Mãi đến khi mặt trời lặn, đoàn người mới rời khỏi đó.
Sau khi thăm dò hoàn toàn cơ sở phương tiện, kế tiếp tất nhiên là đàm phán, đây không thể nghi ngờ là một hồi đàm phán dài lâu và nặng nề, bởi vì song phương đều không có kinh nghiệm, đều đang tự mò mẫm trong đó.
Chủ yếu nhằm vào vẫn là vấn đề giá cả, kỳ thật nếu không liên lụy đến triều đình, thì khả năng đã sớm đàm xong rồi, nhưng một phương mua bán lại là triều đình, như vậy bọn họ liền không thể không suy xét đến vấn đề thu nhập từ thuế.
Một khi liên lụy đến thuế vụ, như vậy tất nhiên liên lụy đến dân chúng.
Đây cũng là vấn đề làm người đau đầu nhất.
Thu nhập từ thuế cao, như vậy khẳng định giá cả cũng sẽ cao, đây là chuyện rất đơn giản, triều đình khẳng định vẫn kiếm được, bởi vì pê-ni-xi-lin của ngươi không chỉ bán cho triều đình, khi ngươi bán cho những người khác, thuế cao, triều đình khẳng định kiếm được, nhưng dân chúng thì sẽ khổ cực rồi.
Thuế thấp, tuy rằng giá cả sẽ thấp xuống một chút, tuy rằng ở bên trong khoản mua bán này, triều đình sẽ trả giá thấp một ít, nhưng ích lợi triều đình cũng liền bị tổn hại.
Chỉ vấn đề này, song phương cũng đã tranh chấp không rõ.
Cuối cùng vẫn là Triệu Giai tự mình ra mặt, lúc này mới qua được một giai đoạn, định giá cho pê-ni-xi-lin ở mức ba trăm văn một lọ, cái lọ không lớn, một tay người trưởng thành là có thể cầm hết, một đợt trị liệu ít nhất cần một lọ, tỷ như đơn giản như là cảm mạo phát sốt.
Coi như hạ giá tiền mà nói, đây thật ra vẫn là rất đắt tiền, nhưng đối với sản lượng pê-ni-xi-lin mà nói, kỳ thật lại là vô cùng rẻ, cho dù bán một xâu tiền, pê-ni-xi-lin cũng có thể bán hết, nhưng ngươi bán đắt như vậy, dân chúng bình thường dùng như thế nào cũng được, Triệu Giai nhất định sẽ không đáp ứng, giá tiền này nhất định phải hợp lý, không có thể tùy ý loạn đầu cơ.
Mà thu nhập từ thuế quyết định cuối cùng căn cứ tiền lời để xác định, phân chia 5:5, cũng chính là lợi nhuận của pê-ni-xi-lin bệnh viện Thái sư một nửa, mà số lượng, bởi vì pê-ni-xi-lin xếp vào dự trữ chiến tranh, mà chiến tranh có lẽ đã không xa, vì vậy Triệu Giai tự mình yêu cầu, trong ba năm tương lai, triều đình sẽ thu mua chín phần pê-ni-xi-lin của bệnh viện Thái sư, tương đương chính là một phần còn lại sẽ dùng cho dân chúng.
Giờ cũng không có cách nào, triều đình nhất định phải nghĩ đến an toàn quốc gia trước tiên, số lượng hữu hạn, binh lính tiền tuyến là người cần có pê-ni-xi-lin nhất, khẳng định phải thỏa mãn binh lính trước.
Kỳ thật trước đây, đã có rất nhiều thương nhân dược liệu tới cửa xin mua pê-ni-xi-lin, hy vọng có thể đầu cơ trục lợi đi Giang Nam. Nhưng lại bị Lý Kỳ nhất nhất khéo léo từ chối rồi, một là không có số lượng này, hai là, chính hắn cũng có thể bán, làm chi cần các ngươi phải tới hỗ trợ.
Đồng thời, Lý Kỳ còn mượn danh hiệu bệnh viện Thái sư, cùng triều đình đã đạt thành mua bán cồn, tuy nhiên giá cồn tương đối rẻ hơn một chút, cũng dễ đàm phán hơn, dù sao sản lượng đủ, không phức tạp như pê-ni-xi-lin. Nhưng cồn đối với việc tiêu độc ngoại thương là vô cùng hữu dụng.
Về phần niên hạn sao, tất nhiên cũng là ba năm, nhưng hai phần hợp đồng này chung vào một chỗ, giá trị cũng đến một trăm vạn quan.
Tuy rằng ba năm một trăm vạn quan đối với triều đình trước mắt mà nói, thì không đáng nhắc tới nha, nhưng vẫn là một phần hợp đồng đầu tiên từ xưa đến nay, có giá trị lớn nhất.
Phần hợp đồng này có thể nói là hoàn toàn do Lý Kỳ tạo ra.
