Kỳ thật trước kia nàng vẫn luôn vô cùng trung thành với cảm giác của mình, cũng dám yêu dám hận, nhưng về sau phát sinh một loạt bất ngờ, làm cho nàng trở nên làm gì cũng tuân theo lễ pháp, nhưng từ tận trong xương cốt của nàng kỳ thật vẫn là một vị nữ nhân vô cùng dũng cảm.

Lý Kỳ nhẹ nhàng ôm nàng, cười nói: - Nếu là từ vừa mới bắt đầu thì đúng rồi.

Vương Dao sửng sốt. Nghiêng dựa vào trên vai Lý Kỳ, nói: - Đúng vậy a, hết thảy đều là thiên ý.

- Tuy nhiên ta cũng không phải rất đồng ý với lời của nàng.

- Hả?

- Nàng nói ta lượng giải nàng và ủng hộ nàng, ta đây đồng ý, nhưng bao dung lời ấy mà.

Lý sư phó muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc ở trước ngực Vương Dao, chỉ thấy hai ngọn căng đầy, thở dài: - Ta cũng muốn, nhưng hữu tâm vô lực a!

Vương Dao nghe được không hiểu ra sao cả. Nhưng khi thấy được ánh mắt thằng nhãi này rơi ở trước ngực mình, nhất thời hiểu được, không khỏi đỏ bừng đầy mặt, một cước dẫm lên mu bàn chân Lý Kỳ.

- Ai ôi!!!!

Lý Kỳ giả bộ bị đau kêu một tiếng. Kỳ thật Vương Dao ngay cả hoa cỏ đều không đành lòng thương tổn, lúc đi đường, ngay cả một đóa hoa cũng không nỡ dẫm lên, huống chi dẫm lên người. Nhưng thật ra Lý sư phó lạt cước diệt hoa, không hề cố kỵ.

- Chàng thật sự là trời sinh hạ lưu bại hoại, một khắc nghiêm chỉnh đều không có. Không để ý tới chàng nữa.

Vương Dao hất tay Lý Kỳ ra, bước nhanh đi lên phía trước.

Lý Kỳ thấy nàng xấu hổ tức giận, giống như thiếu nữ, trong lòng áy náy nhảy dựng, một bước nhanh về phía trước, đem nàng kéo vào trong ngực, không đợi nàng kịp phản ứng, liền hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng kia, giai nhân trong ngực thoáng giẫy người một cái, sau đó vươn hai cánh tay ngọc rất nhỏ run rẩy nhẹ nhàng khoác ở trên cổ hắn.

Không biết trôi qua lâu, hai người mới lưu luyến không rời buông nhau ra.

Vương Dao đỏ mặt, hơi hơi thở hổn hển, thẹn thùng liếc trắng Lý Kỳ một cái, chợt thấy Lý Kỳ dừng ở chính mình, trong mắt lóe ra một ánh sang kỳ quái, không khỏi ngây ngẩn cả người, một lát sau, nàng hiếu kỳ nói: - Ta thấy trong mắt chàng thế nào lại có một chút sợ hãi.

Lý Kỳ ngẩn ra, thầm nghĩ, cảm giác của nàng không phải rồi, đây là bởi vì chúng ta đều từng mất đi, đột nhiên nói: - Ta cõng nàng đi xuống nhé.

Vương Dao sửng sốt, nói:

- Ta không thấy mệt.

- Nhưng ta một khắc cũng không muốn buông nàng ra. Lý Kỳ vòng hai tay ôm lấy Vương Dao, không kìm lòng nổi nói.

Vương Dao ngẩn ra, ngắm nhìn Lý Kỳ, một lát sau, nàng tự nhiên cười nói, khẽ gật đầu một cái.

....

- Ta có phải rất nặng hay không, nếu không, ta xuống tự mình đi thôi.

Vương Dao cúi xuống ở trên lưng Lý Kỳ, vừa giúp hắn lau mồ hôi hột, đau lòng nói.

Dáng người nàng cũng thon dài, nhưng so với Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục thì hơi thấp hơn một chút, nhưng nàng lại càng thêm đầy đặn hơn một ít, khẳng định không nhẹ.

Lý Kỳ cười nói: - Có lẽ mấy tháng trước, ta khả năng cũng không cõng được bao xa, nhưng bây giờ, nàng yên tâm, không đến trước xe ngựa, ta tuyệt sẽ không buông nàng ra. Nàng không biết đó thôi, Nghi Nô từ sau khi mang thai, lúc không có chuyện gì làm, luôn trừng phạt ta ôm nàng ấy.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Trừng phạt?

Lý Kỳ nói:

- Còn không phải sao, nàng ấy luôn trách ta làm cho nàng ấy mập như vậy, cho nên nói cái gì mà muốn ta chia sẻ sức nặng này với cùng nàng ấy, nàng cũng biết đấy, nàng ấy bây giờ chính là --- ồ, thật là muốn mạng người mà!

