Lý Kỳ vừa mới nói xong, Tần Cối liền đứng ra nói: - Đúng vậy, Thương Vụ Cục đích xác có thể giám sát Tam Ti rất tốt, nhưng phía trước ta cũng nói, Thương Vụ Cục mặc kệ ngân khố quốc gia, mà Tam Ti cũng không quản lý kinh tế, vậy vẫn vẫn tồn tại vấn đề, nếu chỉ dựa vào Thương Vụ Cục, nội bộ Tam Ti vẫn còn khả năng chậm rãi hủ hóa, đồng dạng, Thương Vụ Cục cũng có thể dựa vào ưu thế bản thân, từ chỗ Tam Ti đạt được ích lợi. Ta nghĩ rằng hiện giờ hết thảy không nên đem công lao tất cả đều quy về Thương Vụ Cục, nhị viện trong đó, chính sách minh bạch tài chính đều có được hiệu quả không tầm thường.

Lời này nói đúng là ngấm ngầm hại người, Lý Kỳ ngươi ủng hộ Thương Vụ Cục như vậy, chẳng lẽ chỉ một chút tư tâm cũng không có sao? Lý Kỳ sao có thể không rõ, khẽ cười nói: - Cho nên ta cũng không có phản đối rõ ràng. Ta chỉ là hy vọng tận khả năng suy nghĩ kỹ càng.

Triệu Giai hỏi: - Vậy ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào?

Lý Kỳ chắp tay nói: - Hoàng thượng, về Thương Vụ Cục, Hộ bộ nhập vào Tam Ti, đích thật là chiều hướng phát triển, mặc dù hôm nay không nhập vào, sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ nhập vào đấy, nhưng nếu nói đến chỉnh đốn tài chính, vi thần cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.

- Nói.

Lý Kỳ nói:

- Chỉnh đốn tài chính, không chỉ là đem Thương Vụ Cục, Hộ bộ toàn bộ nhập vào Tam Ti, như vậy thì đã coi như là chỉnh đốn tài chính rồi, mấu chốt chính là bảo đảm tài chính vận chuyển như thế nào để có thể càng thêm tốt. Căn cứ vi thần bước đầu phỏng chừng, tài chính triều đình của ta hàng năm thêm vào tổn thất bên ngoài đạt đến hơn mười vạn quan, thậm chí là trên trăm vạn quan.

- Tổn thất bên ngoài?

Trịnh Dật cau mày nói: - Không biết cái tổn thất bên ngoài này của Xu Mật Sứ là chỉ cái gì?

- Tam Ti Sứ thứ lỗi, lời ấy của ta không phải là nhằm vào Tam Ti, mà là nhằm vào chế độ tài chính hàng năm.

Lý Kỳ xin lỗi cười, lại nói: - Mượn việc thu mua lương thực lúc này mà nói. Nói xong hắn ngẩng đầu vọng nói với Triệu Giai: - Hoàng thượng, nhớ đến lúc trước ngươi đã nói đẩy năm trăm vạn quan thu mua lương thực, không biết vi thần có nhớ lầm không?

Triệu Giai gật đầu nói: - Đây là trẫm nói.

Lý Kỳ hỏi: - Vậy dám hỏi Hoàng thượng, vì sao là năm trăm vạn quan, mà không phải là sáu trăm vạn quan. Hoặc là một trăm vạn quan?

Triệu Giai sửng sốt, nói:

- Cái này trẫm chủ yếu là căn cứ vào tình hình tồn trữ của ngân khố quốc gia, còn có nhằm vào thế cục trước mắt mà dự đoán cần bao nhiêu lương thực để quyết định.

- Vấn đề chính là chỗ dự đoán này.