Tại sao phải nói như vậy, bởi vì trong một trăm vạn quan này, có hai mươi vạn quan là Lý Kỳ đào đấy, nói trắng ra là, hai mươi vạn quan này chính là bồi thường tổn thất của Triệu Giai, tuy rằng xa xa không đủ, nhưng ít ra có tâm ý là được rồi, ý tứ của để đó chưa xử lý chính là, đừng để cho một mình ngươi thiệt, bạn hữu cũng cùng thiệt với ngươi.
Tin tức này vừa lan ra, dân chúng toàn thành sôi trào, tuy rằng phần hợp đồng này nửa phần tiền quan hệ với bọn họ cũng không có, nhưng mức lớn như vậy, rất khó không làm người ta lâm vào kích động, đây quả thực là một phần hợp đồng không thể giải thích vì sao.
Nhưng, nó cứ như vậy đã xảy ra.
Giá trị của một phần hợp đồng này, còn hơn xa mức giá trên hợp đồng có thể thuyết minh đấy, bởi vì đây cũng làm cho dân chúng hiểu rõ một đạo lý, đầu năm nay muốn phát tài, chỉ dựa vào làm ruộng trồng trọt là rất khó, còn phải đọc sách, phát minh sáng tạo thêm nhiều mới là vương đạo, chỉ một cái phát minh, lập tức sinh ra lợi nhuận trăm vạn quan như thế, mà phát minh này là dựa vào suy nghĩ, không cần quá nhiều tiền vốn, đây mới là mấu chốt nhất đấy.
Bởi vì một phần hợp đồng giá trên trời này sinh ra, một cỗ phát minh sáng tạo đã bắt đầu bộc phát ở Đại Tống.
Nhưng mà, triều đình vì cổ vũ dân chúng phát minh sáng tạo, khiến một cỗ nhiệt triều này đã đến sớm một chút, dưới sự đề nghị của Lý Kỳ, Lập Pháp Viện đã bắt đầu phác thảo dự luật độc quyền rồi, Tuần san Đại Tống Thời đại dẫn đầu công bố dự luật này, tuy rằng trước mắt ngay cả cái dàn ý cũng chưa có, nhưng đây là không thể nghi ngờ là đã kích thích đám dân chúng rất lớn.
....
....
Hoàng cung, trong ngự thư phòng, ngoại trừ Hoàng đế Triệu Giai, Lý Kỳ, Tần Cối, viện trưởng hai viện cùng với Tam Ti Sứ, năm vị đầu sỏ cùng ở trong đó.
Hợp đồng đã đạt thành, Lý Kỳ dĩ nhiên là trở về lại chỗ ngồi của Xu Mật Sứ, như vậy trao đổi kế tiếp tất nhiên là về luật bảo mật, đây là điều mà Triệu Giai vô cùng coi trọng, kỳ thật cho tới nay y đều cực kỳ chú trọng bảo hộ phát minh của Đại Tống, cái gì hỏa khí, hỏa dược quyết sẽ không lộ ra ngoài, ngươi trả bao nhiêu tiền cho ta, ta cũng không bán, ngược lại lại tiêu tiền khắp nơi để trộm lấy kỹ thuật của nước khác, gần nhất lại cưỡng ép trao đổi lấy kỹ thuật tinh luyện kim loại của Tây Hạ.
Cho nên, khi Lý Kỳ đề xuất dự luật bảo mật, Triệu Giai vô cùng đồng tình.
Khi nói đến Tư Pháp Viện ở trong dự luật bảo mật đảm đương nhân vật gì, Lý Cương đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng Lập Pháp Viện gần đây thông qua lệnh kiểm soát là bất lợi với an toàn quốc gia.
Hiển nhiên, hai vị viện trưởng không có sự đạt thành chung nhận thức, điều này rất đơn giản, bởi vì Lập Pháp Viện không phải Mao Thư định đoạt, mà là Lập Pháp ti định đoạt, vì sao lúc trước đề nghị của Lý Kỳ, có thể đạt được Lập Pháp ti cùng nhận thức, đó cũng là bởi vì mỗi người đều có quyền, cho nên mới chiếm được thông qua, nhưng lệnh kiểm soát sẽ mang đến rất nhiều phức tạp khi Tư Pháp Viện chấp pháp, ở trên một trình độ nhất định đã làm suy yếu quyền lực của Lý Cương, đang ở tình huống cùng Lập Pháp Viện kết nối không như ý, Lý Cương cuối cùng đành lựa chọn dâng sớ lên Hoàng thượng.
Triệu Giai thoáng sửng sốt, nói: - Lệnh kiểm soát này trẫm cũng biết, cảm thấy nên làm như thế, nếu không sẽ có không ít người lấy tên công vụ, lạm dụng tư pháp, thương tổn dân chúng, nghe nói pháp lệnh này còn chiếm được hai trăm danh lập pháp ti nhất trí thông qua.
Mao Thư vội vàng nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT