chỗ ngựa, ưu thế này từ thiên nhiên, không thể xoay chuyển, nhưng quân ta cũng có vũ khí không ai địch nổ, không cần e ngại, trước đây quân ta thường xuyên bị đánh bại, hoặc bị quân địch đánh một trận là tan, chỉ vì một điểm.
Triệu Giai nói: - Điểm nào?
- Sự can đảm!
- Sự can đảm?
Trong mắt Triệu Giai lộ vẻ kinh ngạc.
Tông Trạch nói: - Hoàng thượng chớ coi khinh sự can đảm này. Trên chiến trường, đặc biệt là khi đối mặt với kẻ địch mạnh phương bắc, đầu tiên phải có can đảm, nếu dám tấn công thì không được sợ kẻ thù, bằng không dù có nhiều lương thực và vũ khí hơn nữa cũng đều đưa cho kẻ địch.
Chủng Sư Đạo thoáng gật đầu nói: - Bộ binh đối mặt kỵ binh, trận hình vô cùng quan trọng, trận hình nếu như phân tán, quân tâm sẽ bối rối, thường tạo thành hậu quả thảm bại, quân ta chịu đủ đau khổ.
Tông Trạch nói: - Chủng tướng quân nói rất đúng, quân ta thường gấp mấy lần kẻ thù, nếu mỗi người đều dũng cảm tiến tới, cho dù là năm đối một, cũng có thể tiêu diệt kẻ địch đến không còn. Chỉ là quân ta còn e ngại kẻ thù, thường khi kẻ thù nhất loạt xông lên liền lập tức tan tác, mà người thứ nhất chạy gần như là thống soái, vì vậy đêm trước trận chiến này buộc phải yêu cầu nghiêm khắc, kẻ làm tướng, nếu như trốn, thì tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
- Phải làm như thế.
Triệu Giai gật đầu, đối với kẻ chạy trốn, y cũng căm thù đến tận xương tủy, lại nói: - Nhưng sự can đảm không phải nói có là có.
Tông Trạch cười nói: - Hoàng thượng nói rất đúng, nhưng vi thần dám thay binh lính Đại Tống ta đảm bảo, trong quân Đại Tống ta không có ai nhát gan.
Triệu Giai cười như không cười nói: - Tông tri phủ tại sao lại lo lắng?
Tông Trạch nói: - Thứ vi thần lo lắng chính là quân kỉ, từ sau khi quân Đại Tống ta thi hành bộ binh pháp lấy kỉ luật làm trọng của Xu Mật Sứ, hiện giờ binh lính Đại Tống ta đối với mệnh lệnh thượng cấp chỉ có phục tùng, không ai dám cãi lời quân mệnh, chân chính trở thành quân mệnh như núi, không sợ kẻ thù có mấy trăm, mà ta chỉ có vài chục người, nếu như mệnh lệnh tấn công, bọn họ chắc chắn sẽ không chùn bước, có kỷ luật quân đội này, có lí gì mà không thắng.
Triệu Giai gật đầu, lại nói: - Nhưng thiết kị quân Kim có ưu thế tiên thiên so với quân ta, vả lại chiến thuật linh hoạt đa dạng, xoay như chong chóng, dựa vào sự can đảm, e rằng cũng không đủ giành chiến thắng.
Tông Trạch tự tin nói: - Sự can đảm chính là cơ bản, nếu không có tâm quyết chiến, tất cả chỉ là nói suông. Nếu như có tâm quyết chiến, mới có tư cách chiến đấu. Mà kỵ binh có kỵ binh mạnh, bộ binh cũng có bộ binh mạnh, chiến thuật của bọn họ linh hoạt đa dạng, hành động nhanh chóng, xoay như chong chóng, nhưng chúng ta cũng có thể làm được kiếm nặng không nhọn, lấy chậm đánh mau, lấy bất biến ứng vạn biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT