Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy vẫn luôn là ưu điểm lớn nhất của Lý Kỳ, không thể nói là hắn không yên lòng với hiện trạng, nhưng hắn luôn hi vọng có thể đề phòng những gì chưa xảy ra, cho dù thành công hay thất bại, những thứ đã qua thì cứ để nó qua, ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía trước.

Hiển nhiên, sầu lo của hắn không phải là lo lắng không đâu.

Hoàn Nhan Tông Vọng có được quyền chủ động tuyệt đối tiên phong đốt lên ngọn lửa chiến hỏa ở vương triều Đông Khách Lạt Hãn.

Gã chia quân đội thành tốp nhỏ, chia binh ba đường tiến công vương triều Đông Khách Lạt Hãn từ phía bắc.

Quân Kim tây chinh cả đường, tuy thu hoạch không ít, nhưng vẫn chưa đánh qua một trận, đã sắp không nhịn được rồi, da thịt cả người đang phình lên, bây giờ Hoàn Nhan Tông Vọng cuối cùng đã cho bọn họ một cơ hội giải phóng, trên dưới quân Kim vui mừng không thôi, giống như từng con mãnh hổ xuất chuồng vậy, thế không thể cản.

Ba lộ quân Kim tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre, giống như chỗ không người.

Thật ra vương triều Đông Khách Lạt Hãn vốn là dân tộc Đột Quyết, đó cũng là bộ tộc dũng mãnh thiện chiến. Nếu giờ chính là thời kỳ đỉnh cao của vương triều Khách Lạt Hãn thì quân Kim thật sự không chắc đánh thắng được bộ tộc du mục dũng mãnh này.

Thế nhưng, hiện nay vương triều Khách Lạt Hãn đã chia thành hai quốc gia, hai quốc gia này cũng luôn chiến sự không ngớt, nhưng ai cũng không thể thống trị người còn lại. Không chỉ như vậy, nội bộ hai quốc gia này cũng thường xảy ra chiến loạn.

Giống như lần phản loạn này của tộc Cát La Lộc, dẫn đến triều đình còn phải mời Da Luật Đại Thạch từ bên ngoài đến để giúp bình loạn, cỡ này có thể loáng thoáng thấy được.

Sự tiêu hao quanh năm suốt tháng, thêm vào nội loạn lớn lần này gần đây đã khiến vương triều Đông Khách Lạt Hãn mệt mỏi không thôi, đòi mạng chính là Hoàng đế của bọn họ mới đăng cơ năm ngoái, vô cùng trẻ tuổi, không nghi ngờ gì chính là họa vô đơn chí.

Lần này quân Kim tuy rằng đường xa mà đến, nhưng vì chưa giao chiến, hơn nữa nghỉ ngơi trong một thời gian rất lâu, binh lính đều tinh lực dồi dào.

Hơn nữa hiện nay trên đời này quân đội nước Kim là mạnh nhất.

Các nguyên nhân hợp lại với nhau, do vậy lần giao chiến này, quân đội của vương triều Đông Khách Lạt Hãn liên tục thất bại.

Hoàn Nhan Tông Vọng đặc biệt hạ lệnh, lần tiến công này không lấy công thành chiếm đất là chính, mà quấy rồi là chính. Chiến thuật quấy rối của quân Kim chính là đốt giết đánh cướp, bởi vì quân chế của bọn họ chính là như thế. Ngay từ khi lập quốc, ngay cả quân lương còn không có, chúng binh sĩ chỉ dựa vào cướp đoạt trên chiến trường.

Bây giờ mặc dù có quân chính quy, nhưng quân lương cũng không nhiều, chỉ có một chút, hơn nữa chỉ có quân đội tinh nhuệ nhất mới hưởng đãi ngộ này. Việc này chủ yếu là bởi vì ba người đứng đầu Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn cho rằng một khi thi hành chế độ quân lương thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng tác chiến của quân sĩ, bởi vì bọn họ đều hiểu rằng trận chiến với triều Tống là không thể tránh khỏi, trước mắt vẫn không phải là lúc buông lỏng.