Lý Kỳ nói: - Nói cho cùng, Hoàng thượng vẫn còn chưa có một sự thống kê chuẩn xác nào. Đích xác, dựa theo dự đoán đến xem, năm trăm vạn quan là một số lượng đáng giá tham khảo, nhưng chỉ là tham khảo mà thôi. Trong đó còn có một cái gọi là sai số, tuy rằng có thể đạt tới mục đích, nhưng không có nghĩa là không tồn tại tình hình lãng phí. Nếu chỉ cần bốn trăm tám mươi vạn quan, là có thể đạt tới mục đích, như vậy hai mươi vạn qua dư thừa này chính là một loại lãng phí, nhưng nếu ít nhất cần năm trăm hai mươi vạn quan mới có thể đạt tới mục đích lý tưởng, như vậy Hoàng thượng ngươi chỉ thông qua năm trăm vạn quan, như vậy không thể đạt tới mục đích lý tưởng, tuy nhiên lại chỉ sai lệch có hai mươi vạn quan này mà thôi.

Còn có hiện tại Tam Ti đối với các bộ ngành gần như đều là chi nhiều không ít, tỷ như Tam Ti hàng năm chi cho Trung thư tỉnh là một trăm quan, một trăm quan này cũng là không ít rồi, nếu Trung thư tỉnh cần phải sửa chữa phòng ốc, thì còn phải trợ cấp nhiều hơn một ít, lại tỷ như xây dựng cải tạo bệnh viện, nếu Thái Nguyên và Hàng Châu đều phải xây dựng cải tạo một tòa bệnh viện, khi đó tiền mà Tam Ti thông qua nhất định là bằng nhau, như vậy đích xác sẽ giảm bớt rất nhiều phiền não, nhưng như vậy sẽ tạo thành hao phí đại lượng tiền tài.

Trịnh Dật như thoáng chút suy nghĩ nói: - Lời này của Xu Mật Sứ là dựa vào đâu mà nói?

Lý Kỳ giải thích nói: - Lấy Trung thư tỉnh kia mà nói, hàng năm nhân viên Trung thư tỉnh thay đổi đều là vô cùng thường xuyên, hơn nữa tình trạng tài vụ Trung thư tỉnh hàng năm gặp phải cũng là bất đồng, chi phí này rất là co dãn, rõ ràng năm nay Trung thư tỉnh nhàn rỗi nhàm chán, không có đại sự gì phát sinh, chỉ cần năm mươi quan là đủ dùng, nhưng Tam Ti Sứ lại duyệt cấp cho Trung thư tỉnh một trăm quan, vậy năm mươi quan còn lại đối với ngân khố quốc gia mà nói chính là một loại lãng phí, mà Trung thư tỉnh dư dả tài chính sẽ tạo ra một phòng ở trị giá chỉ cần mười quan, biến thành khu nhà cấp cao trị giá năm mươi quan, đây đối với người đóng thuế là một loại lừa gạt. Lại nói đến chuyện bệnh viện, giá đất Hàng Châu cao hơn rất nhiều so với giá đất Thái Nguyên, nếu như ngươi lấy số tiền để xây dựng cải tạo một tòa bệnh viện ở Thái Nguyên chạy tới Hàng Châu, vậy nhất định là không đủ, ngược lại, ngươi cầm số tiền xây dựng một tòa bệnh viện ở Hàng Châu chạy tới Thái Nguyên xây dựng, khẳng định như vậy sẽ có dư thừa, đồng dạng cũng là một loại lãng phí.

Trịnh Dật cau mày nói: - Xu Mật Sứ nói không sai, cái này xác thực sẽ lãng phí một ít, nhưng là chúng ta vẫn có đánh giá rồi, sẽ không lãng phí nhiều lắm.

Lý Kỳ cười nói: - Lãng phí chính là lãng phí, chẳng lẽ ít cũng không phải là lãng phí sao? Nếu ngân khố quốc gia một năm lãng phí một vạn quan, mười năm chính là mười vạn quan, nếu như là mười vạn quan, như vậy mười năm chính là một trăm vạn quan, kiến tha lâu cũng có ngày đầy tổ, đây cũng không phải là tiền trinh a, hơn nữa, ta phỏng chừng loại lãng phí này có thể không chi một chút như vây.

