Nhất hỉ?

Không phải.

Nhị hỉ?

Cũng không phải?

Tam hỉ?

Ách Dường như cũng không đúng.

Tứ hỉ?

Không sai. Phải nói là tứ hỉ lâm môn!

- Thất Nhi. Thất Nhi.

Bạch phu nhân vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng. Lập tức nhìn đông nhìn tây.

- Mẹ!

- Thất Nhi.

Bạch phu nhân nhìn thấy con gái bảo bối của mình, vội vã chạy tới, ôm chằm lấy Bạch Thiển Dạ, nức nở nói: - Thất Nhi của ta, con làm cho ta lo lắng gần chết.

Thất Nương là nữ nhân đầu tiên của Lý Kỳ thế mà cũng xem như việc tốt lắm gian truân. Hai người li nhiều hợp ít và điều quan trọng chính là Thất Nương chậm chạp chưa mang thai đứa nhỏ nào. Bất kể tương lai hay quá khứ thì đây cũng là việc lớn. Tuy Lý Kỳ không quá để ý đến việc này nhưng Bạch phu nhân làm sao không nghĩ đến chứ. Trong lòng vẫn còn oán giận Lý Kỳ ở Giang Nam đã cướp mất khoảng thời gian tươi đẹp nhất của Thiển Bạch Dạ. Sau đó hai nhà lại trở mặt thành thù, ngay cả mặt mũi cũng không thèm nhìn. Việc sinh con thì càng không cần phải bàn thêm nữa.

Nhưng sau đó hòa hảo trở lại, mà bụng Bạch Thiển Dạ vẫn chậm chễ không có động tĩnh gì. Bạch phu nhân ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng lúc nào cũng nôn nao, gấp gáp. Hôm nay vừa nghe con gái mang thai, vui mừng đến ngây dại, liền kéo lão gia nhanh chóng chạy đến.

Bạch Thiển Dạ cũng không khá hơn chút nào, khóc như hoa lê gặp mưa, nhưng mà nàng lại khóc không hoàn toàn là vì mình đã mang thai, thật ra là nàng đến bây giờ vẫn còn có chút mơ hồ, không hy vọng là sẽ mang thai. Bởi vì mang thai rất phiền phức. Nàng hy vọng có thể tận lực trợ giúp Lý Kỳ. Mà nàng khóc còn là bởi vì hiện giờ những mối nguy đã được giải trừ. Phải biết rằng mấy ngày này nàng vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Mấy đêm liền ngủ không ngon giấc nên đã đem chuyện mang thai mà giấu nhẹm đi. Nghĩ thôi cũng biết nàng đã chịu biết bao nhiêu là áp lực rồi.

Giữa lúc buồn phiền mừng rõ đó, nàng cũng không có cách nào để khống chế tâm tình của mình cho nên lúc này mới khóc không ngừng.

Lý Kỳ đứng ở một bên, đột nhiên kéo tay Thập Nương nhỏ giọng nói: - Thập Nương, muội có muốn không?

Lưu Vân Hi khẽ gật đầu, nàng cũng mong muốn như vậy lắm chứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Hiện giờ pê-ni-xi-lin đã nghiên cứu chế tạo thành công. Muội nên về nhà nhiều, chúng ta sẽ nỗ lực hơn nữa.

Lưu Vân Hi nói: - Nhưng hiện nay vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Thật ra thật ra phu quân huynh cũng có thể qua y viện đó.

Lý Kỳ mắt sáng ngời. Nói: - Cũng đúng. Cũng đúng. Phu quân ta từ nay về sau nhất định sẽ chạy sang chỗ muội nhiều hơn.

Lưu Vân Hi vui sướng gật đầu, nói: - Muội đã nhớ kỹ lời của phu quân rồi đó.

Bỗng nghe bên cạnh vang lên một thanh âm già nua: - Hiền tế à.

- Ấy, cha vợ. Chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ vừa nhìn thấy Bạch Thời Trung thì liên tục chắp tay vái.

Bạch Thời Trung sửng sốt, nói: - Ta nói tên tiểu tử nhà ngươi đúng là quá lạ lùng rồi. Muốn nói chúc mừng thì lão phu đây phải chúc mừng nhà ngươi mới đúng.

Thật là phải toát cả mồ hôi. Hóa ra đứa nhỏ trong bụng Thất Nương không phải là cháu ngoại của ông. Có điều hôm nay bất luận kẻ nào nói cái gì, Lý Kỳ đều sẽ không tức giận. Tứ hỷ lâm môn, việc này thật là quá vui mừng. Hắn hớn hở nói: - Cùng vui, cùng vui. cha vợ, tối nay nhất định phải uống vài chén mới được.

Bạch Thời Trung cũng nhịn không được nữa, cười ha hả rộ lên.