Vương Dao nghe vậy thì khanh khách cười không ngừng, nói: - Đáng đời chàng.

Nàng cười cười run rẩy hết cả người, Lý Kỳ chỉ cảm thấy hai luồng thịt mềm phập phồng phập phồng, không ngừng đè xuống phía sau lưng của hắn, đó là thoải mái không nói ra được, cười hì hì nói: - Ôm nàng ấy là một loại trừng phạt, nhưng cõng nàng lại là một loại phần thưởng.

Vương Dao nào biết đâu rằng hắn đang nghĩ chuyện xấu xa gì, oán trách nói:

- Chàng sao có thể nói như vậy, khiến Phong muội muội nghe thấy thì rất không tốt.

Lý Kỳ nói: - Đây là chính nàng ấy nói, cũng không phải là ta nói mà, tuy nhiên phu nhân, thời điểm nàng mang thai, ngàn vạn lần chớ giống như nàng ấy nhé, luôn để ý thân hình của mình, mang thai thì nên ăn nhiều một chút, mập một chút cũng không có việc gì.

Vương Dao sửng sốt một lát, ảm đạm nói: - Vậy cũng coi như là ta có phúc khí.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói: - Đây thì gọi gì là phúc khí, đi lăn khăn trải giường thì có ngay.

- Lăn khăn trải giường?

Vương Dao kinh ngạc nói.

Lý Kỳ đôi mắt lay động một hồi, nói: - Nàng không biết sao, cái này cũng có điển cố đấy.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Điển cố gì vậy?

Lý Kỳ hỏi: - Nàng có biết Phục Hy, Nữ Oa chứ?

Vương Dao gật gật đầu nói:

- Ta tất nhiên là biết rồi.

Lý Kỳ nói: - Tương truyền khi đó nhân loại còn chưa biết cách sinh sản, vì không làm cho nhân loại bị diệt sạch, hai người liền quyết định kết làm vợ chồng. Nhưng đến đây liền xuất hiện vấn đề, làm thế nào để sinh đây? Hai người sốt ruột nha, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không có ra được biện pháp nào, dần dà cũng liền quên, mãi đến một ngày kia, khi hai người ở triền núi vui đùa ầm ĩ, đột nhiên Nữ Oa bị trượt chân, Phục Hy dưới tình thế cấp bách giơ tay kéo Nữ Oa lại, kết quả hai người ôm nhau từ trên sườn núi lăn xuống dưới, ôi chao, cứ như vậy lăn một vòng, đột nhiên nhảy ra một đứa bé, vợ chồng hai người đột nhiên tỉnh ngộ lại, rốt cục hiểu được làm thế nào để sinh sản rồi, bởi vì lúc ấy không có giường, đều là lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, màu xanh hoa cỏ làm khăn trải giường, vì vậy điển cố lăn khăn trải giường liền cứ thế tiếp tục lưu truyền. Nếu không, ha hả, chúng ta ở trong này lăn thử xem, nói không chừng cũng có thể nhảy ra một đứa bé đấy, nàng nói rất --- ai ôi!!!.

Vương Dao nghe được đầy mặt đỏ bừng, có thể thấy được hắn càng nói càng hưng phấn, thực sự nhịn không được, trên cánh tay hắn hung hăng nhéo một chút, xì nói: - Chàng thật sự là ý nghĩ xấu đầy mình, lại còn biên chuyện về thần tiên đến giày xéo ta.

Thật sự là lãng phí cảnh xuân tốt đẹp này a! Lý Kỳ thầm than một tiếng, lấy lui để cầu tiếp theo nói: - Đương nhiên, chúng ta là người làm công tác văn hoá, muốn lăn cũng phải đợi cho về nhà mới lăn, ai ôi!!!, đều nói về nhà mới lăn, nàng thế nào còn muốn nhéo ta a!

Hôm sau!

Lúc này trời vẫn chỉ là tờ mờ sáng, Lý Kỳ cũng đã tỉnh lại rồi, hắn nghiêng thân mình, dừng ở người ngọc gần trong gang tấc, mặt trái xoan không thể bắt bẻ, da thịt vô cùng mịn màng, trong trắng lộ ra hồng nhuận, tóc dài đen bóng tùy ý tán loạn, che lại nửa bên mặt, càng đầy vẻ gợi cảm.

Điển cố cũng đã kể hết rồi, nếu không lăn khăn trải giường, vậy Lý sư phó thật sự là thua thiệt lớn.

Lý Kỳ đột nhiên vươn tay, dùng ngón tay đẩy ra mái tóc trên mặt hắn, lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, thật sự là bóng loáng nhẵn nhụi nha.

Vương Dao trời sinh tính điềm tĩnh, mặc dù là khi ngủ, nàng vẫn duy trì thái độ điềm tĩnh cao nhã, thực sự mê người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play