Triệu Giai xem như nghe ra một ít môn đạo rồi, nói: - Vậy theo ý tứ của ngươi thì nên làm như thế nào đâu này?

Trịnh Dật cũng vô cùng tò mò nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói: - Thành lập chế độ dự toán.

- Chế độ dự toán?

Lời Triệu Giai mang đầy vẻ kinh ngạc.

- Đúng vậy, đây cũng là điều mà vi thần gần nhất từ trong việc kinh doanh lĩnh ngộ ra được.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Việc này còn phải từ chuyện gần nhất tập đoàn Túy Tiên chỉnh hợp kinh doanh để nói lên, bởi vì tập đoàn Túy Tiên của vi thần kinh doanh càng làm càng lớn, vì thế vi thần đã nghĩ đến việc chỉnh hợp kinh doanh, nhưng ở trong quá trình chỉnh hợp, vi thần phát hiện một vấn đề, chính là rất nhiều tiền không cánh mà bay.

Tất cả mọi người vô cùng tò mò nhìn Lý Kỳ, chờ đợi mấy chữ phía dưới kia.

Nào biết Lý Kỳ lại xoay chuyển lời nói, nói: - Về phần tổn thất bao nhiêu, thì xin thứ cho ta không thể nói, bởi vì đây là cơ mật của tập đoàn Túy Tiên.

Thất vọng!

Tất cả mọi người rất thất vọng.

Nói đùa gì vậy, nghĩ ta ngốc sao, đạo lý tài không lộ ra ngoài cho bạn hữu thì ta vẫn hiểu được đấy. Lý Kỳ tiếp tục nói: - Mặc kệ định mức có bao nhiêu, đều làm vi thần vô cùng phẫn nộ, lúc ấy vi thần đã cảm thấy khẳng định có người từ giữa đục nước béo cò, nhưng cẩn thận tra ra, thì lại không có ai tham ô tiền tài của vi thần, về sau mới hiểu được, là vì hàng năm thêm vào một ít số tiền tài tiêu phí này, cũng giống với Túy Tiên Cư chúng ta hàng năm tổ chức chơi xuân, mặc kệ nhiều người ít người, địa điểm chơi xuân là gần là xa, dù sao phòng thu chi cũng chỉ lấy một vài con số làm cơ sở chuẩn, thiếu liền bổ sung, còn hơn ấy mà, liền mặc kệ, kỳ thật bình thường cũng sẽ không ít, đều là cấp đủ tiền. Vi thần lúc ấy liền suy nghĩ, như vậy thì không thể được, kiến tha lâu đầy tổ, tương đương vi thần hàng năm ở mặt này đều bị thiệt không ít tiền. Vì thế vi thần suy trước tính sau, rốt cục nghĩ đến dùng chế độ dự toán để ngăn chặn loại tình trạng này.

Cái gọi là chế độ dự toán, tên như ý nghĩa, tin tưởng mọi người đều hiểu được là có ý gì, nhưng dự toán này không giống cái loại dự toán của Hoàng thượng, mà phải có sự căn cứ trên sự thật, tỷ như hoạt động chơi xuân Túy Tiên Cư của vi thần, ta yêu cầu xác định xuống trước bao nhiêu người, mỗi người có năng lực ăn bao nhiêu thứ, đám khách quen hơn phân nửa đều thích ăn cái gì, số ít lại ưu thích ăn cái gì, hơn nữa cự ly gần hay xa cũng có quan hệ, nếu là ở xa, như vậy thời gian hoạt động sẽ bị rút lại, còn nếu ở gần, như vậy thời gian hoạt động sẽ bị kéo dài, do đó quyết định mua bao nhiêu thức ăn, sau khi quyết định xong thức ăn, bắt đầu căn cứ số lượng thức ăn mà tính toán cần bao nhiêu chiếc xe, tính toán cả lộ phí ở trong đó, cuối cùng định ra một kế hoạch đầy đủ cho phòng thu chi, phòng thu chi sau khi đánh giá xong, cảm thấy không có vấn đề, sau đó mới đẩy tiền xuống dưới.