Bởi vì chính sách mậu dịch của Đại Tống cũng kéo theo kinh tế hiện nay của Tây Vực chuyển động theo, hàng hóa số lượng lớn đổ vào thị trường Tây Vực, quân Kim tiến vào bên trong thật sự là chuột sa hũ gạo.

Có thể nói, tung hoành ngang dọc, đi tới đâu thì nơi đó không còn ngọn cỏ.

Toàn bộ người đều dời đến Hồi Cốt, bán lại cho thổ hào địa phương bằng cái giá của nô lệ, hàng hóa tiền tài thì toàn bộ bỏ vào trong túi.

Binh lính quân Kim càng đánh càng hưng phấn, căn bản không dừng lại được.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng thoải mái, dù sao cũng là bảo các ngươi đi cướp đoạt, cũng không cần sắp xếp chiến thuật gì cả, thánh thắng thì các ngươi đánh tiếp, đánh không được thì các ngươi rút lui, tiến thoái tự nhiên, đi lại tiêu sái.

Dạng chiến thuật này là chiến thuật mà quân Kim yêu thích nhất, cũng là chiến thuật sở trường nhất, đánh đến phong sinh thủy khởi.

Bờ đông sông Tháp Lý Mộc, đại trướng của Ngô Giới.

Quân Kim làm ra động tĩnh lớn như vậy, quân Tống cũng có nghe thấy, nhưng cho dù Ngô Giới có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể ngồi trong lều trướng lo lắng suông.

Mấu chốt vẫn là nguyên nhân vị trí địa lý.

Nếu quân Tống muốn gia nhập thì chắc chắn phải đi qua Sơ Lặc, trừ phi ngươi đi về phía Hồi Cốt, nhưng đây là chuyện không thể nào, bởi vì Sơ Lặc nằm trên cửa ải này, vị trí mà bọn họ trú đóng hiện nay chỉ có một đường đi về phía bắc.

Mà cửa ải này lại do thế lực thứ tư Da Luật Đại Thạch nắm giữ. Quan hệ giữa Da Luật Đại Thạch và Đại Tống vô cùng tinh diệu, hai bên có thể nói là đồng minh trong bí mật, nhưng ngoài mặt lại là kẻ địch, bởi vì ai ai cũng biết Da Luật Đại Thạch luôn là đối tượng truy nã của nước Kim, Đại Tống là đồng minh của nước Kim, ngươi không thể ở chung với kẻ thù của nước Kim, chí ít thì ngoài mặt phải tỏ vẻ một chút.

Nếu Da Luật Đại Thạch thả cho quân Tống đi qua, thì quân Kim chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Trừ phi là ngươi đánh qua, vậy thì lại không hợp với chiến lược của Đại Tống.

Mấu chốt chính là, Da Luật Đại Thạch e rằng còn không bảo vệ được mình, làm sao còn dám xuất binh tiến công quân Kim, nói không chừng Hoàn Nhan Tông Vọng còn đang chờ Da Luật Đại Thạch ngươi ra khỏi cửa nữa. Chỉ cần rời khỏi Sơ Lặc, vậy thì quân Kim sẽ không chịu uy hiếp của quân Tống nữa.

Làm sao đây?

Trong lòng Ngô Giới cũng nóng như lửa đốt, cảm thấy bản thân mình có sức mà không dùng được, trong lòng mắng mỏ mười tám đời tổ tông của Da Luật Đại Thạch, nếu không phải là gã chen một chân vào, thì vũng nước đục này không đục đến mức này, quả thực là một vũng bùn mà, ai vào người đó chết, hai mắt quét quanh, nói: - Bây giờ quân Kim đã xuất động, đánh cướp khắp nơi ở phía bắc Sơ Lặc, chúng ta nên ứng đối thế nào đây?

Các tướng sĩ trầm mặc một hồi.

Lần này căn bản là khó giải nha!

Bởi vì chúng ta không thể đi qua Sơ Lặc, chỉ có thể nhìn bọn họ chơi thôi.

Ngô Giới mây đen đầy mặt, lại quay sang hỏi Trang Tường:

- Trang tiên sinh, ngài có đối sách không?

