Từ sau khi Hình Bộ đổi tên là Tư pháp Viện, lập pháp và tư pháp đã phân tách ra, dẫn đến Hình Bộ không thể thẩm án giống như trước kia được nữa, bởi vì Hình Bộ đã mất đi quyền phán quyết, Viện Tư pháp hiện giờ bình thường đều là áp dụng tra xét đơn độc, thu hoạch chứng cớ, sau đó giao do Đại Lý Tự, để Đại Lý Tự phán quyết.

Chỉ chốc lát sau, Sài Thông đã bị người dẫn đi.

Tiếp theo Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Tần Chí và chủ mưu liên can cũng đều bị đưa đi xét hỏi.

Đại sảnh Tư pháp vừa rồi còn hỗn loạn, bây giờ đã trở nên vắng tanh rồi.

Một quan lại đi đến trước mặt Lý Kỳ và Tần Cối, cung kính nói: - Xu Mật Sứ, Tần Thiếu tể, thật sự xin lỗi, viện trưởng hiện giờ công vụ bề bộn, không rảnh tiếp đãi nhị vị, tuy nhiên viện trưởng đã căn dặn, bảo hạ quan đưa nhị vị đi nội đường nghỉ ngơi.

Tần Cối hôm nay nhìn thấy người mặc chế phục của Viện Tư pháp là không thích, nhíu mày hỏi: - Ít nói lời ong tiếng ve, con trai ta còn bao lâu nữa mới có thể ra ngoài?

Viên quan lại kia đáp: - Cái này quan cũng không biết, e rằng còn phải một lát nữa.

Lý Kỳ ngáp nói: - Ngươi dẫn đường đi, ta cũng không muốn đứng ở đây, nếu chẳng may để người ta nhìn thấy, còn tưởng ta là vì phạm tội mới bị bắt vào, tốt xấu gì ta cũng là Xu Mật Sứ, mặt mũi này gánh không nổi.

Lời này tất nhiên là nói cho Tần Cối nghe.

- Vâng, Xu Mật Sứ mời bên này.

Viên quan lại kia duỗi tay ra, lại hướng sang Tần Cối nói: - Tần Thiếu tể?

Tần Cối hừ một tiếng, nổi giận bừng bừng đi về hướng viên quan này chỉ.

Viên quan kia vẻ mặt ủy khuất, ta cũng không có chọc giận ngươi a!

Lý Kỳ vỗ vỗ bờ vai của gã, cười ha hả nói: - Chớ để ý, Tần Thiếu tể tới thời mãn kinh rồi.

Đi vào hậu đường, Lý Kỳ ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân, thưởng thức trà thơm, nhàn nhã thảnh thơi, rất thích ý.

Còn Tần Cối thì lại là hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui ở bên trong.

- Ây ây ây. Ta nói này Thiếu tể, ngươi có thể đừng cứ lúc ẩn lúc hiện được không, làm mắt ta cũng đau rồi.

Lý Kỳ vẻ mặt ảo não la hét.

Không phải con của ngươi, đương nhiên ngươi không vội. Tần Cối trong lòng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn ngồi trở lại.

Lý Kỳ nói: - Thiếu tể xin yên tâm, chúng ta một Xu Mật Sứ, một Thiếu tể ở đây, lẽ nào Tư pháp Viện này còn dám lạm dụng tư hành hay sao.

Tần Cối lo âu nói: - Không phải ta sợ bọn họ lạm dụng tư hành, mà là, mà là con trai ta chưa từng tới chỗ này, không giống Nha Nội bọn họ. Ta sợ bọn họ nhân cơ hội bức ép con trai ta nhận tội.

- Chuyện này cũng có khả năng.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói:

- Nhưng nói đi nói lại, làm công tử của Thiếu tể, nếu có chút áp bách này đã không chịu được, thì chứng minh Thiếu tể rất nuông chiều cháu trai ta rồi, để nó rèn luyện cũng tốt, hơn nữa, đây cũng không phải tội lớn, không có gì.

Lời này Tần Cối nghe cũng lọt tai. Chuyện nhỏ này rơi xuống đầu, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với chuyện lớn rơi xuống đầu, ngoài miệng lại nói: - Chuyện này ta cũng biết, chỉ trách thê tử ta rất cưng Khuyển Tử thôi.

Lý Kỳ cười cười, không có lên tiếng nữa.

Tần Cối liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trôi qua một lát, đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ.

- Ừ?

- Ngài có cảm thấy việc này dường như có chút không đúng hay không?

Lý Kỳ đương nhiên phát hiện, cười nói: - Ta cũng đã nhìn ra. Lệnh kiểm soát thứ nhất này dùng trên người của Thiếu tể, rất rõ ràng là Lý Cương muốn làm chúng ta kinh sợ. Mấy ngày trước đây chuyện lệnh kiểm soát, khiến quần thần có không ít cách nhìn đối với Tư pháp Viện, cho rằng Tư pháp Viện chẳng qua là thuộc bên dưới Lập Pháp Viện và Đại Lý Tự. Đây có thương tổn không nhỏ đối với quyền uy của Tư pháp Viện, cũng hại tới quyền lực của Lý Cương. Mà Lý Cương làm như vậy, đơn giản chính là mượn chuyện này nói cho những đại thần chúng ta biết, Đại Lý Tự không thể hạn chế Tư pháp Viện, chỉ cần ông ta có chứng cớ, bất luận đối phương là ai, Đại Lý Tự vẫn phải đưa lệnh kiểm soát.

- Điều này ta cũng hiểu.