Một quán rượu còn như thế, như vậy Tam Ti chưởng quản tài chính thiên hạ thì càng nên sửa như thế, Tam Ti đầu tiên nên căn cứ tình hình đất đai, nhân khẩu mà dự toán ra sang năm sẽ thu vào bao nhiêu, sau khi thu vào lại tính toán hết, Tam Ti lại căn cứ dự toán có được để phân phối mức chi cho hợp lý, dùng cái này để dự toán quân phí, các bộ phận, cùng với lương bổng nhân viên vv, do đó đạt tới tài chính phân phối đều đều, một khi dự toán đã tính ra, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành, mượn quân phí mà nói, số định mức của quân phí chỉ có một trăm quan, nhất định phải nghiêm khắc vâng theo dự chi quân phí, mặc kệ ngươi dùng như thế nào, nhưng là nhất định phải ở trong vòng một trăm quan, nơi này nhị viện hẳn nên giám sát, nếu là chi vượt quá, coi là xúc phạm luật pháp, lúc này lấy tội hình sự để vấn tội Tam Ti.

Trịnh Dật vội vàng nói: - Cái này dự toán như thế nào, chẳng may một khi bộc phát chiến tranh, quân phí nhất định sẽ tăng cao đấy.

Lý Kỳ cười nói: - Nếu thiên hạ thái bình, dự toán quân phí này khẳng định sẽ giảm bớt, nếu bốn phía đều đang đánh giặc, ngươi thân là Tam Ti Sứ nên làm một phần báo cáo đánh giá chiến tranh, đem phần báo cáo này suy xét đến cả dự toán vào trong đó, đương nhiên, nếu như là tình huống đột phát, đó có thể thông qua nhị viện để hướng Hoàng thượng lâm thời tăng thêm dự toán, nhưng đây nhất định phải thông qua tầng tầng đánh giá.

Tần Cối cười nói: - Ta hiểu được ý tứ của Xu Mật Sứ ngươi, nhưng điều này thật sự là rất khó làm được, dự toán trước sau cũng là dự toán, tình huống thực tế lại thiên biến vạn hóa, chuyện này rất khó làm được.

Lý Kỳ nói:

- Một phần dự toán đủ tư cách là có thể đủ ứng đối với bất kỳ tình huống gì, hơn nữa chế độ dự toán có một bằng chứng vô cùng trọng yếu, đó chính là thu vào, dự toán đầu tiên phải xem thu vào, nếu thu vào cao, ta đây cho ra dự toán khẳng định phải cao một chút, thời điểm như thế này có thể kiến tạo đại lượng vũ khí, có thể thu mua lương thực, lấy cầu kích thích kinh tế thị trường, nhưng thu vào thấp hơn năm vừa rồi, vậy dự toán nên phải thấp hơn năm vừa rồi, như vậy lúc này sẽ giảm bớt chi, rõ ràng ta cũng chỉ buôn bán lời một trăm quan, dự tính của ta nhất định là phải thấp hơn một trăm quan đấy, như vậy không quản các ngươi là giảm bớt chi cũng tốt, nhân viên cũng thế, nói ngắn lại, dự toán ta chỉ cấp ra có nhiêu đó, chính các ngươi tự nhìn mà dùng, không có khả năng xuất hiện tình trạng ta kiếm một trăm quan, ngươi lại đòi ta một trăm lẻ một quan, đây cũng là đặc tính lớn nhất của chế độ dự toán, chính là ít nhất cũng cam đoan thu chi cân bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play