Không quá hai ngày, tin tức Kim quốc khai chiến với Tây Hạ đã truyền đến kinh đô Biện Lương Đại Tống.
Phải biết rằng Tây Hạ và Kim quốc là hai quốc gia thực lực mạnh nhất bên cạnh Đại Tống, hai quốc gia bọn họ giao chiến, toàn bộ Đại Tống cũng chấn động theo, bởi vì chuyện này nhất định sẽ lan đến Đại Tống.
Trong lúc nhất thời khắp Biện Lương cũng đều bàng hoàng.
Trong đại điện, quần thần nước miếng tung bay, cãi vã không ngớt, người nào người nấy đều tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, nguyên nhân bọn họ cãi vã đương nhiên cũng là vây quanh chuyện của Tây Hạ.
Rất hiển nhiên, Tây Hạ nhất định sẽ xin giúp đỡ của Đại Tống. Dựa vào đại quốc phương bắc hoặc là đại quốc Trung Nguyên vẫn là sách lược ngoại giao Tây Hạ từ trước tới nay, đây cũng là thủ đoạn sinh tồn của Tây Hạ. Dù sao bọn họ ít người đất nhỏ, cũng không đủ năng lực để nuốt bất kỳ một đại quốc nào, như vậy thì chỉ có dựa vào một đại quốc khác để bảo chứng sự an toàn của mình. Hiện giờ Kim quốc quyết tâm muốn tiêu diệt bọn họ, vậy thì người Đảng Hạng nhất định sẽ thỉnh cầu Đại Tống viện trợ.
Đây là chuyện nhất định, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Mấu chốt chính là ở chỗ rốt cuộc Đại Tống có nên ra tay giúp đỡ hay không?
Một số đại thần liền đề nghị Triệu Giai khẩn trương xuất binh tương trợ, liên hợp Tây Hạ cùng nhau chống lại Kim quốc, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất, Kim quốc đối với Đại Tống vẫn như hổ rình mồi, lần trước suýt nữa đã nổ ra chiến tranh, mà mấy năm gần đây Tây Hạ và Đại Tống giao hảo, thành lập ngoại giao không tồi, quan hệ hết sức hòa hợp, lưỡng hại tương quyền đương thủ kỳ khinh, trợ giúp Tây Hạ chính là trợ giúp chính mình a.
Thứ hai, hiện giờ mà nói thực lực quân sự của Kim quốc mạnh hơn chúng ta và Tây Hạ, lưỡng nhược nhất cường này, tất nhiên là liên hợp kẻ yếu chống lại kẻ mạnh, nếu như ngươi lại liên hợp Kim quốc, đó là chuyện tuyệt đối không được, liên Kim diệt Liêu lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, đây chính bài học như máu a!
Thứ ba, hiện giờ Kim quốc đã vô cùng cường đại rồi, nếu Tây Hạ cũng để cho bọn họ tiêu diệt, địa khu Hà Sáo rơi vào trong tay người Kim, như vậy thì Kim quốc có thể hai mặt giáp công Đại Tống ta từ phía tây, phía bắc, lại có thể xuất binh địa khu Hà Hoàng. Xuất phát từ chiến lược mục đích, cũng có thể xuất binh cứu viện.
Nhưng, người phản đối cũng không ít, cũng có ba nguyên nhân chủ yếu.
Thứ nhất, không nên quên, Tây Hạ này cũng là kẻ thù của chúng ta. Kẻ giết con dân Đại Tống ta nhiều nhất không phải Liêu quốc, cũng không phải Kim quốc, mà là Tây Hạ. Tây Hạ có huyết hải thâm cừu với chúng ta. Chúng ta không có giậu đổ bìm leo đã là đủ nghĩa khí rồi, dựa vào cái gì mà để con dân của chúng ta đổ máu vì người Đảng Hạng gã chứ!
Thứ hai, chúng ta và Kim quốc cũng là đồng minh. Kim quốc chỉ là xuất binh Tây Hạ, hơn nữa là sư xuất hữu danh, nếu như chúng ta xuất binh thì đó chính là sư xuất vô danh nha. Hợp lý thì nhiều người trợ giúp, mà không hợp lý thì không có trợ giúp, nói không chừng sẽ còn lừa chúng ta.