Đêm nay nhất định là phải vui sướng rồi. Trong đó vui sướng nhất thì kể ra không ai qua được Lý Chính Hi. Cậu đã trông mong người đệ đệ muội muội này quá lâu rồi. Thằng nhóc này lập tức quấn lấy Phong Nghi Nô hỏi đứa bé trong bụng Phong Nghi Nô là đệ đệ hay là muội muội. Rồi lại quấn lấy Bạch Thiển Dạ hỏi người đệ đệ muội muội này bao lâu nữa mới ra đời. Chọc cho mọi người cười ầm cả lên.

Lý sư phó sầu muộn hồi lâu cũng mừng rỡ, chuyện vui bỗng nhiên ở đâu cứ ùn ùn kéo đến. Cho nên hắn hăng hái phát tiền lì xì cho tôi tớ trên dưới toàn phủ, còn cho ăn ngon hơn chút nữa.

Đêm đã khuya. Sự huyên náo nơi đại sảnh cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

- Ôi!

Vừa mới tắm rửa xong, Lý sư phó đứng dưới tàn cây than nhẹ một tiếng. Hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể cùng ở ba người rồi. Ngày này hắn đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Cuối cùng thì hôm nay cũng đã đến. Nhưng hắn lại không dự đoán được sẽ cao hứng như thế. Bởi vì

- Két.

Lý Kỳ đẩy cửa chính phòng ngủ, nhấc chân đi vào. Ánh đèn ố vàng hắt lên một khuôn mặt phiền não.

- Phu quân.

Một tổ hợp âm thanh vang lên.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, gấp rút thở ra một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trên nửa giường có hai người con gái đang lười biếng nằm uể oải. Khóe môi hơi mở, hai tròng mắt long lanh, dung nhan tuyệt sắc, muôn vạn phong tình, dưới lớp áo ngủ lại như ẩn như hiện đôi gò bồng đảo. Thật là cực kỳ mê người.

Đáng giận thay!

Hai mắt Lý Kỳ vừa toát ra lòng ham muốn vừa tức giận. Không ngờ mới có như vậy mà đã mê hoặc ta rồi. Đã như vậy thì quyết không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn bước lên từng bước. Một tay cởi áo lớp áo ngoài rồi lại cởi áo ngủ của mình. Thân trên bắt đầu chuyển động. - Hai vị phu nhân. Các muội là người đang mang thai, mặc ít như vậy sẽ lạnh đó. Mặc thêm vào đi, khoác thêm vào.

Hắn nhanh chóng đem áo ngủ khoác lên người Bạch Thiển Dạ rồi lại đem áo khoác khoác lên người Phong Nghi Nô. Gắt gao bao lấy, sợ như sẽ bị người khác nhìn thấy, mà kỳ thực ở trong phòng này chỉ có mỗi một nam nhân là hắn.

- Ai ôi. Nóng quá đi.

Phong Nghi Nô yêu kiều rên lên một tiếng. Hai vai khẽ động, cái áo khoác trên người từ từ tuột xuống. Làn da của nàng trơn nhẵn không chút tì vết, đôi mắt chớp chớp kia như muốn lấy mạng người ta, khóe môi gợi cảm khẽ cong lên khiến cho người ta phải điên cuồng. - Phu quân, huynh cảm thấy muội mặc một thân áo ngủ này như thế nào?

- Đẹp. Rất đẹp. Nhưng Nghi Nô à, hay là muội cứ mặc thêm quần áo vào đi.

Lý Kỳ nhìn cũng không dám nhìn. Đầu ngoảnh lại hướng bên kia. Nhưng bên này cũng là một cảnh xuân vô hạn. Chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đang mặc một bộ áo màu trắng, đôi gò bồng đảo thẳng tắp, con ngươi linh động tỏa ra ánh hào quang yêu mị.

Mẹ nó, còn có thể vui vẻ mà mở mắt ra sao!

Lý Kỳ nằm giữa hai đại mỹ nhân, nhưng chỉ cúi đầu, bắt đầu đùa bỡn mấy ngón tay của mình.

Bạch Thiển Dạ gắt giọng: - Phu quân à. Chúng ta khó coi lắm sao?

- Rất đẹp.

Phong Nghi Nô lại nói: - Vậy huynh sao đến liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn muội một cái?

- Các muội mặc ít quá, phi lễ chớ nhìn. Lý Kỳ tỏ ra vẻ mặt chính khí nghiêm minh.

Phong Nghi Nô ơ một tiếng:

- Phu quân, huynh chẳng phải bình thường luôn dụ dỗ bọn muộn mặc như vậy sao, còn nói cái gì là tình thú giữa vợ chồng

Bạch Thiển Dạ nói: - Đúng vậy đó. Phu quân, huynh không phải lúc nào cũng mang tâm tư xấu xa, bắt chúng ta cùng hầu hạ huynh đi ngủ đó thôi. Hôm nay huynh rốt cục đã được như ý nguyện, sao lại một chút cũng không hứng thú?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play