- Ta cũng không nghĩ ra biện pháp, Hoàn Nhan Tông Vọng kia quả nhiên là danh bất hư truyền. Trang Tường lắc đầu, cau mày nói: - Nhưng tướng quân có cảm thấy đợt tiến công này của quân Kim có chút quỷ dị không?

Ngô Giới ồ một tiếng, nói: - Vì sao tiên sinh lại nói vậy?

Trang Tường nói: - Dựa theo tin tức mà Da Luật Đại Thạch và thám tử do thám được, quân Kim đánh lâu như vậy mà hoàn toàn không chiếm một tòa thành trì nào, cũng không tiến vào giữa vương triều Đông Khách Lạt Hãn. Đại quân của bọn họ chia binh ba đường, tung hoàn tới lui giống hệt như cường đạo, cướp xong thì chạy. Ta không tin Hoàn Nhan Tông Vọng đường xa đến đây chỉ vì cướp một ít tài vật như vậy.

Ngô Giới nhíu mày suy nghĩ thật lâu, nói: - Vậy Trang tiên sinh cho rằng mục đích mà quân Kim làm vậy là gì?

Trang Tường nói: - Chuyện này ta cũng không dám xác định, nhưng ta phỏng chừng Hoàn Nhan Tông Vọng không thật sự muốn dùng vũ lực để chinh phục vương triều Đông Khách Lạt Hãn, mà là đang tạo áp lực cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn, để bọn họ xua đuổi Da Luật Đại Thạch. Thật ra quan hệ giữa vương triều Đông Khách Lạt Hãn và Da Luật Đại Thạch cũng chỉ bình thường, nếu vương triều Đông Khách Lạt Hãn và quân Kim liên kết, quân Kim có thể bảo vương triều Đông Khách Lạt Hãn xuất chinh thảo phạt Da Luật Đại Thạch, quân Kim có thể tránh phía sau vương triều Đông Khách Lạt Hãn yên lặng theo dõi diễn biến. Chúng ta động cũng không được, không động cũng không được, cứ như vậy, cục diện bế tắc của Sơ lặc liền không đánh mà đổ rồi.

Ngô Giới nghe được thì hoảng sợ không thôi, thầm nghĩ, không hổ là nhị Thái Tử nước Kim, một chiêu này thật sự vừa ngoan vừa độc, vội vàng hỏi: - Vậy Trang tiên sinh có đối sách không?

Trang Tường lắc đầu nói: - Ta cũng thúc thủ vô sách.

- Vậy làm sao mới được đây?

Trang Tường trầm ngâm một lát, nói: - Tướng quân, chuyện này thoạt nhìn là khởi đầu từ chiến tranh, nhưng ta cho rằng càng có nhiều nguyên nhân chính trị hơn, không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết. Ta cho rằng tướng quân nên báo chuyện này cho Hoàng thượng và Xu Mật Sứ càng sớm càng tốt, đợi Hoàng thượng quyết định.

Ngô Giới cân nhắc hồi lâu, gật đầu nói: - Cứ làm theo tiên sinh nói đi.

Y am hiểu nhất là đánh trận, vấn đề là Da Luật Đại Thạch chắn phía trước khiến bọn họ đánh lại không thể đánh, đi lại không thể đi, dù sao thì trái phải đều không có người, chỉ có thể ném vấn đề lại cho Kinh thành.

Lần này phía tây không sáng, phía đông sáng.

Ngưu Cao suất lĩnh thủy quân Lai Châu đổ bộ ở hải cảng Gia Hạ của Bắc Lục Đạo Nhật Bản, Gia Hạ này chính là huyện Thạch Xuyên của Nhật Bản đời sau, cũng là đại bản doanh cuối cùng của Bình thị, Gia Hạ Châu mà mất thì Bình thj trên cơ bản đã xong rồi.

Thật ra giao đoạn đầu chủ lực của Bình thị vẫn luôn nằm ở địa khu Quan Đông và huyện Tam Trọng ở gần Kỳ Nội, ở phía đông của Nhật Bản, nhưng vì qua lại mậu dịch với Đại Tống, làm cho thế lực của bọn họ ở Bắc Lục phát triển cực kỳ nhanh chóng, địa vị, danh vọng còn hơn cả Thiên Hoàng. Sau khi mất đi Quan Đông, huyện Tam Trọng, Bình thị chỉ có thể lui về trú ở Bắc Lục, giữ vững trận địa cuối cùng này.