Thứ ba, đối thủ này của Tây Hạ không phải là Đại Lý, cũng không phải Nam Ngô, mà là Kim quốc. Chúng ta lại đánh không nổi quân Kim, hơn nữa lúc trước khi quân Kim xuôi nam, Tây Hạ cũng từng xuất binh đối với chúng ta, nếu chúng ta giúp Tây Hạ, như vậy chẳng khác gì là trở mặt với Kim quốc. Đây không thể nghi ngờ sẽ khiến Đại Tống cũng đưa thân vào trong chiến hỏa. Hiện giờ quốc nội chúng ta đang tích cực biến pháp. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, kẻ thù suy yếu lẫn nhau, chúng ta nhân cơ hội phát triển, lấy kế cầu lâu dài.
Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, tranh cãi từ buổi sáng đến giữa trưa, tranh cãi đến mức không thể dứt ra, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Triệu Giai bị bọn họ làm cho đau hết cả đầu. Vừa hay đã đến giờ cơm trưa, Triệu Giai vội vàng mời bọn họ ăn cơm, cũng nhân cơ hội cho cái tai được thoải mái.
Sau khi cơm nước xong, buổi triều sẽ tiếp tục.
Lần này thì Triệu Giai không thể để cho bọn họ lại tranh cãi nữa. Dù sao bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ là mấy cái lý do như vậy, y cũng hiểu được rồi, ánh mắt này thoáng nhìn, đầu tiên là hướng tới Tần Cối dò hỏi: - Tần Thiếu tể, khanh cho là chúng ta có nên viện trợ Tây Hạ hay không?
Tần Cối đứng ra nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cảm thấy nên giúp cũng không nên giúp, mấu chốt là xem làm như thế nào có lợi hơn đối với Đại Tống ta, hiện giờ Tây Hạ vẫn chưa phái người đến, bây giờ nói đến chuyện này, không khỏi có chút quá sớm rồi.
Lý Cương nói: - Thiếu tể nói vậy sai rồi, Kim quốc đối với Đại Tống chúng ta vẫn như hổ rình mồi, tà tâm bất tử, nếu Kim quốc tiêu diệt Tây Hạ, thì đối tượng tiến công kế tiếp của Kim quốc nhất định là chúng ta, đây không phải là xem chúng ta có được cái gì, mà là chúng ta nhất định phải xuất binh tương trợ, trợ giúp Tây Hạ chính là giúp trợ bản thân chúng ta.
Tần Cối nói: - Nhưng Viện trưởng Tư pháp có thể nắm chắc nhất định có thể trợ giúp Tây Hạ đánh lui quân Kim, nếu chẳng may thua? Hơn nữa Tây Hạ từ trước vốn là một dạ hai lòng, vào thời điểm sinh tử như thế này, nếu chẳng may Tây Hạ vì sinh tồn, mượn oai Đại Tống ta, chạy tới đàm phán với Kim quốc, thậm chí liên hợp Kim quốc đối phó chúng ta, loại chuyện này Tây Hạ cũng làm không ít, vậy không phải chúng ta đây phải bù đắp tổn thấy sao? Nói không chừng còn có thể tổn thất thê thảm.
Lý Cương nghe thấy vậy sửng sốt, không thể phản bác.
Chính xác. Người Đảng Hạng một lòng hai dạ có thể làm bất cứ chuyện gì để sinh tồn. Từ khi bọn họ kiến quốc tới nay, nghĩa khí, đạo nghĩa chó má gì đó đều không có duyên với bọn họ. Bọn họ lúc thì dựa vào Đại Tống, lúc thì dựa vào Liêu quốc, lúc thì lại thần phục Kim quốc, lúc thì lại kết minh cùng Đại Tống, đủ để chứng minh hết thảy, ngươi đi giúp y, vậy ngươi phải suy nghĩ lại xem liệu y có lấy oán trả ơn hay không.
Chính khách này chính là như vậy đấy. Mỗi khi làm một chuyện, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến không phải là sẽ được cái gì, mà là dự tính thất bại sẽ có hậu quả gì, nếu như tổn thất lớn nhất cũng có thể chấp nhận, vậy thì mới suy nghĩ đến vấn đề thu lợi. Đây không chỉ là chính khách, cũng là thói quen tư duy của thương nhân.