Tần Cối nheo mắt, thầm nghĩ, lệnh kiểm soát này rõ ràng chính là ngươi một tay bày ra, chuyện này muốn trả thù, cũng nên là tìm ngươi trả thù a. Lại nói: - Nhưng mà, địa vị của Sài gia ở Đại Tống ta vẫn luôn hết sức đặc biệt, chỉ cần Sài gia không phạm sai lầm lớn gì, triều đình vẫn mở một mặt lưới đối với Sài gia, nhưng lần này, Lý Cương lại đưa Sài công tử về xét hỏi, có thể thấy...

Nói tới đây, y muốn nói lại thôi.

Lý Kỳ nói: - Ngài nói là việc này là hoàng thượng âm thầm thụ ý?

Tần Cối gật đầu, trong lòng thở dài, sao mình lại xui xẻo như vậy, tứ tiểu công tử trước kia ngày ngày đánh nhau gây rối, con ta mới tham dự một lần này, đã đụng vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nói: - Nhưng tại sao hoàng thượng phải làm như vậy?

Tần Cối lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, cho nên vẫn muốn thỉnh giáo Xu Mật Sứ. Trong lòng lại nói, nếu hoàng thượng không tham dự việc này, thế nào lão tử cũng phải cho Lý Cương thấy rõ.

Y là Thiếu tể, vây cánh trải rộng triều dã, chính ngay cả Tư pháp Viện cũng có người của y, nhưng y quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũng không lớn hơn hoàng đế, nếu hoàng đế muốn động con trai của y, đó còn không phải là chuyện trong nháy mắt.

Lý Kỳ trầm ngâm hồi lâu nói: - Điều này ta cũng không biết, những ta cho rằng có lẽ hoàng thượng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, ta nghĩ vẫn là Lý Cương nóng lòng muốn chứng minh bản thân và Tư pháp Viện của ông ta, vì vậy mới làm lớn chuyện như vậy.

Chỉ hy vọng như thế!

Tần Cối trong lòng thầm nói.

Qua một hồi lâu, Lý Cương đi đến, liên tục chắp tay nói: - Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã chậm trễ nhị vị quý khách, Lý Cương thật sự là áy náy không ngừng.

Tần Cối vội vàng đứng dậy dò hỏi: - Hỏi xong chưa?

Lý Cương nói: - Đã hỏi xong.

Tần Cối nói: - Bây giờ thì có thể thả con trai ta chứ.

Lý Cương lắc đầu nói: - Thật sự xin lỗi, trước mắt vẫn không thể thả.

- Vì sao?

Tần Cối chất vấn.

Lý Cương vẫn là giọng điệu bình thản, nói:

- Trước mắt chứng cớ vô cùng xác thực, chúng ta đã tính khởi xướng tố tụng với Đại Lý Tự, khống cáo đám người lệnh công tử, Cao Nghiêu Khang, Hồng Thiên Cửu các tội danh như tụ tập ẩu đả, đả thương người, cùng với tổn hại tài sản người khác.

Tần Cối vội vàng nói: - Giờ chuyện mới có chừng đó, không cần náo đến Đại Lý Tự đâu, bình thường sao ta không thấy Tư pháp Viện các ngươi cần mẫn như vậy.

Lý Cương đi ngay ngồi thẳng, tuyệt không e ngại, nói: - Tư pháp Viện chúng ta vẫn luôn làm việc theo quy củ, nếu như Thiếu tể cảm thấy chúng ta có chỗ nào làm không thỏa, cũng có thể đến Đại Lý Tự tố cáo chúng ta.

Tần Cối cười lạnh một tiếng, nói: - Tốt lắm, tin tưởng viện trưởng Lý là một người giỏi suy xét hậu quả.

Lý Cương tranh phong tương đối, nói: - Ta chỉ suy xét hậu quả của việc phạm pháp.

Tần Cối cũng biết rõ tính cách của Lý Cương, điển hình cứng mềm đều không ăn, dứt khoát hỏi: - Vậy con trai ta giờ đang ở đâu?

Chương 1924.2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?

Lý Cương chắp tay nói: - Xu Mật Sứ nếu có thể đến chỉ điểm một phần, Lý Cương vô cùng hoan nghênh.

Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.

Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.

Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Sài Thông đẩy Cao Nha Nội ra, nổi giận nói: - Ngươi thằng nhãi này đứng xa một chút cho ta, lão tử xem như bị ngươi hại thảm rồi, cả đời còn chưa bao giờ bị người bắt đi vào nơi này. Y cả đời cực sĩ diện, thà rằng bị người đánh, cũng tuyệt không nguyện cúi đầu, càng miễn bàn ngồi tù, nhưng lần này, y cũng không có cách nào, Tư Pháp viện đều ra lệnh kiểm soát bắt người rồi.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

Chương 1924.2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?

Lý Cương chắp tay nói: - Xu Mật Sứ nếu có thể đến chỉ điểm một phần, Lý Cương vô cùng hoan nghênh.

Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.

Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.

Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Sài Thông đẩy Cao Nha Nội ra, nổi giận nói: - Ngươi thằng nhãi này đứng xa một chút cho ta, lão tử xem như bị ngươi hại thảm rồi, cả đời còn chưa bao giờ bị người bắt đi vào nơi này. Y cả đời cực sĩ diện, thà rằng bị người đánh, cũng tuyệt không nguyện cúi đầu, càng miễn bàn ngồi tù, nhưng lần này, y cũng không có cách nào, Tư Pháp viện đều ra lệnh kiểm soát bắt người rồi.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play