Lúc ban đầu, Nguyên thị thừa dịp sĩ khí giương vao mà đánh một đường về phía tây bắc, cũng đã đánh đến biên giới Gia Hạ, Bình thị đã ở bên bờ tuyệt cảnh, có thể nói như vầy, nếu Lý Kỳ không đồng ý thỉnh cầu của Đằng Cát Tam Mộc, vậy thì Bình thị chạy trời không khỏi nắng, có thể chỉ có thể chợi ra khơi xa, dù sao thì bọn họ đã có được thuyền.

Thế nhưng, theo sự tiến đến của quân Tống, và số lượng lớn vật tư quân bị mà Cao Ly mang đến đã lập tức giúp Bình thị ổn định lòng quân, Bình thị thừa thế nổi lên tiếng kèn phản công.

Chia binh hai đường đi thẳng đến Việt Tiền, Việt Trung, sự phân chia của Bắc Lục Đạo trên cơ bản đã chia thành Việt Tiền, Việt Trung, Việt Hậu. Việt Tiền là huyện Phúc Tỉnh ở hậu thế, Việt Trung là huyện Phúc Sơn, Việt Hậu là huyện Tân Tả.

Ngưu Cao đi một đường hướng về Việt Trung, chủ lực Bình thị lại tiến về Việt Tiền.

Đây chính là do gia chủ Bình thị Bình Trung Chính sắp xếp, Ngưu Cao không có bất cứ dị nghị gì, bởi vì Việt Tiền cách thủ đô phủ Kinh Đô khá gần, hơn nữa cũng là nơi trú đóng của chủ lực Nguyên thị, không thể không có lòng phòng người. Bình Trung Chính cũng không muốn quân Tống cách phủ Kinh Đô quá gần, lỡ như Ngưu Cao không để ý, đánh đến phủ Kinh Đô thì chuyện này sẽ trở nên vi diệu nha.

Ngưu Cao không hề gì cả, bởi vì chủ lực của Nguyên thị ở Việt Tiền, quân đội ở Việt Trung hơn phân nửa đều là binh lính đến từ địa khu Quan Đông. Nhân mã mà y mang đến lần này có hạn, hơn nữa tiếp viện tương đối khó khăn, trong giai đoạn đầu, Ngưu Cao cũng muốn thu lại để đánh.

Nguyên thị không ngờ quân Tống sẽ tới cứu viện, hơn nữa trước đây Nhật Bản trên cơ bản chưa từng đánh trận với quốc gia Trung Nguyên, thêm vào chính sách bế quan tỏa cảng của triều đình, bọn họ hiểu rất ít về quân Tống, hiểu rõ nhất vẫn là Bình thị.

Cho nên quân Tống vừa đến, dựa vào những hỏa khí kiểu mới đã đánh cho quân đội Nguyên thị ở địa khu Việt Trung liên tiếp bại trận, nhanh chóng đoạt lại quyền khống chế Việt Trung, đuổi quân đội Nguyên thị đi.

Bên kia Bình Trung Chính thi triển quyền cước, lập tức tụ tập tất cả chủ lực phát động tấn công mạnh mẽ chủ lực Nguyên thị ở Việt Tiền. Phải biết là cơn giận này suýt chút đã làm cho Bình Trung Chính tuyệt khí bỏ mình, thật sự là đánh không cần mạng, dù là quân Tống nhìn thấy cũng thầm ngạc nhiên thán phục, người Nhật Bản đánh trận vẫn đủ mạnh mẽ nha.

Nguyên thị suýt chút đã bị đánh cho hôn mê rồi, vội vàng né đi, lui về phía địa khu Kỳ Nội, củng cố phòng tuyến, đổi công làm thủ, trước tiên ổn định lại, tránh đi cạnh sắc. Bình thị đã không cần mạng nữa, lúc này đánh ngay chính diện với họ thật sự rất không sáng suốt.

Bình thị cũng thuận lợi đoạt được phần lớn địa khu Việt Tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play