Nếu Tây Hạ thật sự lại thần phục Kim quốc, cùng Kim quốc đến đối phó Đại Tống, này rõ ràng chính là điều Đại Tống không chịu được, cho nên Lý Cương cũng không phản bác.
Triệu Giai nghe được gật đầu, nói: - Vậy ý của Tần Thiếu tể là chúng ta án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tần Cối nói: - Vi thần đúng là có ý này.
Triệu Giai ừ một tiếng, lại hướng tới Trịnh Dật dò hỏi: - Tam Ti Sứ, còn khanh nghĩ như thế nào?
Trịnh Dật lúng túng nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tán thành đề nghị của Tần Thiếu tể.
Triệu Giai nhướn mày, nói: - Án binh bất động? Yên lặng theo dõi kỳ biến? Vậy các khanh cũng khác gì là không nói.
Tần Cối, Trịnh Dật trầm mặc mà chống đỡ, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là việc nhỏ. Quan hệ, thế lực của ba nước Tây Hạ, Đại Tống, Kim quốc rắc rối phức tạp, đó thật là cắt không đứt, lý còn loạn, xuất binh hay không cũng đều có thể đem kéo Đại Tống vào chỗ vạn kiếp bất phục. Trước đây Tống Huy Tông cũng là sảng khoái, vung bút lên, liên Kim diệt Liêu, nhưng kết quả đổi lại là cái gì, thiếu chút nữa đã đánh mất nửa giang sơn của Đại Tống rồi. Xét thấy bài học trước kia, cho nên việc này nhất định phải thận trọng và thận trọng, suy xét rồi suy xét, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu chẳng may thất bại, ai sẽ gánh phần trách nhiệm này.
Trong lòng Triệu Giai cũng hiểu, nhưng y cũng không phải là một hoàng đế thiếu quyết đoán. Y chấp chính tới nay, điều yêu cầu chính là nhanh, độc, chuẩn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào. Bất kể là xuất binh Nam Ngô, Đại Lý, hay là Thổ Phiên, Nhật Bản, chưa bao giờ y có nửa khắc do dự, một khi quyết định, vậy thì nhất định phải chấp hành. Nếu như chuyện này cũng sợ, chuyện kia cũng sợ, thì còn nói gì đến hoành đồ đại kế.
Kim quốc và Tây Hạ bùng nổ chiến tranh, đến lợn cũng biết rằng trong đó nhất định là có lợi ích, chỉ xem làm sao để thu hoạch thôi.
Triệu Giai đột nhiên quay đầu nhìn Lý Kỳ đứng ở bên phải, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng ra ngoài điện nói: - Xu Mật Sứ không có ngủ chứ.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có ngủ.
Triệu Giai nhìn hắn một cái, như cười như không nói: - Khanh không nói lời nào, trẫm còn thực sự tưởng rằng khanh đang ngủ. Trẫm nhớ từ sáng đến trưa, khanh cũng không có nói một câu. Khanh thân là Xu Mật Sứ, chuyện lớn như thế, khanh nên dẫn đầu góp lời mới phải, nếu như trẫm không điểm tên khanh, có phải khanh còn định tiếp tục giả câm giả điếc hay không?
Lý Kỳ nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần không có giả câm giả điếc, mà là suy nghĩ.
Triệu Giai nói: - Suy nghĩ chuyện gì?
- Suy nghĩ lời các vị đồng liêu vừa nói.
- Vậy bây giờ khanh suy nghĩ như thế nào?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần cảm thấy các vị đồng liêu đều nói hết sức có lý.
Triệu Giai nói: - Vậy suy nghĩ của khanh là như thế nào, đừng có lại nói cái gì mà yên lặng theo dõi kỳ biến, án binh bất động.
Lý Kỳ lập tức hô to: - Hoàng thượng thánh minh.
Triệu Giai sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: - Kỳ thật vi thần cũng có suy nghĩ giống Tần Thiếu tể và Tam Ti sứ.
- Khanh...
Triệu Giai ra sức gật đầu vài cái, nhấc tay áo lên, đứng dậy bỏ đi.
Thái giám kia cũng không kịp phản ứng, đợi cho Triệu Giai đã ra đại điện rồi, mới vội vàng kêu lên: - Bãi triều.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Quần thần hướng tới ngai vàng trống trơn hô lớn.
- Ôi... Nghỉ rồi, Lý Kỳ liền cảm thán một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT